Edit: Sahara
Ban đêm.
Ánh trăng như nước.
Vân Lạc Phong vừa mới về tới phòng mình thì liền đóng cửa phòng lại, dùng linh hồn truyền âm mà gọi Hỏa Hỏa đến.
Nửa ngày sau, Hỏa Hỏa với vẻ mặt buồn ngủ mông lung đẩy cửa mà vào. Đôi mắt to tròn đáng yêu ngập tràn vẻ mệt mỏi.
“Chủ nhân, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Hỏa Hỏa!” sắc mặt Vân Lạc Phong có hơi nặng nề: “Tối nay chúng ta phải rời khỏi Diệp gia!”
“A?”
Hỏa Hỏa vừa kinh ngạc vừa sửng sốt, nhìn Vân Lạc Phong: “Chủ nhân, tỷ phải đi?”
“Đúng vậy, gần đây ta cứ càng ngày càng cảm thấy bất an, dường như ta cảm giác được Vân Tiêu đã xảy ra chuyện gì đó không may! Cho nên ta cần phải rời khỏi Diệp gia!”
Ước định một tháng giữa cô và Vân Tiêu còn chưa đến kỳ hạn, nhưng cô lại không thể tiếp tục chờ đợi được nữa. Bất luận thế nào cô cũng phải đi tìm Vân Tiêu!
“Chủ nhân, tỷ đây là muốn bỏ trốn à? Không báo một tiếng với đám người Diệp Cảnh Thần sao?”
“Nếu như bọn họ mà biết thì chắc chắn sẽ không cho ta đi!” Vân Lạc Phong khẽ nâng mặt lên: “Cho nên ta định sẽ để lại một phong thư!”
“Được!” biểu tình của Hỏa Hỏa cũng trở nên trịnh trọng: “Bất luận chủ nhân tỷ đi nơi nào, muội cũng sẽ đi theo!”
“Chúng ta lập tức xuất phát!”
Vân Lạc Phong hơi hơi nheo lại hai mắt.
Vân Tiêu, chàng nhất định phải chờ ta, chân trời góc bể, ta cũng nhất định tìm được chàng!
“Nhưng mà chủ nhân, đại lục này to lớn như thế, tỷ biết đi đâu mà tìm người?” Hỏa Hỏa chớp hai mắt, tò mò hỏi.
Vân Lạc Phong lắc lắc đầu: “Ta không biết, nhưng ta tin vào trực giác của mình. Ta nhất định sẽ tìm được chàng, nếu không gặp được chàng, ta sẽ tiếp tục tìm kiếm, cho dù lên trời hay xuống địa ngục, ta cũng quyết không buông tay!”
Thấy ý Vân Lạc Phong đã quyết, Hỏa Hỏa cũng không nói thêm gì nữa, cô bé yên lặng mà đi đến bên cạnh Vân Lạc Phong, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt kiên định của chủ nhân nhà mình.
“Chủ nhân, chúng ta đi thôi!”
Vân Lạc Phong đã chuẩn bị xong xuôi từ sớm, hành trang đều đặt hết vào nhẫn không gian, cho nên lúc này đây bọn họ không cần thu dọn gì thêm, cứ thế mà trực tiếp rời đi.
Ngước mặt nhìn Diệp gia lần cuối, rồi Vân Lạc Phong quay đầu, đi về phía bóng đêm mênh mông vô tận.
Hôm sau, một tiếng khóc rống thất thanh đột ngột truyền khắp đại viện Diệp gia, dọa cho tất cả mọi người đều hoảng sợ, vội vàng chạy tới phòng của Vân Lạc Phong.
Mà lúc này, Lâm Nhược Bạch đang đứng trong phòng Vân Lạc Phong, tay cầm phong thư, nước mắt rơi đầy mặt, khóc lóc thảm thiết.
“Sư phụ, người đã hứa với con là tuyệt đối sẽ không bỏ rơi con nữa rồi mà. Vậy mà bây giờ người lại quên mất con. Cho dù người có muốn đi thì cũng phải dẫn theo cả con nữa chứ!”
Lâm Nhược Bạch dường như là chịu phải ủy khuất rất lớn, nước mắt cứ cuồn cuộn giọt này nối tiếp giọt kia mà rơi mãi không ngừng.
Quân Phượng Linh hơi kinh ngạc, bước nhanh tới cầm lấy phong thư trong tay Vân Lạc Phong mà đọc, sau khi nhìn thấy nội dung trong đó, thì chỉ biết thở dài bất đắc dĩ.
“Quân nhi, Phong nhi có nói nó đi đâu không?” Diệp Cảnh Thần cũng thấy lo lắng, hỏi.
Quân Phượng Linh cười khổ một tiếng: “Nó đi tìm Tiêu nhi, bảo chúng ta đừng lo lắng, nó rất nhanh sẽ về!”
“Quân nhi...” Diệp Cảnh Thần vỗ vỗ lấy lưng Quân Phượng Linh, trấn an bà: “Vừa rồi ta đã phái người đi xem thử, Hỏa Hỏa cũng không còn ở đây, tuy rằng Hỏa Hỏa bình thường rất nhát gan, không thích tiếp xúc với người khác, nhưng thực lực của Hỏa Hỏa lại rất mạnh, có Hỏa Hỏa đi theo bảo vệ, Phong nhi tuyệt đối sẽ không có chuyện gì đâu, nàng cứ yên tâm đi!”
“Không được!” Quân Phượng Linh lắc lắc đầu: “Ta không yên tâm được! Diệp ca, chàng mau phái người đi tìm chúng nó đi!”
Hai đứa nhỏ này, thật sự là một đứa so với một đứa càng khiến người ta lo lắng không thôi!
“Được!” trên mặt Diệp Cảnh Thần toàn là vẻ ôn nhu: “Ta lập tức hạ lệnh cho người đi tìm hai đứa nó, nàng cứ trở về nghỉ ngơi trước đi, chuyện bên này giao hết cho ta xử lý là được!”