Edit: Sahara
Đoán chừng Lâm Nhã Đình dù thế nào cũng không ngờ tới, sở dĩ Vân Lạc Phong để cho cô ta tự do đi lại trong Y Sư Hiệp Hội là bởi vì sớm đã phái một con chuột nhỏ âm thầm nhìn chằm chằm vào cô ta không chớp mắt.
Chỉ là Trà Sữa nóng lòng về bẩm báo mọi chuyện cho Vân Lạc Phong, cho nên không có nghe được đoạn đối thoại giữa Lâm Nhã Đình và Hổ Phách.
Ngón tay Vân Lạc Phong nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, đáy mắt chợt xẹt qua một tia sáng tà đạo: “ngươi tiếp tục đi theo Lâm Nhã Đình, nếu phát hiện cô ta dám lén lút bỏ trốn, thì lập tức bắt trói cô ta mang về. Trước khi nhị thúc đến, tuyệt đối không được để cho một người nào của Y Thành biến mất!”
“Dạ, chủ nhân!”
Trà Sữa nhận lệnh của Vân Lạc Phong xong liền vút một tiếng, chui từ cái khe cửa nhỏ mà chạy ra ngoài.
“Đã qua hết hai ngày rồi, ngày mai... Hẳn là đến lúc Vân Tiêu đến đây rồi!” khóe môi Vân Lạc Phong cong lên thành một nụ cười.
Hai ngày trước, bởi vì nguyên nhân Vân Lạc Phong trong vòng nửa nén nhang đã trị khỏi cho tất cả bệnh nhân có mặt ở đó, cho nên cô liền danh chính ngôn thuận mà chiếm lấy vị trì đầu bảng. Tuy nhiên, những người khác cũng cần phải sắp xếp thứ tự tranh hạng, cho nên bọn họ sẽ phải thi thêm một lần nữa.
Mà hôm nay chính là ngày thi lại. Ngày mai thì Đại Hội Y Sư sẽ chính thức được khai mạc.
“Sư phụ!” Lâm Nhược Bạch đứng im lặng bên cạnh Vân Lạc Phong từ nãy đến giờ, lúc này mới bĩu môi lên tiếng: “chúng ta đến Y Sư Hiệp Hội này cũng đã được mấy ngày rồi, chi bằng, người theo con cùng đi dạo phố đi!”
“Không có hứng thú!” Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày: “ngày mai thì Vân Tiêu sẽ đến đây rồi, ta cần phải nghỉ ngơi lấy sức!”
“Sư phụ, chuyện sư công đến đây có liên quan gì đến chuyện người nghỉ ngơi lấy sức kia chứ?”
“Vì ta phải đùa giỡn hắn!”
“.......”
Khóe miệng Lâm Nhược Bạch run rẩy, ở trước mặt vị sư phụ hết sức khí phách này của nhà mình, sư công vĩnh viễn luôn là kẻ bị đè.
Cô bé hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được, ngay mai hai người này gặp nhau rồi thì sẽ kịch liệt tới cỡ nào. Nhất định sẽ giống như củi khô dễ cháy.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhược Bạch không có quấy rầy Vân Lạc Phong nữa, cô bé ngoan ngoãn yên lặng lui ra ngoài.
_____
Bình minh hôm sau.
Từ sáng sớm ở cổng thành đã đứng chật cứng đầy những người mặc y phục của Y Sư Hiệp Hội, khiến cho dân chúng trong thành sau khi nhìn thấy thì đều quay sang hai mắt nhìn nhau, không biết kẻ đến là một nhân vật thế nào mà lại gây ra động tĩnh lớn thế này?
Ngay trong lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, thì một đạo thân ảnh màu đen bỗng xuất hiện ở phía xa xa, nháy mắt một cái thì bóng dáng ấy đã dừng lại ngay trong không trung phía trên cổng thành.
Trong cái nháy mắt này, trong đầu mọi người đều hiện ra tám chữ.
Cử thế vô song, quân lâm thiên hạ!
Nam nhân kia lẳng lặng đứng giữa không trung, đôi mắt đen lãnh khốc khẽ đảo qua một lượt mọi người ở bên dưới, chỉ một cái đảo mắt này mà lại làm cho bọn họ có một loại xúc động muốn quỳ xuống thuần phục.
Trên mặt nam nhân kia đeo một tấm mặt nạ, làm người ta không cách nào nhìn ra được biểu tình trên mặt của hắn. Tuy nhiên, đôi môi mỏng lộ ra ngoài lại ẩn hiện một độ cong lãnh khốc, tựa hồ trong mắt nam nhân kia, không có sự tôn tài của bất cứ một kẻ nào bên dưới.
Trà Sữa tránh trong đám đông theo bản năng liếc mắt nhìn qua Lâm Nhã Đình đã dịch dung, trong đôi mắt to tròn lúc này dâng đầy phẫn nộ.
Hóa ra mục đích mà nữ nhân này lén la lén lút chạy tới cổng thành chính là nam nhân của chủ nhân nhà mình sao?
Đặc biệt là, khi nhìn thấy một tia si mê thoáng qua rồi biến mất trong mắt của Lâm Nhã Đình, làm cho lửa giận đang bùng cháy trong lòng Trà Sữa lúc này càng cháy mãnh liệt hơn.
Thời khắc này, Lâm Nhã Đình đang si ngốc nhìn nam nhân đứng giữa hư không, mặc dù cô ta chưa được nhìn thấy diện mạo ẩn giấu bên dưới lớp mặt nạ kia, nhưng điều đó cũng không làm ảnh hưởng tới sự si mê của cô ta dành cho hắn.
Người nam nhân này, chỉ bằng vào khí chất trên người, thì đã có thể chinh phục được cô ta! Cũng làm cho cô ta hiểu rõ, mong muốn cả đời này của cô ta là cái gì?
Cũng may Lâm Nhã Đình chưa nhìn thấy khuôn mặt thật sự của Vân Tiêu, nếu không, cô ta nhất định là sẽ càng lún càng sâu, không cách nào thoát ra được!