Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1964: Chương 1964: Vân Nguyệt Thanh (4)




Edit: Sahara

Đáng tiếc, nàng ta không ngờ, Kỳ Tô không đi theo Lưu Phong Quốc đến tham gia, mà ngược lại lại đi cùng người Thiên Tề Quốc.

Vân Nguyệt Thanh từ từ nhắm hai mắt lại, rất lâu sau bà mới đột ngột mở bừng mắt ra. Nắm tay run lên nhè nhẹ.

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì cút ngay cho ta!”

Ầm!

Cổ khí thế ngút trời kia lại ập tới, khiến Lãng Tân Nguyệt biến sắc lần nữa, dường như không thể thở nổi dưới uy áp kia.

“Vân Nguyệt Thanh, ta để cho bà đắc ý thêm một thời gian nữa. Rồi sẽ có ngày ta bắt bà quỳ dưới chân ta xin tha!”

Lãng Tân Nguyệt phẫn nộ trừng mắt nhìn Vân Nguyệt Thanh, sau đó xoay người bỏ đi, rất nhanh đã biến mất không còn bóng dáng.

Vân Nguyệt Thanh sợ Lãng Tân Nguyệt sẽ vòng trở lại nên không vội thu lại uy áp. Đợi thêm một lúc lâu nữa, sau khi chắc chắn Lãng Tân Nguyệt sẽ không quay lại, cả người Vân Nguyệt Thanh mới mềm nhũn ngã xuống đất.

Ngay lúc này, một con hổ màu đỏ như máu từ sâu trong rừng đi ra, những linh thú khác cũng bu đến. Chúng tới trước mặt Vân Nguyệt Thanh, thè lưỡi ra liếm liếm mặt bà.

“Ta không sao! Các ngươi không cần lo cho ta!” Vân Nguyệt Thanh khẽ mỉm cười: “Ta dùng uy áp đuổi ả đi rồi, nhưng không biết khi nào ả ta lại quay trở lại. Nếu ả quay lại, các ngươi nhớ trốn cho kỹ, đừng để ả phát hiện, ta không muốn vì ta mà các ngươi gặp phải nguy hiểm.”

Con hổ kia ngẩng đầu lên, nhìn Vân Nguyệt Thanh đầy lo lắng.

Dù đám linh thú không biết nói chuyện, nhưng Vân Nguyệt Thanh có thể cảm nhận được rất rõ ràng sự lo lắng của chúng dành cho bà.

“Qua mấy ngày nữa đồ đệ ta sẽ đến rừng Thiên Phạt. Đến lúc đó, các ngươi nhớ chú ý một chút. Nếu thấy nó gặp nguy hiểm thì đến báo cho ta biết. Trong tình huống các ngươi có thể giúp thì hãy giúp nó một tay.”

Huyết Hổ* gật đầu, thân thể khổng lồ nằm xuống, để Vân Nguyệt Thanh dựa vào người nó nghỉ ngơi.

(*Chổ này tác giả viết là tiểu hổ, nhưng khúc sau lại là thân thể khổng lồ, đã là nhỏ thì thân thể sao lại khổng lồ, vậy rốt cuộc là nhỏ hay lớn? Trước đó tác giả miêu tả hổ có màu đỏ như máu, vì thế Sa đổi Tiểu hổ thành Huyết Hổ. Ghi chú này là cho các bạn đã đọc covert, tránh việc bị bắt lỗi.)

“Huyết Hổ...” Vân Nguyệt Thanh vuốt ve bộ lông vằn đỏ như máu của Huyết Hổ, rồi lại nhìn về phía các linh thú khác, bà cười khổ: “Thật ra, vết thương này của ta càng ngày càng nặng, độc năm đó còn chưa giải được, ta cũng không biết mình còn có thể sống được bao lâu....”

“Cả đời này, điều làm ta nuối tiếc nhất là không thể nhớ lại quá khứ, không nhớ được người thân của mình.” Ánh mắt Vân Nguyệt Thanh đầy ưu thương: “Nhưng ta lại nhớ rất rõ một điều, ta có một đứa con gái!”

Mỗi đêm, Vân Nguyệt Thanh đều mơ thấy cùng một giấc mơ, bà mơ thấy một đứa bé gái dáng người bé xíu cứ níu tay áo của bà, khóc lóc bảo bà đừng đi mà....

Mỗi lần mơ thấy đứa bé ấy, tim bà đều đau đớn khôn cùng.

“Nếu chẳng may ta chết đi, ta hy vọng các ngươi có thể rời khỏi rừng Thiên Phạt, giúp ta tìm con gái ta, hơn nữa, ta cũng hy vọng các ngươi hãy đi theo nó!”

Thật ra bà đã tìm suốt mười mấy năm nay, nhưng lại không tìm được chút tin tức nào về người thân của mình, thì sao có thể hy vọng vào những linh thú này?

Dù bà không còn nhớ gì hết, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài hình ảnh hiện lên trong đầu. Trong những mảnh ký ức vụn vặt ấy, con gái nhỏ của bà cũng giống như Tiểu Linh vậy, đều không thể tu luyện.

Cho nên bà mới hy vọng những linh thú này có thể tìm được con bà, và bảo vệ nó cho đến hết đời!

“Grừmmm...”

Huyết Hổ gầm gừ vài tiếng như nức nở, cọ đầu nó vào người Vân Nguyệt Thanh, đôi mắt hổ óng ánh nước mắt.

Những linh thú khác cũng kêu lên như than khóc....

__________

Cùng lúc đó, trong dịch trạm ở Phong Vân Thành, Trình Phi Dương có hơi tâm thần không yên, ông ta luôn có cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.

“Bệ hạ, Vô Tôn đại nhân tới.”

Trình Phi Dương ngẩn người, sau đó lập tức nói: “Mau mời người vào!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.