Huyễn Trần Tử không ngờ rằng Quân Ngọc Hàm ngay vào lúc này lại nhảy ra quấy phá, y không hề đề phòng, linh lực liên tục phát ra chợt cắt đứt. Ánh sáng đen vây quanh Ngao Triệu đột ngột biến mất, thân thể của Ngao Triệu nặng nề rơi trên mặt đất, mà long châu vừ bị kéo ra ngoài vẫn còn ở trong bụng của Ngao Triệu trong nháy mắt hiện lên rồi ẩn xuống lại!
Thật may! Thiếu chút nữa y đã mất đi hài tử của y rồi! Ngao Triệukiếp hậu dư sinh(1)bất chấp cả người đau nhức, cuộn lui trên mặt đất, ôm lấy bụng mình thật chặt, đem tất cả linh lực tụ tập lại trên long châu, ý định giúp long thai hoàn thành bước định hình cuối cùng. Lúc này thai nhi hãy còn chỗ hỗn loạn, một khi hình thành thực thể, thai nhi liền có năng lực tự vệ, trừ khi chính y cưỡng ép vận long châu ra, nếu không sẽ không ai có thể làm hại hài tử của y được nữa!
(1) sống sót sau khi bị cướp
Ngao Triệu một lòng che chở thai nhi không nhìn thấy Quân Ngọc Hàm trong nháy mắt khuôn mặt trắng xanh. Mặc dù chỉ là một thoáng ngắn ngủi, nhưng Quân Ngọc Hàm ở bên cạnh lại nhìn thấy rõ ràng, bên trong viên long châu óng ánh trong suốt này ngoại trừ một lượng lớn linh khí hỗn tạp thì chẳng có gì cả, chứ đừng nói đến thứ gì tương tự với bóng dáng của thai nhi! Chẳng lẽ đúng như sư phụ nói, Ngao Triệu đang lừa mình sao?
“Ngao Triệu! Ngươi nói cho ta biết! Vừa rồi có phải là long châu hay không?” Quân Ngọc Hàm bỗng nhiên bước lên một phen bắt lấy cổ áo của Ngao Triệu, cầu khẩn hỏi, cầu xin lời phủ định của y. Mặc dù hắn biết rõ đó là long châu, nhưng lại đợi Ngao Triệu cho mình một lời phủ nhận, chỉ sợ ngay cả lời lừa gạt y cũng thừa nhận!
Ngao Triệu bị hành hạ đến tỉnh tỉnh mê mê nào biết được tâm tư của Quân Ngọc Hàm, chỉ mơ mơ hồ hồ nghe được hai chữ “long châu”, vô lực gật đầu, chỉ trông mong Quân Ngọc Hàm có thể cùng mình cùng nhau bảo vệ cho long châu, vượt qua được thời khắc mấu chốt này, lại không ngờ rằng Quân Ngọc Hàm nhưng giống như bị đả kích, chán nản buông cổ áo của y ra, bám víu lấy một tia hy vọng cuối cùng hỏi: “Vậy… Hài tử thì… Hài tử ở đâu?” Ngàn vạn lần đừng nói là ở bên trong long châu, Quân Ngọc Hàm hắn còn chưa ngốc đến mức cái này cũng nhìn không ra!
“Long châu…” Hài tử đương nhiên là ở bên trong long châu rồi, Ngao Triệu không rõ Quân Ngọc Hàm vì sao lại hỏi như vậy, thế nhưng y đã không còn dư thừa khí lực đi hỏi ngược lại Quân Ngọc Hàm nữa rồi. Vừa rồi mặc dù chỉ trong một chớp mắt, nhưng việc long châu ngoài ý muốn bị kép ra ngoài cơ thể đối với thai nhi bên trong long châu mà nói đã tổn hại rất nhiều, lúc này y lại không thể kêu Quân Ngọc Hàm bổ sung linh lực, nếu lúc này mà dùng linh lực của Quân Ngọc Hàm chỉ sợ hắn thật sẽ bị chọc giận đến chết mất! Chỉ có thể dùng linh lực của mình bảo vệ thai nhi, khiến cho “nó” mau chóng thành hình. Chỉ hy vọng Quân Ngọc Hàm có thể ngăn Huyễn Trần Tử lại, đừng để hắn ta đến quấy rối nữa.
