Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 73: Chương 73: Bắt đầu đấu lôi đài 2




Editor: Quảng Hàn

Phượng Thiên Tuyết châm chọc mím môi, nhưng vẫn không nói gì.

“Hừ, thấy hôm nay là ngày quan trọng, tạm thời không tính toán với ngươi, Thiên Tuyết, ngươi chuẩn bị xong hết chưa?“.

Phượng Tử Bách ôm lòng muốn Phượng Thiên Tuyết thắng, nhưng cảm ứng dược nàng mới cấp bốn, vẻ mặt không nhịn được trầm xuống.

“Chuẩn bị xong rồi phụ thân, ta sẽ cố gắng.“. Phượng Thiên Tuyết thản nhiên nói.

Trong mắt Phượng Tử Bách xẹt qua một tia thất vọng, hắn vốn tưởng rằng Phượng Thiên Tuyết bỗng nhiên nổi tiếng, sau đó sẽ được một hoàng tử nào đó coi trọng...

Nếu như vậy, Phượng phủ sẽ vượt trội nhất trong bốn đại gia tộc.

“Tuyết Nhi, lúc này không cần che mặt nữa. Dung mạo ngươi đã khôi phục, không cần chịu tiếng người xấu nữa.“. Phượng Tử Bách nhẹ giọng nói.

Cho dù có thua, nhưng tuyệt sắc của Phượng Thiên Tuyết, còn đẹp hơn mỹ nhân đệ nhất kinh thành Phượng Hàm Yên.

Cho nên nếu mấy hoàng tử nhìn Phượng Thiên Tuyết vừa ý thì tốt lắm.

Lâm thị và Phượng Hàm Yên che mặt vừa nghe thấy, thần sắc bỗng chốc trầm xuống.

“Vâng, phụ thân, đến khi lên lôi đài ta sẽ cởi ra.“. Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng giật giật khóe môi, phụ thân dối trá này, khi nàng có giá trị lợi dụng thì sẽ đối xử với nàng vô cùng tốt.

Phượng Tử Bách sai người mang đến xe ngựa thoải mái nhất xa hoa nhất của Phượng phủ, để Phượng Thiên Tuyết ngồi lên.

Thấy xe ngựa của Phượng Thiên Tuyết đi rồi, Phượng Hàm Yên thấp giọng nói: “Mẫu thân, con cũng muốn đi xem.“.

“Đương nhiên phải đi, mẫu thân đi với con, lão gia, mấy ngày nay Hàm Yên ngốc ở trong nhà cũng buồn bực, nên để chúng ta ra ngoài một lát đi?“.

Lâm thị dịu dàng nhìn Phượng Tử Bách.

Lúc trước nhị vương tử đến đây, trong lúc vô ý lại thấy được khuôn mặt của Phượng Hàm Yên, làm tan vỡ hy vọng của Phượng Tử Bách.

Phượng Tử Bách nổi trận lôi đình, cấm túc Phượng Hàm Yên và Phượng Hiểu Vũ đã nửa tháng nay.

Hiện giờ trong lòng Phượng Tử Bách vẫn còn tức giận, có điều nhìn đôi mắt con gái tràn đầy ao ước, đành than nhẹ một tiếng: “Đi đi, ta cũng không xem!“.

Phượng Tử Bách nói, hắn cũng say mê tu luyện, hôm nay Phượng Thiên Tuyết thắng hay thua, đều không ảnh hưởng đến chuyện quan trọng như cấp bảy đại viên mãn.

“Cảm ơn phụ thân, Yên nhi sẽ không gây chuyện!“. Phượng Hàm Yên bộ dạng khổ sở, khiến oán khí trong lòng Phượng Tử Bách cũng tiên tan.

Phượng Tử Bách lập tức bảo quản gia dẫn đến một chiếc xe ngựa hảo hạng, chở Phượng Hàm Yên và Lâm thị, Phượng Hiểu Vũ cùng rời khỏi phủ, chạy đến lôi đài.

Giữa tháng bảy, mặt trời nắng độc, mà xung quanh lôi đài giải hôn của kinh thành phía nam, đã sớm ngồi đầy người.

Chỗ này có cổ thụ chọc trời vây xung quanh, ngăn lại ánh dương cay độc, làm thành một vùng râm mát.

Lôi đài rất lớn, hình vuông, có thể chứa được vạn người bên trên, lại được dùng làm lôi đài cũng tạm chấp nhận được.

Xe ngựa của Phượng Thiên Tuyết vừa vào, từng tiếng nghị luận vang lên.

“Nhìn thấy xe ngựa của Phượng gia chưa? Đây là xe ngựa Lâm thị ngồi mỗi khi đưa nhị tiểu thư đi dự tiệc, chẳng lẽ đây là Lâm thị?“.

“Chắc vậy đi, nghe nói Phượng Thiên Tuyết mặc dù là đích nữ, nhưng vẫn luôn không được coi trọng a!“.

“Đâu phải, nhìn đi, người xuống xe chính là Phượng Thiên Tuyết!“.

“Thực lực như vậy, lại dám đối đầu với Thượng Quan Nguyên! Thật là không muốn sống nữa!“.

Mọi người nghị luận sôi nổi, đều mang theo ánh mắt đồng tình nhìn Phượng Thiên Tuyết.

Đám người Phượng Thiên Tuyết và Phượng Thiên Trạch đi đến dưới lôi đài, bên dưới lôi đài, có một khán đài để lại cho người nhà hai bên.

“Thiên Trạch, đệ ở đây đi, tên cặn bã Thượng Quan Nguyên ở bên kia, chắc sắp bắt đầu rồi!“. Phượng Thiên Tuyết dẫn Phượng Thiên Trạch đến khán đài kia ngồi xuống, nhẹ giọng dặn dò đệ đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.