Edit: Sahara
“Hoàng huynh, chẳng lẽ muội nói sai điều gì à?”
Kiều Diệp Phượng siết chặt nắm đấm: “Muội biết hoàng huynh kiêng kỵ trường hợp lớn như tứ quốc tranh bá này, nhưng muội thật sự nhìn không nổi! Trên đời này sao lại có nữ nhân ngu xuẩn và nam nhân vô liêm sỉ đến như vậy? Cũng may là muội đủ thông minh, không bị loại đàn ông này lừa gạt giống như Mộc Tuyết Hinh.”
“Ta bảo muội câm miệng muội có nghe không?” Nam tử tuấn tú cao quý giơ tay lên tát Kiều Diệp Phượng một cái.
Nói thật, hắn đã sớm muốn đánh người hoàng muội này, cứ tự cho mình là người thông minh nhất thiên hạ, trên thực tế thì lại ngu không ai bằng.
Trước kia, trong cung, phụ hoàng ghét nhất là các hoàng tử, công chủa xảy ra mâu thuẫn với nhau, cho nên, dù nhiều lần hắn rất muốn đánh Kiều Diệp Phượng, nhưng vẫn phải dằn nén.
Nhưng hiện tại đang ở Phong Vân Thành, sao hắn có thể bỏ qua cơ hội tốt này?
Dù Kiều Diệp Phượng có về cáo trạng với phụ hoàng, hắn cũng có đủ lý lẽ để giải thích!
“Kiều Tử Huyền!” Kiều Diệp Phượng bị tát đến phát ngốc, rất lâu sau mới phục hồi tinh thần, vừa che nửa bên mặt, vừa không dám tin mà nhìn vị hoàng huynh đứng trước mặt: “Ngươi lại dám đánh ta?”
Chắc do quá tức giận, nên Kiều Diệp Phượng không thèm gọi đối phương là hoàng huynh, mà trực tiếp kêu thẳng họ tên.
“Ta đánh muội là để cho muội nhớ lâu một chút. Ngay cả thân phận đối phương còn chưa làm rõ đã vội xuất khẩu cuồng ngôn.” Kiều Tử Huyền hừ lạnh: “Kỳ Tô là thiếu gia Kỳ gia, Kỳ gia chính là đệ nhất thế gia của Lưu Phong Quốc! Muội lại dám nói Kỳ công tử chỉ là một thị vệ?”
Kiều Diệp Phượng hơi ngẩn người.
Người của đệ nhất thế gia sao lại đến tham gia tứ quốc tranh bá?
Không phải tứ quốc tranh bá là trận tranh tài giữa hoàng tử và công chúa các nước sao? Người mà bọn họ mang đến cũng toàn là thị vệ và cung nữ.
Quan trọng nhất là, sao người thừa kế đệ nhất thế gia Lưu Phong Quốc lại đi chung với người Thiên Tề Quốc?
“Hoàng huynh, không phải chỉ là một đệ nhất thế gia thôi sao? Huynh lại vì một thế gia mà đánh muội?”
Tuy biết mình đã lầm, nhưng Kiều Diệp Phượng sẽ không xin lỗi. Trong lòng nàng ta đang nghẹn một hơi, tức giận quát lớn.
Đệ nhất thế gia thì như thế nào?
Có thể lớn hơn hoàng tộc chắc?
Huống hồ, nàng ta cũng đâu có nói sai? Kỳ Tô cưới Mộc Tuyết Hinh, không phải chỉ vì địa vị hoàng thất của Mộc Tuyết Hinh à?
Nếu không, lấy thân phận của Mộc Tuyết Hinh, chắc chắn phải liên hôn với hoàng tộc nước khác.....
Kiều Tử Huyền lười nói nhiều với Kiều Diệp Phượng, lạnh lùng ném lại một câu: “Nếu như muội còn muốn ở lại đây, thì nhất định phải nghe lời ta! Bằng không, ta sẽ đưa muội về Tử Nguyệt Quốc!”
Vừa nghe Kiều Tử Huyền muốn đưa mình về, Kiều Diệp Phượng liền sợ đến mức lập tức ngậm miệng, không dám hó hé tiếng nào nữa.
Vốn dĩ Mộc Tuyết Hinh nghe thấy Kiều Diệp Phượng lăng mạ Kỳ Tô như vậy thì rất tức giận, đang định tìm Kiều Diệp Phượng lý luận thì lại bị Vân Lạc Phong giữ lại.
“Một kẻ ăn nho không được thì nói nho chua, chẳng lẽ cô cứ nhất quyết muốn tranh luận với kẻ đó rằng nho có chua thật hay không à?”
Đừng nói Mộc Tuyết Hinh, mà đến tất cả mọi người xung quanh cũng đều ngẩn ngơ.
Một lúc sau, khi phản ứng lại, mọi người mới cùng cười thật lớn.
“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Kiều Diệp Phượng không quan tâm đến cung nữ bên cạnh đang kéo mình lại, hung hăng hất tay cung nữ ra, đôi mắt đầy phẫn nộ nhìn trừng trừng Vân Lạc Phong: “Ta nói nho chua khi nào? Còn nữa, ngươi nói ta không ăn được nho? Đúng là nực cười! Ta đường đường là công chúa Tử Nguyệt Quốc mà lại không có nho ăn sao?”
Đám cung nữ, thị vệ Tử Nguyệt Quốc đều xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất cho rồi. Kiều Tử Huyền càng giận xanh mặt hơn. Chỉ có mình Kiều Diệp Phượng là không biết, tại sao sau khi nàng ta nói những lời này xong thì mọi người xung quanh càng cười lớn hơn.