Huyễn Trần Tử tỉ mỉ quan sát phản ứng của Quân Ngọc Hàm, liền biết hắn căn bản không biết long thai này trước ba trăm ngày chính là một khối linh khí vô thực thể, âm thầm cười lạnh. Hiện giờ Quân Ngọc Hàm đương nhiên cho là mình bị gạt, mà Ngao Triệu sẽ không phòng bị Quân Ngọc Hàm, để hắn giúp mình một tay, thừa dịp trước khi long thai này hoàn toàn thành hình đoạt lấy linh lực của “nó”! “Ngọc Hàm, chính mắt ngươi tận mắt nhìn thấy, bên trong long châu kia có cái gì! Yêu long này vốn lừa gạt ngươi, ngươi mau giúp sư phụ thu phục con yêu long này!”
Nói xong, Quân Ngọc Hàm bắt đầu hướng Ngao Triệu làm phép. Ngao Triệu liền cảm thấy hắc quang quấn chặt người kia một lần nữa bao vây chắc chắn quanh mình, giống như dây leo mang theo kích động lan tràn khắp người y, trói buộc y thật chặt, mà tất cả linh lực của y đều tập trung ở bụng, vốn vô lực ngăn cản, mặc cho hắn quang quỷ dị xé rách cơ thể của mình. Hài tử lập tức sắp thành hình rồi, lúc này y tuyệt đối không thể phân tán linh lực! Y cầu trợ nhìn Quân Ngọc Hàm, mong chờ hắn có thể giải cứu mình ra.
Nhưng Quân Ngọc Hàm lại quay đầu đi lảng tránh ánh mắt cầu trợ của Ngao Triệu, hắn rõ ràng hận Ngao Triệu lừa gạt mình, nhưng lại không đành lòng nhìn y chịu khổ như vậy. Nhìn vẻ mặt đau đớn của y, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình cũng đau theo. Trong đầu hắn lúc này đã là một mảnh hỗn loạn, đau đến mức như muốn khiến đầu hắn nổ tung, thật sự không biết mình nên làm thế nào cho phải! Chỉ có thể trốn tránh cái gì cũng không nhìn đến, cái gì cũng không nghĩ đến nữa…
Ngao Triệu đau đến mức mồ hôi lạnh đều chảy vào trong mắt nhưng không cách nào nhắm mắt lại được, một đôi long mục mở thật lớn, khó tin trừng mắt nhìn Quân Ngọc Hàm. Hắn sao có thể vào lúc này mà lâm trận phản chiến! Cho dù đối phương có là sư phụ của hắn đi chăng nữa, chẳng lẽ hắn một chút cũng không nghĩ đến trong bụng này đang chứa đựng hài tử có một nửa linh huyết của hắn hay sao?! Chẳng lẽ… Chẳng lẽ tình cảm suốt mười tháng qua thế nhưng chỉ là một hồi hư ảo?!
“Ngọc Hàm… Ngọc Hàm…” Rên rỉ trầm gọi tên của hắn, Ngao Triệu vẫn chưa từ bỏ ý định, y không tin! Không tin ân ái trước kia chỉ là mộng ảo! Không tin Quân Ngọc Hàm không hề bận tâm đến mình và hài tử!
Khiến cho y tuyệt vọng chính là, Quân Ngọc Hàm đột nhiên lui lại, cư nhiên lùi lại bên cạnh Huyễn Trần Tử, cả người trốn phía sau, không hề nhìn y đến một lần! Y chỉ cảm thấy trong lòng một cơn khí huyết nghịch chuyển, thình lình một ngụm máu tươi từ trong miệng y bắn ra ngoài. Một tiếng rống giận bi phẫn, một trận quay cuồng, y bỗng hóa thân thành một con bạch long khổng lồ, sinh sinh chống lại trói buộc của Huyễn Trần Tử!