Edit: Sahara
Chỉ bằng nó mà cũng xứng?
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tà trầm xuống, gắt gao nắm chặt nắm tay nhỏ, nhóc dùng sức khắc chế lửa giận trong lòng, cắn răng nói: “Ta muốn gặp hai vị trưởng lão, ngươi lập tức đi thông báo!”
Tuy Diệp Tà là tiểu công tử Diệp gia, nhưng lại chưa từng rời khỏi nhà thì làm sao người của Y Tháp có thể nhận ra nhóc?
“Phát sinh chuyện gì?”
Ngay vào lúc này, một giọng nói trầm thấp truyền đến.
Thị vệ quay đầu nhìn lại, thì thấy một vị lão giả đang từ trong bước ra, trên mặt thị vệ liền tươi cười nói: “Khúc trưởng lão, ngài đã tới? Những người này một hai đòi gặp Cát Dương trưởng lão và Thanh Mộc trưởng lão, nhưng lại không có huy hiệu của Y Tháp chúng ta, vì vậy, thuộc hạ đang khuyên bọn họ trở về.”
Khúc U đạm mạc gật gật đầu, hai mắt vừa đảo qua mấy người Vân Lạc Phong thì bỗng lóe sáng.
“Vị cô nương này là y sư?”
Không thể không nói, đôi mắt Khúc U vô cùng tinh tường, chỉ liếc một cái mà đã nhìn ra Vân Lạc Phong là y sư.
Vân Lạc Phong cũng liếc nhìn Khúc U một cái, nhẹ nhàng gật đầu: “Không sai!”
Nàng vốn là một y sư, tất nhiên không cần phải phủ nhận.
“Vị cô nương này nếu đã là y sư, thì tự nhiên sẽ có tư cách gia nhập Y Tháp, chẳng qua, ta có một điều kiện......”
Khúc U khẽ nhếch khóe môi, hơi hất cằm hiển lộ ra sự kiêu ngạo và khí thế của ông ta: “Ngươi hãy làm đồ đệ của ta, như thế nào?”
Tiểu Mạch lập tức nhìn Khúc U như nhìn một tên ngốc, đáy mắt toàn là khinh miệt.
Não của lão già này có phải bị úng nước rồi không?
Chủ nhân nhà mình là tháp chủ Y Tháp, còn ông ta chỉ là một trưởng lão, vậy mà ông ta lại muốn tháp chủ bái ông ta làm sư?
“Cô nương, chuyện thu đồ đệ phải xem ở duyên phận, từ ánh mắt đầu tiên thì lão phu đã thấy thích cô rồi, nên cố ý muốn thu cô làm đồ đệ. Cô yên tâm! Địa vị của lão phu trong Y Tháp rất cao, chỉ ở sau Thanh Mộc và Cát Dương hai vị trưởng lão mà thôi, nhất định có thể cho cô đi ngang đi dọc.”
Thời điểm nhắc đến Thanh Mộc và Cát Dương, giọng điệu Khúc U ngược lại khá là cung kính.
Nói cho cùng thì từ khi tháp chủ đi, Y Tháp này đều do một tay hai người Thanh Mộc và Cát Dương làm chủ.
Mà Khúc U ông chỉ là kẻ đến sau, có thế nào thì cũng không bằng được với hai vị ấy.
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo mắt: “Nếu như, ta từ chối thì sao? Có phải các ngươi sẽ không cho ta gia nhập Y Tháp?”
Khúc U bị chọc cười: “Cô nương, cô là người đầu tiên cự tuyệt lão phu, nếu như cô từ chối, đừng nói là không vào được Y Tháp, mà cả đời của cô từ đây về sau cũng phải hối hận!”
Nãy giờ Diệp Tà vẫn đứng im một bên không lên tiếng, vừa nghe thấy câu này của Khúc U thì liền không nhịn được mà hừ một tiếng.
“Nếu tỷ ấy muốn, ta có thể bảo Thanh Mộc và Cát Dương thu tỷ ấy làm đệ tử, ngươi là cái thá gì chứ? Lại dám dùng giọng điệu càn rỡ như thế để nói chuyện với ân nhân cứu mạng của tiểu gia ta?”
Nói thật, ngay từ đầu, tuy Vân Lạc Phong cứu Diệp Tà, nhưng Diệp Tà vẫn có lòng cảnh giác đối với nàng.
Sau đó, bởi vì nhóc không chịu được việc bay trên không trung, Vân Lạc Phong liền tự giác tình nguyện đi bộ, làm cho nhóc thấy cảm động vô cùng......
Tuy nhiên, do trên núi có quá nhiều nguy hiểm, vì tránh lãng phí thời gian nên nàng đành ôm nhóc bay lên lần nữa.
“Ha ha...” Khúc U cười lạnh hai tiếng: “Tiểu tử, ngươi đừng quá cuồng ngôn*! Thanh Mộc và Cát Dương hai vị trưởng lão đều không có con cháu, ngươi bảo ta làm sao tin là ngươi quen hai người họ? Nếu nha đầu này không đồng ý trở thành đồ đệ ta.... Tốt thôi! Vậy thì các ngươi lập tức cút đi!”
Nếu nha đầu này chịu làm đồ đệ của ông, vậy ông sẽ bảo vệ che chở cho nó.
Nếu không muốn, vậy ông cần gì phải lãng phí thời gian quý báu của mình với chúng?
“Cô nương, sao cô nương lại ở đây? Thì ra là cô nương muốn đến Y Tháp chúng ta?”