Edit: Sahara
Vân Lạc Phong từ tốn nhấp một ngụm nước trà: “Nam Cung Vân Dật thích ai, đó là chuyện của hắn. Người làm bằng hữu như ta chỉ có thể thay hắn trấn giữ cửa ải, chứ tuyệt đối không thể thay hắn làm chủ mọi chuyện được! Cho dù nữ nhân mà hắn thích là một người dối trá, thì cũng không liên quan gì đến ta!”
Thân làm bằng hữu, là tuyệt đối không được phép nhúng tay vào chuyện tình cảm của đối phương!
Kiếp trước như vậy, kiếp này, cũng là như vậy!
“Nam Cung!” Vân Lạc Phong nhướng nhướng mày, nhìn nam nhân đang ngồi cạnh mình: “Theo ta nhận thấy, thì người phụ thân này đối xử với ngươi cũng không tệ!”
Nam Cung Vân Dật nghe xong liền cười khẩy nhạo báng một tiếng: “Ông ta tốt với ta, là bởi vì ông ta chỉ có một mình ta là con trai. Lão già này là một người trọng nam khinh nữ! Dù ông ta biết Nam Cung Lam rất có năng lực, nhưng vẫn không muốn đem vị trí gia chủ giao lại cho Nam Cung Lam!”
Nam Cung Vân Dật dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hơn nữa, vào ngày đầu tiên mà ta trở về Nam Cung gia, thì ông ta đã muốn để cho ta kế thừa vị trí gia chủ này rồi! Nhưng ta lại không có hứng thú đối với gia tộc Nam Cung này của ông ta, cho nên ta mới cố tình biểu hiện ra mình là một kẻ háo sắc ăn chơi lêu lổng! Quả nhiên, sau khi ông ta nhìn thấy ta là một kẻ vô dụng như vậy, liền tạm thời gác lại chuyện kế vị, không nhắc đến nữa. Tuy nhiên, ta biết cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là kế sách lâu dài, một khi ta kế thừa Nam Cung gia, ả Nam Cung Lam kia tuyệt đối sẽ không để yên cho ta!”
Nếu không phải Nam Cung Vân Dật hắn cố tình biểu hiện ra mình là kẻ vô dụng, thì hai mẹ con Nam Cung Lam đã không lưu hắn lại tới tận bây giờ, nói không chừng hắn đã sớm hồn về nơi chín suối rồi.
Đôi khi, ăn chơi trác táng cũng là một bản lĩnh tự vệ khá tốt!
“Cũng may, bây giờ ngươi đã đến rồi!” tầm mắt Nam Cung Vân Dật chuyển hướng lên người Vân Lạc Phong: “Bản lĩnh của ngươi trước giờ luôn luôn lớn hơn so với ta, có ngươi ở đây, ta có lòng tin, mình chắc chắc có thể sống sót!”
“Ngươi tin tưởng ta đến như vậy sao?”
“Không tin ngươi thì ta còn có thể tin ai? Vân Lạc Phong, ngươi là người duy nhất trên đời này mà ta có thể tin tưởng được!”
Vân Lạc Phong trầm mặc.
Những năm gần đây, kẻ địch của cô càng ngày càng nhiều, hiện tại, còn có một Thiên Hồi Đế Quốc cường đại đang chờ đối phó với cô.
Nếu cô để Nam Cung Vân Dật đi theo bên cạnh mình, thì chắc chắn sẽ làm liên lụy đến hắn....
Xem ra, cô cần phải nhanh chóng giúp Nam Cung Vân Dật giải quyết hết mọi chuyện ở đây, rồi mới có thể yên tâm rời đi!
Âu Nhã từng bước từng bước đi lên chỗ ngồi, ngồi xuống một cách ưu nhã, cô ta dường như hoàn toàn làm lơ đi sự tồn tại của Nam Cung Vân Dật và Vân Lạc Phong, từ đầu đến cuối đều không có liếc mắt đến hai người bọn họ lấy một cái.
Nha hoàn Âu gia ở một bên cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ châm chọc: “Tiểu thư, trên đời này đúng thật là có quá nhiều kẻ thích đi nịnh bợ lấy lòng người khác! So với hạng người đó, thì người luôn luôn dựa vào thực lực của mình để đổi lấy sự tôn trọng của người khác như tiểu thư đây lại càng đáng quý hơn!”
“Dựa vào thực lực của mình?” Vân Lạc Phong cong cong khóe môi: “Cô ta không phải là dựa vào cha của cô ta sao?”
“Ngươi....” nha hoàn kia tức giận, cô ta hít sâu một hơi, cố dằn lửa giận trong lòng xuống, chuyển tầm mắt về phía Nam Cung Vân Dật: “Nam Cung công tử, người không nhìn thấy nữ nhân này đang khi dễ tiểu thư nhà ta à?”
Nam Cung Vân Dật nhíu mày, quay đầu, tiếp tục cười đùa cùng với Vân Lạc Phong.
Nha hoàn kia lại càng tức đến xanh mặt, cô ta dù có thế nào cũng không dám tin, nam nhân suốt ngày cứ thích đi theo sau tiểu thư, nhanh như vậy mà đã thay lòng đổi dạ rồi.
“Tiểu Mông!” (*mông này là mông cổ nhá!)
Âu Nhã nhàn nhạt liếc mắt nhìn nha hoàn của mình, thái độ vô cảm mà nói: “Nơi này là Nam Cung gia, vị cô nương kia là khách của Nam Cung công tử, ngươi đừng to gan làm càn như vậy!”
“Dạ, tiểu thư!”
Nha hoàn cúi đầu, trả lời một cách không cam lòng.
“Phụ thân!”
Giữa những âm thanh ồn ào, bỗng vang lên giọng nói trong trẻo của Nam Cung Lam: “Sinh thần của đại ca lần này, con đã cố tình chuẩn bị một phần lễ vật rất quý trọng cho đại ca, hy vọng đại ca sẽ thích!”
Nam Cung Lam đưa hai tay lên cao, vỗ tay hai cái.
Tức thì, liền có bốn gã thị vệ khiên theo một cái lồng sắt rất lớn, từ bên ngoài đi vào.