Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Long Phi vừa dứt lời, một luồng khí lạnh đã truyền từ lòng bàn chân vào trong tim Thiên Chúc, lạnh đến mức khiến hắn rùng mình một cái, hoảng sợ ngửa đầu nhìn đôi mắt hàm chứa sự lạnh lẽo của thiếu nữ ngay trước mặt mình.
“Khinh Yên, Diệp Linh.” Vân Lạc Phong khẽ nhướng mày, lạnh giọng ra lệnh: “Hắn đối xử với Chung Linh Nhi như thế nào, ta muốn hắn phải trả gấp bội, chuyện này sẽ do các ngươi xử lý.”
Chết sao?
Đối với loại cầm thú không bằng cả người này, phải nói là quá đơn giản ấy chứ, mà nàng lại tuyệt đối không thể để hắn chết dễ dàng như thế.
“Dạ, tiểu thư.”
“Dạ, chủ tử.”
Khinh Yên và Diệp Linh hiểu ý Vân Lạc Phong, cung kính chắp tay rồi bước về phía Thiên Chúc đang ngã nằm trên mặt đất.
“Các ngươi…… Các ngươi đừng qua đây!”
Thiên Chúc nhìn Khinh Yên đang áp sát mình, sự sợ hãi trong mắt càng thêm nồng đậm, hắn định cất tiếng kêu cứu, Khinh Yên đã nhún người nhảy lên, đạp một chân lên người hắn.
Thiên Chúc bị nàng, suýt chút nữa miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng như thế còn chưa đủ.
Đúng vào lúc nội tâm hắn run lẩy bẩy, không biết Khinh Yên lấy một đoản kiếm từ đâu ra, đặt ngang trước mặt hắn, nở nụ cười âm hiểm: “Chủ tử, người thấy nô tỳ nên xuống tay từ đâu đây ạ? Cắt mũi hay cắt hai lỗ tai hắn trước? Đúng rồi, còn nước muối nữa... Diệp Linh, huynh giúp ta chuẩn bị nước muối nhé.”
Gia hỏa này dám tra tấn Chung Linh Nhi thành hình dạng như vậy, nàng phải khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong.
Diệp Linh nhìn Khinh Yên với vẻ cưng chiều, xoay người đi tới trước mặt Thiên Huyền, ý lạnh thoáng qua trên khuôn mặt lạnh lùng: “Nếu ngươi không muốn có kết cục giống hắn thì chuẩn bị một chậu nước muối trong vòng nửa nén hương cho ta.”
Thiên Huyền giật mình, hắn nhìn Thiên Chúc bị Khinh Yên giẫm đạp dưới lòng bàn chân, cuối cùng cũng hạ quyết tâm, bước tới sơn môn.
Cõi lòng Thiên Chúc hoàn toàn lạnh đi.
Hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đến nỗi thiếu gia chủ cũng nghe theo mệnh lệnh của những người này...
“Thời gian nửa nén hương, không hơn không kém.” Khinh Yên khẽ nheo mắt, cười hì hì nhìn Thiên Chúc: “Ta cho rằng nên chém tay ngươi trước thì tốt hơn, không biết ngươi đã dùng cánh tay nào để đả thương Chung Linh Nhi nhỉ?”
Khinh Yên đi theo bên người Vân Lạc Phong lâu nhất, vì vậy thiếu nữ này cũng học được vài phần tàn nhẫn, khuôn mặt thanh tú của nàng tràn đầy vẻ tươi cười, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non, sáng ngời động lòng người.
Thế nhưng, cho dù thoạt nhìn nàng chỉ là một tiểu nha hoàn phúc hậu vô hại, lời nói thốt ra lại là lời tàn nhẫn.
Thiên Chúc sợ tới mức trắng bệch hết cả mặt, không dám nói gì, thân thể run run đã nói lên nỗi sợ trong lòng hắn.
“Nếu ngươi không nói, ta đây sẽ chém đứt cả hai cánh tay ngươi.”
Đoản kiếm trong tay Khinh Yên dần dần chuyển tới chỗ cánh tay Thiên Chúc, nét cười trên mặt nàng càng thêm tàn nhẫn.
“Không!”
Thiên Chúc hoảng sợ trợn to mắt, miệng hắn vừa phát ra một tiếng hét lớn, đoản kiếm trong tay Khinh Yên đã hạ xuống. Đừng chỉ thấy đoản kiếm này nhỏ, thật ra nó rất sắc bén, trong nháy mắt đã chém đứt cánh tay của nam nhân.
Máu tươi bắn tung tóe, nhuộm đỏ vạt áo Khinh Yên, còn Thiên Chúc thì đau đớn đến mức ngất đi ngay tại chỗ.
“Đủ rồi!”
Lão già bị nhốt trong Linh Hồn Chi Hỏa đã nhìn thấu hết, quát một tiếng chói tai, giọng nói hơi run rẩy: “Vân Lạc Phong, cho dù Thiên Chúc có sai, nhưng không cảm thấy thị nữ của mình xuống tay quá độc ác sao? Hắn chỉ dùng gậy gộc đánh Chung Linh Nhi, thị nữ của ngươi lại chém đứt một cánh tay hắn! Người tàn nhẫn độc ác như thế không xứng được gọi là nữ nhân!”
Vân Lạc Phong khẽ nhếch môi: “Nếu ta không tới tìm nàng, chẳng biết nàng sẽ bị Thiên gia các người ngược đãi đến mức nào nữa! Do đó, đối với người Thiên gia, ta sẽ không có bất kỳ sự thương hại nào! Các ngươi đả thương nàng thế nào, ta sẽ bắt các ngươi trả lại gấp trăm lần!”