Edit: Sahara
Dứt lời, Âu Nhã liền nhấc chân, cất từng bước ưu nhã mà đi vào buổi đại yến bên trong Nam Cung gia.
Trong yến hội.
Vân Lạc Phong vừa mới đi vào, liền gặp ngay một nữ tử mặc y phục màu xanh ở phía chính diện, nữ tử kia sau khi nhìn thấy Vân Lạc Phong thì hơi sửng sốt một chút, nhịn không được mà kêu lên: “Là ngươi?”
Nghe thế, Vân Lạc Phong ngẩng đầu lên, tức khắc, một khuôn mặt thanh lệ xuất trần liền đập ngay vào mắt Vân Lạc Phong.
Nữ tử trước mặt xinh đẹp động lòng người, thần thái bình thản, mặc dù là gặp lại Vân Lạc Phong, nhưng ngoại trừ sự kinh ngạc lúc đầu thì không còn biểu cảm nào khác, chẳng những vậy, lúc này cô ta còn mỉm cười với Vân Lạc Phong.
“Không ngờ chúng ta lại gặp nhau nữa rồi!”
Nam Cung Vân Dật duỗi tay, đẩy nhẹ Vân Lạc Phong ra sau lưng mình, hai mắt dâng lên sự cảnh giác mà nhìn Nam Cung Lam.
Nam Cung Lam cười nhạo một tiếng: “Đại ca, huynh khẩn trương như vậy làm gì? Ta cũng không có ăn thịt cô ta mà! Hơn nữa, bên cạnh huynh có nhiều nữ nhân như vậy, huynh cần gì chỉ vì một nữ nhân mà phải khẩn trương, chẳng lẽ nha đầu này ở trong lòng huynh còn quan trọng hơn cả Âu Nhã hay sao?”
Nam Cung Vân Dật yêu Âu Nhã, chuyện này ở trong Vô Tận Thành vốn chẳng phải là bí mật gì, cho nên, Nam Cung Lam mới đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Ai ngờ, đối với câu hỏi của Nam Cung Lam, Nam Cung Vân Dật chỉ khịt mũi khinh thường: “Âu Nhã vốn không thể sánh bằng cô ấy!”
Nam Cung Vân Dật hắn thích Âu Nhã không phải giả, nhưng nếu Âu Nhã đối địch với Vân Lạc Phong, hắn khẳng định sẽ không màng tất cả mà đứng bên cạnh Vân Lạc Phong.
Nam Cung Lam mỉm cười, liếc mắt nhìn Âu Nhã vừa từ bên ngoài đi vào yến hội, khóe môi khẽ cong lên một độ cong đắc thắng vì thực hiện được âm mưu.
Âu Nhã nghiễm nhiên là đã nghe thấy những lời mà Nam Cung Vân Dật vừa nói, thế nhưng, biểu cảm bên ngoài của cô ta lại khá bình tĩnh, không hề có chút dao động nào! Ngược lại, tiểu nha hoàn bên cạnh Âu Nhã thì lại vô cùng phẫn nộ, đôi mắt lộ vẻ hung tợn nhìn trừng trừng Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong, ở trong lòng thầm mắng một tiếng cẩu nam nữ.
Cái tên ngu xuẩn Nam Cung Vân Dật này, lại dám nói tiểu thư nhà mình không sánh bằng nữ nhân kia? Một nữ nhân chỉ biết nịnh nọt lấy lòng nam nhân, ngoại trừ vẻ ngoài như bình hoa ra thì có chỗ nào bằng được với tiểu thư nhà mình chứ?
Nam Cung Vân Dật cũng đã nhìn thấy Âu Nhã, làm cho mặt của hắn hơi biến sắc một chút, thời khắc này, Nam Cung Vân Dật mới biết bản thân mình vừa rơi vào cái bẫy của Nam Cung Lam.
Âu Nhã vốn đã không chịu tiếp nhận hắn, hiện giờ, hắn lại càng không có hy vọng....
Tuy nhiên, hắn không hề hối hận!
Bởi vì những lời này, đều là lời nói thật lòng của hắn!
Vân Lạc Phong vỗ vỗ vai Nam Cung Vân Dật, rồi ngẩng đầu nhìn về phía Âu Nhã. Ngay khi mà cô nhìn thấy diện mạo của Âu Nhã, thì đồng tử của cô bỗng co rút lại.
Cuối cùng cô cũng biết, tại sao Nam Cung Vân Dật lại yêu thích Âu Nhã....
Bởi vì diện mạo của Âu Nhã, rất giống với người mà hắn thầm yêu ở Hoa Hạ.
Cũng chính là Hệ Hoa ở đại học Hoa Hạ.
“Ngươi biết rồi?” Nam Cung Vân Dật cười khổ một tiếng: “Khi ta mới tới đại lục này, ngay khoảnh khắc đầu tiên mà ta nhìn thấy Âu Nhã, liền nhịn không được mà muốn tiếp cận cô ấy, bởi vì hai người họ quá giống nhau, ta thật sự không khống chế được bản thân mình...”
Vân Lạc Phong rũ mi xuống, cất giọng bình thản an ủi Nam Cung Vân Dật: “Ngươi yên tâm! Ta sẽ nghĩ cách để ngươi trở về! Chẳng qua, ngươi cần phải làm rõ một điều, hai người bọn họ không phải là cùng một người!”
Nam Cung Vân Dật gật gật đầu, trên khuôn mặt tuấn mỹ nở một nụ cười.
“Ta hiểu!”
Hắn rơi vào mê vực, không có người nào giúp hắn, hiện tại, sự xuất hiện của Vân Lạc Phong, cũng giống như là một sợi dây thừng, kéo hắn lên khỏi mê vực.
Đúng lúc này, Nam Cung Khánh đang tiếp đãi khách nhân ở bên ngoài, vừa nghe thấy ồn ào ở bên trong, liền vội vàng đi vào.
“Dật nhi, xảy ra chuyện gì?”
Khi Nam Cung Vân Dật nhìn thấy Nam Cung Khánh, khóe môi không kiềm được mà nhếch lên: “Không có gì, ta chẳng qua chỉ là đang sắp xếp chỗ ngồi cho bằng hữu của ta mà thôi! Vân Lạc Phong, ngươi tới ngồi trên vị trí đầu tiên đi!”