Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 344: Chương 344: Vu oan giá họa (2)




Editor: Kim Phượng

“Quá phận?” Mặt mày Vân Lạc Phong hàm chứa một tia sáng tà khí, nhướng mày nhìn Tiêu Kính trước mặt, “Người Bạch gia chúng ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là quá phận! Nữ nhân này đụng phải ta còn muốn ta buông tha nàng? Nằm mơ!”

Ngay từ đầu, Tiểu Mạch còn không biết chủ nhân nhà mình muốn làm cái gì, hiện giờ lại chợt tỉnh ngộ lại.

Vu oan giá họa!

Đây hoàn toàn chính là vu oan giá họa!

Chủ nhân sợ người của Tiêu gia sẽ lại tìm Vân Tiêu gây phiền toái cho nên liền kiếm chút chuyện cho bọn họ làm.

Công tử Tiêu gia và đại tiểu thư Lăng gia ở chỗ này đã bị người của Bạch gia nhục nhã, sao bọn họ có thể dễ dàng buông tha Bạch gia? Cho nên nàng mới giả mạo thành nam nhân Bạch gia, vọng tưởng khơi mào chiến tranh giữa hai phương.

Ai bảo người của Bạch gia lúc trước tham dự vào chiến tranh của Lưu Kim Quốc? Còn trợ giúp Hoàng Hậu hại chết mẫu thân của nàng……

“Ngươi là người của Bạch gia? Bạch gia của Lưu Kim Quốc?” Sắc mặt Tiêu Kính rất là khó coi, hắn nghĩ thế nào cũng không nghĩ tới lại gặp được người của Bạch gia ở chỗ này.

Vân Lạc Phong không hề cảm thấy hổ thẹn khi chính mình vu oan, nói như đương nhiên: “Không sai, ta là người của Bạch gia! Bạch gia chúng ta có Bạch Túc làm chủ, chẳng lẽ còn sợ đám người các ngươi sao?”

Dù cho Vân Lạc Phong không biết thân phận của Bạch Túc, nhưng cũng có thể từ lời Vân Tiêu nói mà suy ra Bạch Túc này là tồn tại đặc biệt ở Bạch gia! Cho nên nàng mới có thể đẩy chuyện đến trên đầu Bạch Túc.

Giờ khắc này, trong đầu nàng hiện ra dung nhan tuấn mỹ tà mị kia, hơi hơi nheo mắt lộ ra tia sáng nguy hiểm.

Bạch Túc! Món nợ ngày đó sớm muộn gì ta cũng thanh toán với ngươi! Bây giờ tìm chút phiền toái cho Bạch gia các ngươi trước! Còn nàng chỉ cần đứng ở một bên xem diễn là đủ rồi.

“Các ngươi ngăn hắn lại cho ta, Lăng Dao, chúng ta đi!” Tiêu Kính trầm giọng phân phó đám người Tiêu gia, chợt giữ chặt Lăng Dao muốn rời khỏi nơi này.

“Muốn chạy?”

Vân Lạc Phong lạnh lùng cười, nàng nhìn về phía hộ vệ Tiêu gia đang nhanh chóng mà đến, trong tròng mắt đen nhánh xẹt qua một tia lạnh lùng.

Rồi sau đó, một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay nàng……

Phụt!

Thân mình thiếu nữ nhanh chóng xuyên qua đám người Tiêu gia, trong nháy mắt nàng xuyên qua, trên người những hộ vệ vốn đang hùng hổ đó đều phun ra một búng máu, thân mình cứng đờ ngã xuống đất……

Tiêu Kính thấy tình thế không ổn, muốn tăng tốc độ chạy trốn, nhưng trong một cái chớp mắt, bóng dáng mang theo đấu lạp màu trắng đã dừng ở trước mặt bọn họ.

Roẹt!

Trường kiếm của thiếu nữ giương lên, kiếm quang hiện lên, toàn bộ quần áo Lăng Dao bị cắt thành mảnh nhỏ, phiêu tán ở trong không khí.

“A!”

Lăng Dao hét lên một tiếng, vội vàng che lại thân thể của mình, trong ánh mắt lộ ra thần sắc xấu hổ, hoảng sợ và giận dữ.

“Tuy rằng khối thân thể này có không ít vết thương, nhưng làm hứng thú của ta chẳng những không giảm mà còn tăng.” Vân Lạc Phong thu hồi trường kiếm, lại không biết từ chỗ nào lấy ra một cái roi, chậm rãi đi đến chỗ Lăng Dao.

Lăng Dao nhìn bóng dáng đối phương tới gần, bước chân không ngừng lui về phía sau, thân hình run rẩy không thôi.

“Đừng! Đừng tới đây! Tiêu Kính cứu ta, a!!!”

Bốp!

Vân Lạc Phong quăng một roi xuống, trong phút chốc, Lăng Dao rách da, máu tươi đầm đìa.

“Dừng tay!”

Tiêu Kính muốn bắt lấy roi của Vân Lạc Phong, nhưng tay hắn còn chưa có rơi xuống đã bị một đạo linh lực chấn mở ra, thân mình lui về sau, ngã ở trên một đống thi thể.

Tiêu Kính che lại ngực, miệng phun máu tươi không ngừng, hắn hối hận, hối hận không xem hoàng lịch trước khi ra cửa! Ai biết người không muốn sống trên đời nhiều như thế nhiều, dám động thủ với người của Linh vực bọn họ!

“Thân phận của các ngươi?” Tầm mắt Vân Lạc Phong dừng ở trên người Lăng Dao, lạnh lùng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.