Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 82: Chương 82: Bỗng nhiên nổi tiếng 1




Phượng Thiên Tuyết không sợ hãi ánh mắt Sâm lão nhân âm lãnh chút nào, lôi kéo U Trúc và Phượng Thiên Trạch, đám người Trần Tĩnh Hiên đi đến đài đánh cuộc.

Trần Băng Vũ hưng phấn vô cùng, “Thiên Tuyết tỷ tỷ, ngươi thật là lợi hại, ha ha, chúng ta thắng một trăm vạn kim tiền!”.

Trần Tĩnh Hiên hơi hơi mỉm cười, hắn đã sớm nhìn ra Phượng Thiên Tuyết cũng không phải là người tầm thường.

Tỷ tỷ rốt cuộc vứt bỏ quái danh phế vật nhiều năm, một trận chiến này, nàng bỗng nhiên nổi tiếng, phỏng chừng ngay cả hoàng đế cũng muốn tới lấy lòng nàng!

Đám người Phượng Thiên Tuyết đi tới trước đài đánh cuộc, vẻ mặt nhà cái kia chán nản nhìn Phượng Thiên Tuyết một cái, Hiên Viên tiếp nhận thẻ bài của nàng.

Năm mươi vạn, tỉ lệ đặt cược gấp mười lần mà nói, đó chính là năm trăm vạn!

Người chung quanh đều xem đỏ mắt, mà người thua trận cũng hối hận không thôi, sớm biết vậy theo đại công tử Trần gia mua Phượng Thiên Tuyết thắng, chẳng phải là thực tốt sao?

“Phượng đại tiểu thư, nơi này đã cắt cho ngài năm trăm vạn, thỉnh nhận lấy!”.

Nhà cái ghen ghét lại phẫn nộ, nhưng cũng duy trì hình tượng gia tộc Mộ Dung.

Phượng Thiên Tuyết nhận phiếu tím trở về, nhìn lướt qua, phiếu này lập tức có năm trăm bốn mươi vạn, hừ hừ, tiền này không kiếm cũng uổng!

“Phượng Thiên Tuyết, ngươi chơi xấu! Ngươi ác độc như vậy, ẩn tàng thực lực mua chính mình thắng, rõ ràng là muốn hố Mộ Dung gia chúng ta đánh cuộc!”. Một thiếu nữ áo đỏ nhảy tới, chỉ vào Phượng Thiên Tuyết hét lớn!

“A, Mộ Dung Hồng Y, Mộ Dung gia các ngươi không chịu thua nổi thì đừng nghĩ tới đánh cuộc! Không giữ lời sao?”. Trần Băng Vũ cười lạnh một tiếng, châm chọc cả giận nói.

“Đúng vậy, Mộ Dung gia thật sự thiếu chút tiền này, nghĩ không nhận sao?”. Phượng Thiên Tuyết giơ lên phiếu tím, trong mắt toàn là khinh bỉ.

Dân chung quanh cá cược tuy rằng thua, nhưng mà đại bộ phận đều là người chính nghĩa.

Cũng có thể nói, bọn họ thấy qua thực lực của Phượng Thiên Tuyết, đều muốn lấy lòng nàng, sôi nổi mà nở nụ cười.

“Mộ Dung gia khi nào thì chơi xấu như vậy?”.

“Chính là, năm trăm vạn kim tiền cũng không giao nổi, còn mở sòng cá cược gì?”.

“Thật là kỳ lạ, thua không muốn trả tiền, chuyện cười lớn nhất trong ngày sao?”.

Lúc này Mộ Dung Hồng Vân vội vàng đi tới kéo Mộ Dung Hồng Y đến một bên, “Phượng đại tiểu thư, thật xin lỗi, tuổi muội muội ta còn nhỏ, có chút tùy hứng, thỉnh đại tiểu thư đừng trách cứ nàng!”.

Mặt Mộ Dung Hồng Y đỏ lên, nghe được nhiều người như vậy đều đứng ở bên Phượng Thiên Tuyết, tức khắc không dám nói cái gì.

Trần Tĩnh Hiên liếc mắt Mộ Dung Hồng Y một cái, “Người khác che giấu thực lực, chính mình còn nhìn không ra, lại không trách bản thân ngu dốt, ngược lại trách người khác thắng? Hừ.”.

Nghe được nam nhân mình yêu thầm châm chọc chính mình như vậy, Mộ Dung Hồng Y đỏ đôi mắt, cố nén tức giận không để cho chính mình thất thố!

Một ngày nào đó, nàng sẽ đem món nợ này tới đòi Phượng Thiên Tuyết.

Lúc này nhị vương tử Hiên Viên Đông Thành đã đi tới, lạnh lùng mà nhìn lướt qua Phượng Thiên Tuyết.

Hắn đứng đó, cái gì cũng chưa nói, Hiên Viên Đông Thành cũng không biết chính mình vì sao đột nhiên đi tới, đại khái là muốn… tới gần xem Phượng Thiên Tuyết một cái?

Gần xem Phượng Thiên Tuyết, chỉ thấy nàng da thịt mịn màng, giống như hài nhi mới sinh bóng loáng mê người như vậy.

Nàng nhất cử nhất động, đều mang theo một loại hơi thở quý tộc.

“Nhà cái, cho chủ nhân chúng ta lãnh kim tiền đi!”. Lúc này Mị Thủy đã đi tới, ném một tấm bài cho nhà cái.

Nhà cái cầm lên, nhìn lướt qua, toàn thân run một chút, ông trời ơi, năm trăm vạn tiền đặt cược!

Vậy mà có cao nhân mua Phượng Thiên Tuyết!

Năm trăm vạn, tỉ lệ đặt cược gấp mười lần, chính là năm ngàn vạn!

Lần này Mộ Dung gia đánh cuộc chính là thua lỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.