Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 117: Chương 117: Lấy thân báo đáp! 2




Mà linh nguyệt thú, Hiên Viên Nguyệt Triệt còn chưa thực hiện phép thuật với nó, nó đã ý thức được, muốn lấy lòng hắn, vương tử xuất sắc cường hãn như vậy, vậy mà chịu toàn bộ hoàng tộc coi khinh, mắt tất cả mọi người trong hoàng tộc bị mù sao?

Phượng Thiên Tuyết nghĩ đến đây, tâm tình khôn ngoan một ít.

Hiên Viên Nguyệt Triệt nhìn đôi mắt linh nguyệt thú cuồng nhiệt, nhàn nhạt chỉ vào Phượng Thiên Tuyết nói: “Từ nay về sau, nàng là chủ nhân của ngươi, cùng nàng lập hạ huyết khế đi!”

Linh thú là ma thú lập huyết khế với loài người, có ý nghĩa về sau ngươi sinh, nó liền sinh; ngươi vong, nó liền vong.

Cho nên chủ nhân đối với linh thú mà nói, vô cùng quan trọng, nếu đã nhận một chủ nhân yếu kém, như vậy một khi chủ nhân chết thẳng cẳng, linh thú cũng không có khả năng tránh được một kiếp.

Linh nguyệt thú nhìn về phía Phượng Thiên Tuyết, thiếu nữ này vậy mà chỉ là một huyền giả đại viên mãn, mà cấp bậc của nó, đã tương đương cấp bậc huyền tông ơ cảnh của loài người, cho nên nó không muốn.

“Hu oa!”. Linh nguyệt thú bất mãn phát ra tiếng kháng nghị, liều mạng lắc đầu tỏ vẻ không ủng hộ.

Sắc mặt Hiên Viên Nguyệt Triệt phát lạnh, lạnh giọng quát: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”.

Hắn vung tay áo lên, chung quanh lập tức cuốn lên một dòng khí cường đại, uy áp lướt qua Phượng Thiên Tuyết, làm nàng cảm giác được hồi hộp mãnh liệt!

Huyền thánh đại viên mãn, thật là vô cùng khác biệt! So với linh nguyệt thú huyền tông sơ cảnh, cường đại hơn mười lần!

Trong mắt Linh nguyệt thú tràn ngập kinh sợ, còn không đợi uy áp hạ xuống người nó, nó liền bay vọt một cái, bịch một tiếng quỳ gối trước mặt Phượng Thiên Tuyết, hu oa hu oa cầu xin.

Hiên Viên Nguyệt Triệt thấy thế, sắc mặt tốt hơn một chút, nháy mắt thu lại linh lực, uy áp biến mất, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, rốt cuộc hắn vừa mới thăng cấp đại viên mãn, cảnh giới còn chưa ổn định.

Linh nguyệt thú trảo một trảo lên người mình, một giọt máu, rơi ở trên mặt đất!

Trên mặt đất lập tức xuất hiện một đồ án huyền ảo đến cực điểm, có hình ngôi sao năm cánh, nhưng ở giữa lại có phù văn phức tạp.

“Nó cầu xin nàng lập khế ước, nha đầu, cắt ngón tay nhỏ một giọt máu, nhỏ lên ngôi sao năm cánh!”. Quả nhiên Hiên Viên Nguyệt Triệt kiến thức rộng rãi, tuy rằng hắn chưa có khế ước thú, nhưng vô cùng hiểu biết.

Phượng Thiên Tuyết cười ngọt ngào, trong lòng toàn nhu tình, nam nhân nàng coi trọng, quả nhiên là tận tình giữ gìn nàng!

Trước kia Hạ Lan Dung Mặc, tuy rằng từng đối với nàng ôn nhu, nhưng chưa từng thật tình suy nghĩ cho nàng.

“Cái này ta hiểu!”. Kiếp trước Phượng Thiên Tuyết chính là thiên tài huyền thuật sư, tuy rằng không có khế ước thú, đó là nàng không để mắt.

Hiện giờ nàng trọng sinh, thực lực quá yếu, nếu đối thủ cường hãn, vẫn là không bằng có cái khế ước thú vẫn hơn.

Phượng Thiên Tuyết cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu ở phía trên ngôi sao, tức khắc ngôi sao phát ra ánh sáng đỏ lộng lẫy, hai giọt máu tụ tập bên nhau, tức khắc làm tâm thần Phượng Thiên Tuyết chấn động!

“Hu oa!”. Linh nguyệt thú ngửa mặt lên trời thét dài, không biết là kinh hỉ, hay là bi ai.

Ánh sáng ngôi sao làm cây cối xung quanh run rẩy không thôi, giống như chứng kiến một khế ước thần kỳ nhất!

Dù sao chút thực lực này của Phượng Thiên Tuyết, với linh nguyệt thú mà nói, thật đúng là phế vật!

Ngôi sao chậm rãi biến mất, linh nguyệt thú cúi đầu, tâm tình thoạt nhìn vô cùng không tốt.

“Được, khế ước thành công, về sau mặc kệ xảy ra chuyện gì, có linh nguyệt thú, cho dù ta không ở bên nàng, chắc là cũng không có gì trở ngại.”.

Hiên Viên Nguyệt Triệt cười nhạt, dung nhan tuyệt thế như lưu nguyệt sáng động lòng người.

Phượng Thiên Tuyết không khỏi nhìn về phía hắn, trong mắt thêm mấy phần nhu tình, “Cảm ơn ngươi, đại vương tử.”.

“Kêu ta Triệt đi!”.

“Nhưng mà...”. Phượng Thiên Tuyết hơi mất tự nhiên, kêu tên đại vương tử, dường như đặc biệt không quen.

Trong mắt Hiên Viên Nguyệt Triệt hiện ra ánh sao, tươi cười càng lộng lẫy động lòng người, “Nha đầu, nếu cảm động, vậy lấy thân báo đáp đi!”.

Mặt Phượng Thiên Tuyết đỏ lên, hờn dỗi trừng hắn một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.