Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 162: Chương 162: Mệt nhọc quá độ 1




Nam tử áo trắng kia dung nhan khuynh thế, tươi cười hài hước, toàn thân trên dưới đều khí tức tôn quý, hắn chính là Hiên Viên Nguyệt Triệt mà Phượng Thiên Tuyết vẫn luôn tìm kiếm.

Tuy rằng bên ngoài hắn mới cấp sáu, nhưng mà kỳ thật thực lực lợi hại, bất kỳ kẻ nào cũng không cảm ứng được sự tồn tại của hắn.

Vừa mới nhìn thấy Phượng Thiên Tuyết không ngừng tìm kiếm, lòng Hiên Viên Nguyệt Triệt tràn đầy đắc ý, rốt cuộc nha đầu kia cảm nhận được mùi vị không tìm thấy người đi?

Hắn đích xác không định lộ mặt, bởi vì độc vừa mới phát xong, ngộ nhỡ Tĩnh Đế phái lão quái tới giết hắn, hắn không chỉ tự thân khó bảo toàn, còn liên lụy đến nha đầu.

Chờ linh khí và tinh lực của hắn khôi phục bình thường, mới có thể tự do hành động.

Mà thập vương tử trên tòa không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi, hóa ra nha đầu này giảo hoạt như vậy, nhẹ nhàng như vậy liền thoát khỏi Huyền Vương khó chơi.

Nha đầu quỷ quái như vậy, lại vô cùng đáng yêu khó có được, phóng mắt nhìn lại, vô số thiếu nữ thiên tài chen chúc, nhưng không có một người có linh khí giống Phượng Thiên Tuyết.

Thập vương tử nghĩ đến đây, không khỏi hơi hơi cong lên khóe miệng, ánh mắt tập trung ở Phượng Thiên Tuyết đứng an tĩnh giữa đám người.

“Hoàng đệ, ngươi lại cười cái gì? Sao hoàng huynh cảm thấy ngươi dường như thay đổi?”. Tươi cười trên mặt thập vương tử bị bát vương tử bên cạnh bắt gặp, hắn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, hạ giọng hỏi.

Lòng thập vương tử tràn đầy vui mừng, nhẹ thở dài một tiếng, che dấu ái mộ trong mắt, hy vọng Phượng Thiên Tuyết không bị thanh niên tài tuấn khác trêu chọc đi mới được.

Lúc này Phượng Thiên Tuyết, không tìm thấy Hiên Viên Nguyệt Triệt, cũng an tĩnh lại, nhìn dáng vẻ làm như lẳng lặng nghe Huyền Vương tâm đắc, nhưng trên thực tế đối với Huyền Vương tâm đắc lại khịt mũi coi thường.

Ở trong mắt nàng, Huyền Vương ngang với một huyền thuật sư nho nhỏ trên đại lục Thần giới, bộ dáng tâm đắc nhiều nhất đạt tới cấp sáu bảy.

Nhưng mà ở đại lục Thiên Long linh khí thiếu hụt, huyền thuật sư vốn dĩ đã ít, phù thuật sư càng thiếu hụt!

Thật vất vả chờ khóa truyền thụ của Huyền Vương kết thúc, lúc này mọi người mới chậm rãi tán đi, Phượng Thiên Tuyết liền cùng Phượng Thiên Trạch, Trần Tĩnh Hiên cùng nhau đến quán đồ ăn gần nhất đi phẩm trà.

Nhưng thật ra có không ít huyền thuật sư, sôi nổi chạy tới cầu kiến Huyền Vương, cầu được hắn chỉ điểm một ít.

Huyền Vương nhìn Phượng Thiên Tuyết vội vàng đi vào quán ăn, lập tức không vui, nha đầu này quả thực tự cho mình quá cao.

Thập vương tử và tùy tùng cũng vội vàng đi vào quán ăn.

Quán ăn, cố danh Tư Nghị, chính là nơi để nhóm huyền thuật sư dùng bữa, trong quán vô cùng rộng lớn, có thể chứa đến trăm người một lúc.

Nếu huyền thuật sư quá nhiều, như vậy sẽ từng nhóm dùng bữa, tự nhiên là cấp bậc cao, sẽ xếp phía trước, cấp bậc thấp, sẽ ở phía sau.

Hiện giờ cũng không phải là lúc dùng bữa, nhưng thật ra có nước trà, điểm tâm trình lên, cho nhóm huyền thuật sư nhấm nháp.

Phượng Thiên Tuyết vừa mới ngồi xuống, kêu một bình đại hồng bào tốt nhất, mọi người ngồi chung một bàn tiệc, tiếng nói tiếng cười tràn đầy quán ăn này.

Lúc này người trong quán ăn không nhiều lắm, đại bộ phận huyền thuật sư đều sắp xếp đi chiêm ngưỡng Huyền Vương, mà đám người Trần Tĩnh Hiên và Trần Băng Vũ, tự nhiên cùng Phượng Thiên Tuyết phẩm trà trước, sau lại quyết định.

“Thiên Tuyết tỷ tỷ, ngươi bị Huyền Vương điểm danh, ngươi vẫn có thể không sợ hãi một chút nào, đúng không?”. Trần Băng Vũ nháy mắt to hỏi.

Phượng Thiên Tuyết mê hoặc nhìn Trần Băng Vũ, “Muội muội, ngươi nói gì? Vì sao ta phải sợ Huyền Vương đại nhân?”.

Mọi người nhìn nhau, đều có chút hết chỗ nói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.