Edit: Sahara
Trong cảm nhận của chuột hậu, một tòa lâu đài đồ sộ như thế, cho dù bọn họ có dốc hết toàn lực cũng không thể kéo nó đi được! Tuy nhiên, sau khi thần dân tộc chuột nhận mệnh lệnh của Vân Lạc Phong đào tận gốc tòa lâu đài lên thì....
Cả một tòa lâu đài to lớn chỉ trong nháy mắt đã biến mất dưới một cái phất tay của Vân Lạc Phong.
Thật sự là biến mất triệt để! Dưới mặt đất chỉ còn lại một cái hố to, chứng minh cho việc ở đó từng có một tòa lâu đài tồn tại.
Chuột hậu ngẩn ngơ....
Toàn bộ thần dân tộc chuột đều trợn tròn đôi mắt vốn đã rất tròn của mình.
Ngay tại một khác này, trong lòng của toàn bộ Tầm Kim Thử trong tộc chuột đều có một cảm giác như nhau, có lẽ, đi theo nhân loại này.... Bọn họ tuyệt đối sẽ không phải hối hận!
Nhân loại này chỉ phất tay một cái mà có thể làm cho một tòa lâu đài biến mất, thủ đoạn nghịch thiên như thế, có được bao nhiêu người có thể làm được?
Mà người có thể sử dụng thủ đoạn nghịch thiên này, há lại là một người tầm thường?
Tầm mắt Vân Lạc Phong đảo qua một lượt lên mình chúng Tầm Kim Thử đang ngây ngẩn: “nhớ kỹ, sau này đi theo ta rồi, gặp được chuyện gì cũng không cần phải quá kinh ngạc, chỉ cần các ngươi làm tốt bổn phận của mình, ta chắc chắn sẽ cho các ngươi một mảnh trời bao la!”
Giọng nói của Vân Lạc Phong, lúc đầu bình thản, về sau lại càng lúc càng dâng trào tình cảm và khí thế mãnh liệt, làm cho tộc chuột cũng bừng bừng ngọn lửa xúc động đầy nhiệt huyết.
Cả người chuột hậu chấn động, nội tâm cũng bừng cháy lên một ngọn lửa không tên.
Mảnh trời rộng lớn? Kia không phải là thứ tộc chuột bọn họ luôn khao khát hay sao?
Từ nay về sau, bọn họ không cần ẩn mình dưới mặt đất âm u nữa rồi, mà có thể giống như vô số những linh thú khác, tự do ngao du trên phiếm lục địa trên kia.
“Chủ nhân! Tộc chuột chúng ta xin thề, từ nay về sau, đối với mệnh lệnh của chủ nhân, vạn tử hà từ!”
(*vạn tử hà từ: chết vạn lần cũng không từ chối, ý ở đây chính là tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh của Vân Lạc Phong)
Biểu tình của chuột hậu đặc biệt trở nên nghiêm trang cung kính, lời lẽ hùng hồn mà kiên định.
“Các ngươi có thể bắt đầu khởi công đào đường hầm được rồi!”
Vân Lạc Phong rảo mắt nhìn đông đảo Tầm Kim Thử, hơi lâm vào trầm tư.
Dựa theo số lượng Tầm Kim Thử trước mắt, tin chắc không tốn bao nhiêu thời gian thì cô và Vân Tiêu có thể đến Vô Hồi Đại Lục rồi.
_____
Vô Hồi Đại Lục.
Trong một tòa dinh thự xa hoa.
Một nữ tử đang đứng trước bàn, trong tay cầm bút lông, lưu loát hạ từng nét bút lên giấy, lát sau giấy trắng đã biến thành một bức họa xinh đẹp, bên góc trên còn có một hàng chữ ngay ngắn. Thông qua nét chữ, có thể thấy được nữ tử này là một người anh thư hào sảng, thần thái phi dương.*
***anh hùng là người tài giỏi, nghĩa khí, chính trực. Anh thư cũng đồng nghĩa như vậy nhưng là dùng cho phái nữ. _Hào sảng: nghĩa là phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết.
_Phi dương: nghĩa đen là bay lên. Nghĩa bóng là chỉ sự hưng phấn, vui vẻ, phấn khích, cao hứng,....
_ Sa xin viết lại từ đoạn thông qua nét chữ của phía trên thành đoạn văn thế này:
Thông qua nét chữ, có thể thấy được đây là một nữ tử phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, không thích sự gò bó. Ngoài ra, thần thái trên khuôn mặt của cô ta luôn đượm đầy ý cười vui vẻ.
Diện mạo của nữ tử này rất xinh đẹp, tóc vấn đơn giản rũ dài ngang eo, một thân hồng y diễm lệ càng tăng thêm khí chất phóng khoáng mà không kém phần khí phách.
Cửa phòng bỗng bị đẩy mở từ bên ngoài, cùng lúc này, nữ tử hồng y cũng hạ xuống nét bút cuối cùng, cô vuốt phẳng mặt giấy, nhẹ nhàng cầm lên xem lại một lần.
Bức tranh vẽ một nữ nhân mặc y phục cũng màu đỏ đang bồng trên tay một đứa bé trai, đứa bé kia khuôn mặt có chút lạnh nhạt, đôi mắt đen tựa đêm, thâm thúy vô cùng.
“Diệp ca!”
Trông thấy nam nhân bước vào phòng, nữ tử áo đỏ liền mỉm cười, nụ cười của cô xinh đẹp như hoa nở, rung động lòng người.
“Chàng cảm thấy bức tranh này của ta như thế nào? Không bằng treo nó trong phòng ngủ của chúng ta, có được không?”
Nam nhân được gọi là Diệp ca bước tới trước, ôm lấy nữ tử áo đỏ rồi cười khẽ, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ sủng nịnh: “ nàng muốn như thế nào thì cứ làm như thế ấy, ngoài ra, ta còn có một tin tức tốt muốn nói cho nàng biết....”
“Diệp ca, chàng biết điều ta mong muốn nhất là gì mà, ta mong muốn nhất chính là có thể trở lại phiếm đại lục kia!” nữ tử áo đỏ lắc lắc đầu, khuôn mặt anh khí chợt hiện lên nét ưu sầu: “đáng tiếc, nhóm linh thú cường đại bảo hộ Vô Hồi Chi Sâm còn chưa đến thời gian ngủ say, một khi bọn chúng chưa ngủ say, ta không có cách nào quay trở về nơi đó được!”
Nam nhân nhìn nét ưu sầu trên mặt nữ tử áo đỏ mà càng thêm đau lòng, hai tay càng ôm chặt lấy cả người của cô ta hơn: “tin tức tốt mà ta muốn báo với nàng chính là, Tiêu nhi đã lên đường đi đến Vô Hồi Đại Lục rồi, còn có cả con dâu của chúng ta nữa, nó cũng theo cùng Tiêu nhi đến đây, rất nhanh thôi, tâm nguyện cả nhà đoàn tụ của nàng sẽ thành hiện thực!”
Bàn tay nữ tử áo đỏ chợt buông lỏng, bức tranh vừa vẽ xong trượt khỏi tay cô mà rơi xuống, ngay cả vết mực chưa khô lem luốc vào nhau mà cô cũng không hề hay biết, đôi mắt cứ gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt.