Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 88: Chương 88: Lâu chủ Vọng Nguyệt Lâu khủng bố! 1




Trên môi Mộ Dung Cao Minh cười dữ tợn càng thêm đắc ý, ánh sáng đỏ quay chung quanh trảo xé trời, càng ngày càng cường liệt, càng ngày càng nóng rực, xoay tròn đến càng nhanh, từ xa nhìn lại, dường như là một quả cầu sáng xoay tròn điên cuồng!

“Mỹ nhân, nhận thua đi, làm nô lệ cho bản công tử, ta nhất định sẽ tha cho ngươi, ha ha!”. Mộ Dung Cao Minh cười dữ tợn nói, sắc mặt của Hiên Viên Đông Thành bỗng chốc càng âm trầm.

Phượng Thiên Tuyết lạnh nhạt cau mày đẹp, “Khẩu khí thật thối tha, thật muốn cắt đầu lưỡi của ngươi xuống!”.

Sắc mặt Mộ Dung Cao Minh trầm xuống, đứng trước thần thuật này, vô số người đều sẽ run rẩy, vẻ mặt đám người Trần Tĩnh Hiên phía trước đã tái nhợt, cảm giác được uy áp mạnh hơn mình!

“Tỷ, tỷ phải cẩn thận!”. Phượng Thiên Trạch cả kinh kêu lên, giữa lúc đang nói chuyện, móng vuốt của Mộ Dung Cao Minh, đã sắc bén chộp tới Phượng Thiên Tuyết!

Hai chân tiểu nhị ở một bên mềm nhũn, lui vài bước, Hiên Viên Đông Thành đang muốn ra tay can thiệp, rốt cuộc hắn cũng sợ Phượng Thiên Tuyết là mỹ nhân xinh đẹp như vậy, bị hủy dưới một trảo xé trời!

Huống chi, hắn không muốn Phượng Thiên Tuyết trở thành nữ nhân của Mộ Dung Cao Minh!

Nhưng vào lúc này, một đạo bạch quang giống như sao băng, nháy mắt từ bên cạnh lóe lên, nặng nề đâm vào trảo xé trời của Mộ Dung Cao Minh!

Mộ Dung Cao Minh vốn dĩ tràn đầy tự tin, nhưng lúc phát hiện không ổn đã không kịp thu tay lại, chỉ cảm thấy bàn tay giống như bị cái gì xuyên thủng, một cổ uy áp khủng bố làm hai chân mềm nhũn, vậy mà quỳ gối trước mặt Phượng Thiên Tuyết!

“A… Là ai…Là hỗn đản nào đả thương gia?”. Mộ Dung Cao Minh kêu lên thảm thiết, muốn đứng lên, chính là phát hiện cổ uy áp kia còn ở đó, không đồng ý cho hắn nhúc nhích một chút nào!

Mọi người vô cùng khiếp sợ, không khỏi nhìn lại bên trái.

Nhưng thấy một bóng người từ bên trái lầu các nhẹ nhàng rơi xuống, hắn tựa như một chân đạp trên không, bay ở giữa không trung, đi tới một chút, bọn người Mộ Dung Cao Minh cảm giác được cổ áp lực kia, gần như khiến họ hít thở không thông!

Huyền thuật sư thật mạnh!

Phượng Thiên Tuyết giật mình, nhìn bóng người kia bay xuống ở trước mặt mình, toàn thân người nọ tỏa ra ánh sáng trắng mông lung, không thấy rõ được đường nét trên gương mặt hắn.

“A…Là…Là lâu chủ Vọng Nguyệt Lâu! Tiểu nhân tham kiến lâu chủ Vọng Nguyệt Lâu!”. Tiểu nhị bịch một tiếng quỳ xuống.

Mọi người kinh nghi bất định, không nghĩ tới chủ nhân thần bí của Vọng Nguyệt Lâu sẽ đột nhiên xuất hiện!

Chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu, là địch hay là bạn?

“Trong Vọng Nguyệt Lâu, không thể động võ, kẻ không vâng theo, chặt chân cắt lưỡi!”.

Giọng nói khàn khàn truyền ra, hắn nhẹ nhàng giơ tay lên, Mộ Dung Cao Minh quỳ một bên tức khắc hét thảm một tiếng, không đợi mọi người thấy rõ, hắn đã thê thảm mà gục ngã trên mặt đất.

“Đại ca!”. Đám người Mộ Dung Hồng Y kêu lên sợ hãi, nhưng các nàng không thể động đậy, căn bản là không can thiệp được!

Mộ Dung Cao Minh thống khổ lăn trên mặt đất, Phượng Thiên Tuyết thất kinh, không nghĩ tới lâu chủ của Vọng Nguyệt Lâu thế nhưng khủng bố như vậy!

Nàng yên lặng nhìn người nọ, mấy giây sau cung kính khom người, “Cảm ơn chủ nhân của Vọng Nguyệt Lâu giải vây cho tiểu nữ.”.

Nam tử kia giống như nhìn chằm chằm nàng, hừ lạnh một tiếng, thân ảnh lại nhẹ nhàng, nháy mắt biến mất trước mặt mọi người.

Uy áp vừa biến mất, Mộ Dung Hồng Y và Mộ Dung Hồng Vân sợ hãi nhìn Mộ Dung Cao Minh trên mặt đất, miệng hắn đầy máu tươi, cũng nói không nên lời, bởi vì đầu lưỡi của hắn, đã đứt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.