Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 307: Chương 307: Vân gia, Vân Thanh Nhã (5)




Editor: Kim Phượng

Sát ý ở đáy mắt hắn dần dần dày đặc.

“Ngươi giữ chân Vân Thanh Nhã, ta đến giết Vân Lạc Phong.” Thật lâu sau, Triệu Lâm mới chậm rãi mở miệng, hắn đứng thẳng người, mặt vô biểu tình nói, “So với Vân Thanh Nhã, người càng khủng bố hơn là nàng!”

Một y sư ngay cả Vân Thanh Nhã cũng có thể chữa khỏi, y thuật của nàng cường đại cỡ nào?

Hơn nữa……

So với Linh Giả thì y sư càng thêm khủng bố.

Ít nhất Linh Giả cần phải tự tăng lên thực lực của bản thân, từng bước trưởng thành, mà ở con đường Linh Giả trưởng thành bọn họ có rất nhiều cơ hội đánh chết.

Y sư thì khác!

Nếu nàng may mắn gặp được một cường giả bị bệnh nặng, còn ra tay cứu trị, tên cường giả kia sẽ thiếu nàng một cái nhân tình!

Một cái nhân tình này đủ để điên đảo toàn bộ Linh môn!

Cho nên Vân Lạc Phong nhất định phải chết!

“Được.”

Giọng nói của thái giám giả trầm xuống, cũng không dám xem thường Vân Thanh Nhã nữa, nháy mắt lấy ra một cái xiềng xích từ trong nhẫn không gian, xoát một tiếng liền vung xiềng xích về phía Vân Thanh Nhã.

“Cản đường của Linh môn ta, chết!”

Loảng xoảng!

Xiềng xích phát ra tiếng vang nặng nề, nhanh chóng cuốn lấy tay Vân Thanh Nhã, chợt, hắn quay về phía Triệu Lâm hô một tiếng.

“Mau, đi giết Vân Lạc Phong!”

Con ngươi Triệu Lâm ngưng trọng, nhanh chóng đi về phía Vân Lạc Phong, trường kiếm trong tay hắn quét ngang tạo ra một tia sáng lạnh lẽo, cùng với sát khí trên người hắn, lao về phía thiếu nữ đứng trong gió nhẹ.

Thân thể thiếu nữ trước sau lười biếng dựa vào thân cây, khóe môi tươi cười tà khí, ngay cả đầu của nàng cũng đều không nâng lên một chút, phảng phất không có cảm giác được một đường kiếm này xuất hiện.

Đáy mắt Khinh Yên toát ra trào phúng nồng đậm.

Chỉ bằng những người này cũng muốn thương tổn đến tiểu thư? Dù ra một trăm Cao Linh Giả cũng không đủ cho tiểu thư giết.

Hiện giờ tiểu thư không có ra tay chỉ là vì để nhị gia tìm về cảm giác thành tựu thôi.

Rốt cuộc, những năm qua nhị gia tránh ở chỗ tối, không có đứng ra bảo vệ tiểu thư, thế cho nên trong lòng nhị gia vẫn luôn mang cảm giác áy náy!

Vậy nên tiểu thư mới có thể im lặng nhìn những người này.

Choang!

Một tiếng vang thanh thúy vang lên trong tiền viện yên tĩnh này.

Sau khi thái giám giả phục hồi tinh thần lại liền thấy Vân Thanh Nhã đã chặt đứt xiềng xích khoá lấy hắn, một bộ thanh y nhanh chóng phất qua, chắn ở trước mặt Vân Lạc Phong.

“Ngươi tìm chết!”

Từ trước đến nay nam tử này thanh lạnh nhạt nhiên, rốt cuộc cũng bộc phát ra gầm lên, trong tay hắn không biết khi nào đã có thêm một thanh kiếm đồng, phụt một tiếng, hoàn toàn đâm vào ngực Triệu Lâm.

Máu tươi vẩy ra, nhiễm đỏ một thân thanh y của nam tử, hắn hờ hững ngẩng đầu, ánh mắt thanh lãnh nhìn chăm chú lão giả chậm rãi ngã xuống trước mắt.

“Có ta ở đây, ai dám thương tổn tiểu Phong nhi!”

Hắn đã từng không có thực lực bảo vệ nàng, hiện giờ hắn tuyệt đối sẽ không cho phép bất luận kẻ nào khinh nàng dù chỉ một chút!

Nhìn một màn trước mặt này, thái giám giả ngây ngẩn cả người, trên khuôn mặt già nua lộ ra một vẻ sợ hãi.

Triệu Lâm đã chết!

Thực lực của Triệu Lâm cũng không thua hắn nhưng lại dễ dàng chết ở trong tay Vân Thanh Nhã!

Nếu chính mình mạnh mẽ xông lên phía trước, kết cục cũng sẽ không tốt hơn Triệu Lâm ở chỗ nào.

Nghĩ đến đây, lòng thái giám giả đều run rẩy lên, trong đầu hiện ra một chữ.

Trốn!

Sau khi chữ này hiện ra, hắn không hề có bất luận do dự nào, xoay người muốn chạy ra ngoài viện.

Nhưng hắn còn chưa có tới kịp ngạch cửa, bước chân đã không tự chủ được cứng lại rồi.

Thân mình thiếu nữ lười biếng dựa vào trên cánh cửa, một đôi mắt đen nhánh hàm chứa tia sáng tà khí, ý cười doanh doanh nhìn chăm chú vào hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.