Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 907: Chương 907: Vân Tiêu ra tay (3)




Edit: Sahara

“Người đang nói dối, có phải không?” Giang Mộng Dao liên tục bước lùi về sau, sắc mặt trắng bệch: “Ta là nữ nhi của phụ hoàng! Mẫu phi, người mau nói cho ta biết tất cả những gì người vừa nói đều là giả đi!”

Hoàng đế lạnh lùng đảo mắt qua những người này, vô cảm mà nói: “Thật hay giả, lấy máu nghiệm thân thì sẽ chứng minh được tất cả!”

Giọng nói bất cận nhân tình này làm cho thân mình nam nhân kia run lên, cuối cùng té ngã xuống đất, hắn oán hận mà đá liên tục lên người Thục Phi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con tiện nhân độc ác nhà ngươi muốn hại chết Mộng Dao mới cam tâm có phải không?”

Thục Phi để mặc cho nam nhân kia đá, chỉ biết cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn Giang Mộng Dao đến một cái.

Mà hành động này của nam nhân kia cũng đã chứng minh cho hết thảy, cũng làm cho một tia hy vọng cuối cùng trong lòng của Giang Mộng Dao bị phá hủy hoàn toàn.

Trong quá khứ, Giang Mộng Dao luôn luôn coi rẻ mọi người, lại càng không để Vân Lạc Phong vào mắt.

Điều làm cô ta kiêu căng nhất chính là thiên phú.

Thứ hai, chính là cái thân phận công chúa hoàng tộc của mình.

Hiện giờ, thiên phú bị người ta đè trên một bậc, ngay cả cái thân phận công chúa cao quý... Cũng là giả!

“KHÔNG!”

Giang Mộng Dao không chịu nổi đả kích, hét lên một tiếng thật thê lương, nước mắt cũng từ từ chảy xuôi xuống, ánh mắt tuyệt vọng hướng về phía cha mẹ mình: “Các người tại sao lại phải đối xử với ta như vậy? Đặc biệt là người, tại sao người không biết giữ phụ đạo? Lại còn sinh ra một đứa con hoang như ta?”

“Mộng Dao.... “

Thục Phi ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy áy náy.

“Người không xứng gọi tên của ta!” Giang Mộng Dao gầm lên một tiếng: “Ta hận các người, hận không thể giết chết các người!”

Tất cả tôn nghiêm cùng vinh hoa phú quý, chỉ trong khoảnh khắc đã biến mất hết sạch. Đối mặt với biến cố như vậy, mà Giang Mộng Dao lại không có phát điên, thì xem như là đã có sức chịu đựng hơn người rồi.

Nam nhân kia lúc này cũng đã bình tĩnh lại, hắn lạnh lùng liếc nhìn Thục Phi: “Chính ngươi đã gây ra cục diện rối rắm này, thì tự ngươi thu dọn lấy, ta cáo từ trước một bước!”

Hắn ta hừ một tiếng, muốn xoay người rời đi, thì đúng vào lúc này, cổ hơi thở lãnh khốc cường đại lại lần nữa từ phía sau tập kích mà tới.

Dưới tình huống không kịp phòng bị, cả người nam nhân kia bị đánh bay ngược ra ngoài, té xuống đất như là chó gậm bùn.

Hắn ta nhổ ra bùn đất trong miệng của mình, xoay người nhìn về phía Vân Tiêu, phẫn nộ nói: “Ngươi rõ ràng đã đồng ý thả ta đi, tại sao nói rồi mà không giữ lời?”

“Ta đồng ý thả ngươi đi?” ánh mắt Vân Tiêu đầy nghi hoặc.

“Vừa rồi lúc mà ta bảo ngươi thả cho ta đi, ngươi không phải đã im lặng đáp ứng rồi sao?” nam nhân kia nghiến răng nghiến lợi, hỏi.

Vân Tiêu như là bừng tỉnh đại ngộ, giọng nói trầm thấp khàn khàn trước sau vẫn lãnh khốc như cũ: “Ta không có trả lời ngươi, là tại vì ngươi quá ngu xuẩn, không xứng để ta trả lời!”

Đáy lòng nam nhân kia run lên, sắc mặt cũng trở nên tuyệt vọng, hắn biết, chính mình hôm nay sợ là chạy trời không khỏi nắng* rồi.

(*chạy trời không khỏi nắng: có trốn thế nào cũng không trốn được. Đây cũng là câu nói thông dụng của người VN ta, nguyên tác cũng như vậy!)

“Vân Tiêu, phế thực lực của hắn, giao hắn cho hoàng tộc xử trí!”

Vân Lạc Phong lười biếng duỗi eo một cái, từ trên giường đứng lên, cô tùy tay chém vài ra vài đạo linh khí lên trên trận pháp, tức khắc, trận pháp liền bị triệt tiêu.

Tiếp theo, tầm mắt của Vân Lạc Phong liền hướng về phía Diệp Cảnh Huyền đang giả bộ hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, khóe môi giơ lên một độ cong gian xảo.

“Hoàng thượng...”

Hoàng hậu vội vàng đi đến bên cạnh hoàng đế, khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng: “Vừa rồi đúng là đã vất vả cho tiểu Lạc Phong và Vân Tiêu công tử, bằng không, chúng ta sợ là đã gặp phải nguy hiểm rồi...”

Đệ nhất cao thủ của hoàng tộc gần đây không ở trong hoành thành, nếu như không có Vân Tiêu, thì hai người đế hậu bọn họ chắc chắn sẽ phải chết trong tay của nam nhân kia.

Hơn nữa, nều vừa rồi không nhờ có trận pháp của Vân Lạc Phong, thì hoàng hậu cũng khó tránh số kiếp.

Mà lúc này, Vân Lạc Phong đã đi đến trước mặt của Diệp Cảnh Huyền, cô nhấc chân lên đá đá vào người của ông ta, tà tà mỉm cười: “Ngươi còn muốn giả bộ ngủ tới khi nào?”

Diệp Cảnh Huyền mơ mơ màng màng mở mắt ra, đưa tay lên vỗ vỗ cái trán của mình: “Đã.... đã xảy ra chuyện gì vậy? Ta cái gì cũng không biết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.