Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 42: Chương 42: Cắn đau hắn! (1)




Ót Phượng Thiên Tuyết đụng vào ván giường, có chút đau nhức, nhưng càng làm nàng khiếp sợ chính là, Hiên Viên Nguyệt Triệt thế mà lại hôn nàng!

Bốn cánh môi chạm nhau, ma sát bùng lên ngọn lửa mãnh liệt!

Hương vị đặc biệt của nam tử đánh lên từng giác quan của nàng, Phượng Thiên Tuyết gắt gao cắn răng, nào ngờ hắn vô cùng điên cuồng, hung hăng cạy mở hàm răng của nàng!

Cả người Hiên Viên Nguyệt Triệt đều đè ở trên người nàng, thân hình nhỏ xinh không nhịn được, khẽ run rẩy.

Nam tử điên cuồng đoạt lấy nàng, xâm chiếm nàng.

Tâm hồn Phượng Thiên Tuyết cũng run rẩy, nàng bỗng chốc nhớ tới Hạ Lan Dung Mặc ở kiếp trước!

Nam tử cao ngạo, lạnh lùng mà lại tuấn dật kia, trong khi nàng thì hy sinh tất cả vì hắn, giúp thân thể hắn trở nên vĩnh sinh, hắn lại nhốt nàng ở băng lao để lấy máu của nàng, vì tiện nhân bạch liên hoa Sở Tích Nhi kia mà luyện chế thân thể vĩnh sinh!

Nàng đã từng đem toàn bộ thể xác và tinh thần giao cho hắn, tưởng rằng hắn sẽ đối xử thật tốt!

Nhưng nam nhân đều là bạc tình tàn khốc, tuyệt đối không thể dễ dàng tin tưởng!

Hai mắt Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng, tâm trạng tỉnh táo lại, hung hăng cắn một nhát, một dòng tanh mặn đỏ tươi tràn ra giữa môi Hiên Viên Nguyệt Triệt.

Giữa tay tràn ngập linh khí, Phượng Thiên Tuyết một chưởng liền đánh trúng ngực Hiên Viên Nguyệt Triệt.

Hiên Viên Nguyệt Triệt không nghĩ rằng nàng sẽ ra tay, vì thế thân thể bay đến mép giường, giữa môi hắn có một sợi đỏ tươi, càng làm khuôn mặt hắn thêm tái nhợt, tuyệt sắc kinh người.

“Điện hạ, thỉnh tự trọng!”.

Phượng Thiên Tuyết thấp giọng quát, lại thấy Hiên Viên Nguyệt Triệt nhíu mày, sắc mặt càng thêm tái nhợt, thế nhưng hắn cũng không giận, mà chỉ cười cười thong dong đứng lên.

“Nha đầu thật là hay thẹn thùng, đây chính là nụ hôn đầu tiên của bản vương nha, không cần tức giận, về sau bản vương sẽ bồi thường ngươi!”.

Hiên Viên Nguyệt Triệt xoay người, vội vàng lướt nhanh đến ngoài cửa sổ, cả người liền biến mất.

Phượng Thiên Tuyết thở hổn hển, không thể tin được Hiên Viên Nguyệt Triệt cứ như vậy mà rời đi?

Phượng Thiên Tuyết nhìn tấm mành kia bay xuống, vậy mà lại có chút cảm giác trống trải, trong lòng tràn đầy phiền muộn.

Không phải hắn thích trêu đùa người khác sao? Đổi lại là ngày trước, hắn nhất định sẽ ở lại lâu hơn một chút?

“Độc trên người điện hạ phát tác càng ngày càng thường xuyên, vậy mà ngươi còn đánh hắn một chưởng! Nếu không phải điện hạ có phần thích ngươi, ta thật muốn tát vào cái miệng hay ra oai của ngươi môt cái.”. Một thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa sổ vang lên.

