Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 177: Chương 177: Đuổi giết sao? 2




Không gian có thể che giấu tồn tại của nàng, đây là Phượng Thiên Tuyết lơ đãng, thử nghiệm thấy.

“Lại tìm xem, xem sơn động phía trước có hay không… Oa, nơi này có vết máu!”.

“Chẳng lẽ nha đầu hèn hạ kia gặp linh thú, bị thương?”.

“Có khả năng, chúng ta mau đi xem một chút!”.

Hai nha đầu nhanh chóng chạy như điên vào nơi sơn động mà Phượng Thiên Tuyết và Tiểu Bạch Bạch vừa rời đi.

Phượng Thiên Tuyết nhướn mày, hai nha đầu này, lá gan vẫn lớn, không giáo huấn một chút nàng không cam lòng nha.

Chỉ là giáo huấn thế nào đây? Phượng Thiên Tuyết không nghĩ tự mình ra tay đánh hai nha đầu, tâm tư các nàng ác độc như vậy, thân thể thống khổ cũng không thể tra tấn các nàng!

Ánh mắt Phượng Thiên Tuyết, lập tức rơi xuống trên cành lá cây tùng già này.

Chỉ thấy phía trên cành lá, mọc một dải Loạn tình nấm nho nhỏ.

Loại Loạn tình nấm này sinh trưởng trên cây tùng ngàn năm, một khi ăn phải nhất định sẽ loạn tình.

“Vừa lúc, loạn tình nấm này xuất hiện đúng lúc để ta sử dụng!”.

Phượng Thiên Tuyết cười nhạt, làm Tiểu Bạch Bạch trên vai mê hoặc chớp chớp mắt, “Chủ nhân, hai nha đầu vừa mới đi vào kia, có phải muốn giết ngươi hay không?”.

Phượng Thiên Tuyết gật đầu, “Đúng vậy, cho nên bổn tiểu thư phải giáo huấn các nàng.”.

“A, chủ nhân, đó là Loạn tình nấm, không thể đụng vào!”.

Tiểu Bạch Bạch nhìn Phượng Thiên Tuyết muốn đi hái Loạn tình nấm, vội vàng nhỏ giọng nói, Phượng Thiên Tuyết nhướn mày, “Ta đương nhiên biết, nhưng ta sẽ không trúng độc, ngươi yên tâm đi!”.

Thôi miên thú còn có công năng hạng nhất, đó chính là phân biệt thiên địa bảo dược, linh dược vân vân.

Cho nên kiếp trước Phượng Thiên Tuyết thu phục Thôi miên thú đầu tiên, để cho nó giúp mình tìm dược liệu, như vậy tiện luyện dược.

Tiểu Bạch Bạch trợn tròn đôi mắt thật to, “Chủ nhân, ngươi thật sự sẽ không trúng độc? Ngươi là bách độc bất xâm sao?”.

“Sai rồi, ta là trăm triệu độc không xâm!”. Phượng Thiên Tuyết đắc ý cười nói, hái Loạn tình nấm đỏ tươi kia, lòng bàn tay bỗng chốc bốc cháy lên một đốm Thanh Long dị hỏa, Tiểu Bạch Bạch lại bị khiếp sợ.

“Ta chịu nha! Chủ nhân tôn kính của ta, vậy mà là luyện dược sư nha…”. Tiểu Bạch Bạch nhìn chằm chằm Loạn tình nấm đang bốc cháy kia, vừa hưng phấn vừa kiêu ngạo!

“Từ nay về sau, Tiểu Bạch Bạch không lo không có dược đan quý rồi!”.

Phượng Thiên Tuyết kéo khóe miệng, hận không thể lấp kín miệng Tiểu Bạch Bạch.

Nàng đem Loạn tình nấm thiêu thành tro tàn, cho dù thành tro, tro tàn Loạn tình nấm này cũng là màu đỏ.

“Chờ một chút hai nha đầu đáng giận đi ra, liền có trò hay để nhìn.”. Phượng Thiên Tuyết cười nói.

“Loạn tình nấm còn có thể luyện chế như vậy, Tiểu Bạch Bạch thật là kiến thức hạn hẹp, nhưng… chủ nhân tôn kính, Loạn tình nấm này thành tro, còn có dược hiệu sao?”.

Tiểu Bạch Bạch chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi.

Phượng Thiên Tuyết tà ác cười nói: “Thanh Long dị hỏa sở dĩ nhiều người muốn cướp như vậy, đó chính là có thể tùy tâm sử dụng luyện chế dược liệu, số lượng ít sẽ không cần dược đỉnh, hơn nữa còn có thể cùng luyện dược sư tâm linh tương thông. Nói cách khác, luyện dược sư muốn dược tính gì, nó có thể làm dược liệu vẫn duy trì dược tính đó!”.

Tiểu Bạch Bạch bừng tỉnh đại ngộ.

Lúc này Tĩnh Nhi và Thanh Nhi từ trong sơn động đi ra, mặt các nàng đầy cảnh giác, không kìm được mà mắng: “Cái nha đầu thúi kia, nha đầu hèn hạ, rốt cuộc nàng ta chết nơi nào?”.

“Ha ha, nói không chừng bị linh thú giết chết ăn luôn!”.

Phượng Thiên Tuyết thực sự cạn lời, linh thú không ăn thịt người, chỉ biết giết người. Chỉ có ma thú mới ăn thịt người, có chút kiến thức thông thường được không?

“Hy vọng như thế đi, không biết báo cáo kết quả cho sư phụ như thế nào!”.

Phượng Thiên Tuyết nheo đôi mắt lại, thổi tro tàn tình nấm trong lòng bàn tay, những tro tàn đó tức khắc hất tới phía trước Tĩnh Nhi và Thanh Nhi!

“A, là thứ gì? Giống bụi màu đỏ? Có độc!”.

Thanh Nhi cả kinh kêu lên, hai người vội vàng bưng kín cái mũi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.