Quỷ Đế Độc Phi: Đại Tỷ Phế Vật Nghịch Thiên

Chương 130: Chương 130: Tới khiến người buồn nôn! 1




Hiện tại nàng mới là phù sư cấp bảy, dù sao bình thường không có thời gian tu tập gì, có thể tới trình độ này cũng rất khó khăn rồi.

Phượng Thiên Tuyết cảm thấy hơi hứng thú đối với trình độ chế tác của phù sư tông cấp, bởi vì Phù sư trên đại lục Thiên Long thực quá ít, nếu như nàng có được một tấm Truyền tống phù tông cấp, cũng có thể nghiên cứu một chút.

“Tỷ tỷ, tỷ có muốn báo danh hay không?“. Phượng Thiên Trạch nói, trong mắt của hắn đầy đầy tia sáng chờ mong.

Phượng Thiên Tuyết gật đầu, đi về phía đại sư tông cấp chế tạo Truyền tống phù kia, nàng phải báo danh, nhưng mà phải giành hạng nhất mới có được Truyền tống phù.

“Báo chứ, dù sao tỷ cũng đang nhàm chán đây!“. Phượng Thiên Tuyết khẽ cười một tiếng, võ đài cũng có lợi cho việc thăng cấp, tuy rằng kinh nghiệm của nàng đã được tích lũy từ kiếp trước, từ sớm đã không cần quan tâm đấu lôi đài gì rồi!

Trong mắt Phượng Thiên Trạch kinh hỉ, lo lắng nói: “Nhưng mà tỷ... các thiên tài trăm tông phái đều sẽ xuất hiện ở Bách Hoa hội này...“.

Hoàn toàn chính xác, Bách Hoa hội, không phải chỉ con cháu kinh thành tham gia, còn có thiên tài tới từ các tông môn bên ngoài, ví dụ như Bát Dương Tông, Như Ý Tông, Thanh Đạo Tông, vân vân.

“Không việc gì, tỷ vẫn có lòng tin.“. Phượng Thiên Tuyết nhàn nhạt nói, Bách Hoa hội còn nửa tháng nữa, nàng phải tăng cường tu hành.

Thứ nhất, là vì suối Cửu chuyển âm dương kia, thứ hai, là vì lấy được Truyền tống phù cấp tông sư!

Truyền tống phù như vậy, giúp nàng có nhiều thêm một cái mạng, trong lúc nguy cấp có thể dùng phù lập tức truyền tống đến nơi khác.

Mục đích của Phượng Thiên Tuyết, là vì nghiên cứu, mà nghiên cứu xong, có thể đưa nó cho Phượng Thiên Trạch.

Dù sao hắn là Bát Dương tiên thể, trước khi nàng tìm được dược liệu luyện chế, hắn cần rất nhiều bùa hộ mệnh.

“Tiểu thư, ngài đừng nên tham gia! Lần trước đấu lôi đài khiến U Trúc sợ tới suýt ngất đi rồi.“. Thần sắc U Trúc cũng tràn ngập lo lắng.

Theo nàng, Phượng Thiên Tuyết chỉ là may mắn thắng được Thượng Quan Nguyên mà thôi.

Phượng Thiên Tuyết mỉm cười, “Các ngươi không cần lo lắng, dù sao cũng phải có chút tin tưởng đối với ta chứ?“.

“Đúng là như thế, Thiên Tuyết lanh lợi như vậy, làm sao có thể xảy ra chuyện gì?“. Một tiếng cười nhạt truyền đến, đám người Phượng Thiên Tuyết quay lại, liền nhìn thấy Trần Tĩnh Hiên và Trần Băng Vũ đứng lên chung một chỗ.

Ánh mắt Trần Băng Vũ vui sướng, bay nhào lên trước kéo tay Phượng Thiên Tuyết lại, “Thiên Tuyết tỷ, phụ thân bảo ta mời tỷ đến Trần phủ làm khách, chờ chút nữa ghi danh xong, tỷ cũng đừng chối từ nha!“.

Phượng Thiên Tuyết có chút khó xử, Trần Tĩnh Hiên tức thì thấp giọng cười nói: “Gia gia ta cũng sẽ tới.“.

Phượng Thiên Tuyết nhướn mày, gia gia Trần Tĩnh Hiên chính là Trần lão.

Đối với vị lão đầu kia, Phượng Thiên Tuyết vô cùng cảm kích và tôn kính, nên nàng cũng đồng ý tới.

Thấy Phượng Thiên Tuyết đồng ý rồi, Trần Băng Vũ và Trần Tĩnh Hiên hết sức cao hứng, mấy người hàn huyên, thình lình có một bóng người hồng nhạt nhanh chóng bước tới trước mặt họ, “Hừ, Phượng Thiên Tuyết! Nhìn thấy bổn công chúa còn không quỳ xuống hành lễ?“.

Thanh âm ngạo mạn như thế, dĩ nhiên là Bát công chúa rồi.

Lần trước ở Bách Quan yến, Bát công chúa bị dọa đến ngất đi, nhưng mà mới qua một đêm, nàng lại khôi phục tính khí ngang ngược ngày trước.

Ánh mắt Trần Tĩnh Hiên lộ ra một tia chán ghét, vị công chúa ngạo mạn như này, hắn không thể nào yêu thích một chút.

“Thiên Tuyết bái kiến Bát công chúa, công chúa không phải Hoàng thượng, quỳ hay không quỳ, trong lòng Công chúa hiểu rõ nhất, phải không? Chẳng lẽ tối qua Công chúa mất hồn rồi, bây giờ còn chưa lấy lại được tinh thần?“. Phượng Thiên Tuyết lạnh lùng giật nhẹ khóe miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.