Phượng Thiên Tuyết âm thầm giật mình, nhảy xuống giường vén mành lên, thấy một hắc y nữ tử đứng nơi đó, nàng không bịt kín mặt, ngũ quan tinh xảo,trong ánh mắt nhiễm một cỗ ý nghĩ lạnh lùng.

“Ngươi nói gì? Phát tác thường xuyên?”.

“Hừ, ta lừa ngươi thì có lợi ích gì?”. Nàng kia lạnh lùng mà trợn mắt.

Nàng hẳn là ám vệ của Hiên Viên Nguyệt Triệt.

Lông mày Phượng Thiên Tuyết nhướng lên, “Ngươi là ám vệ của hắn?”.

“Đúng vậy! Ta là ám vệ của điện hạ- Mị Thủy, nếu không phải Minh Sương nhiễm phong hàn, nàng nhất định sẽ theo bên người điện hạ. Thì người chắc chắn sẽ không may mắn như vậy.”.

Mị Thủy khẽ hừ một tiếng.

“Hiện tại… cách bao nhiêu ngày phát tác một lần?”.

“Không nhất định, có khi là ba ngày, có khi là bốn ngày, có khi là sáu ngày.”.

Giọng Mị Thủy cực kỳ trầm thấp, “Nghe nói ngươi hiểu độc này, rốt cuộc giải như thế nào?”.

Tâm trạng Phượng Thiên Tuyết nặng nề trầm xuống.

Cửu Anh huyết độc một khi phát tác thì thời gian phát độc của hắn sẽ ngày càng mãnh liệt.

“Nếu có biện pháp đã sớm nói, không cần ngươi hỏi như thế này.”. Thần sắc Phượng Thiên Tuyết trở nên đông lạnh, sau khi nàng mua dược đỉnh, vẫn không có thời gian luyện dược.

Trong mắt Mị Thủy xẹt qua một tia đau lòng, than nhẹ một tiếng, không nói gì liền xoay người rời đi.

Phượng Thiên Tuyết cũng không giữ nàng lại, trong lòng lại trở nên nặng nề.

Hiên Viên Nguyệt Triệt đối đãi nàng như thế nào, thật tâm hay không, nàng không biết.

Nhưng mà… Phượng Thiên Tuyết cảm giác được, có lẽ hắn thật tâm.

Bởi vì hiện tại nàng không yêu Hiên Viên Nguyệt Triệt, chẳng qua là có chút thiện cảm.

Kiếp trước nàng yêu quá điên cuồng, cho nên mới bị Hạ Lan Dung Mặc hết lần này đến lần khác che mắt.

Hồi tưởng một chút, kiếp trước nàng thật là ngu dốt như lợn.

Phượng Thiên Tuyết an tĩnh ngồi trên giường, yên lặng đi vào không gian, thử luyện dược.

Nhưng mà thử hơn nửa ngày, Phượng Thiên Tuyết lại không thấy Ly Long dược đỉnh sinh ra cảm ứng gì!

Không sinh ra cảm ứng nói cách khác chính là không thể dùng Ly Long dược đỉnh luyện dược.

“Kỳ quái, lấy máu nhận chủ cũng không được?”. Phượng Thiên Tuyết buồn bực vô cùng, im lặng nhỏ máu vừa trích của mình lên trên Ly Long dược đỉnh.

Một giọt máu nhanh chóng hoàn toàn đi vào bên trong Ly Long dược đỉnh, vẫn là không có phản ứng.

“Quên đi, trước tiên nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại tiếp tục!”. Phượng Thiên Tuyết vừa mới vận dụng linh lực, tưởng rằng cứng rắn đánh thức dược đỉnh, nhưng phát hiện vô dụng, còn khiến chính mình lăn lộn đến buồn ngủ trầm trọng.

Nàng liền đến bên giường ở phòng luyện dược, giường này chính là giường ngọc, hạ lạnh đông ấm, không bao lâu, Phượng Thiên Tuyết chìm vào mộng đẹp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.