“Ngao Triệu ─ ngươi đừng làm ta sợ!” Quân Ngọc Hàm ôm thật chặt lấy cơ thể rét run của Ngao Triệu, nhiệt độ thân thể này thấp đến nỗi đủ khiến cho trái tim hắn sắp nhanh chóng ngừng đập, hắn thật là hận không thể giết mình! Mọi chuyện đều là lỗi của hắn! Người đáng chết là hắn chứ không phải là Ngao Triệu!
Thật là ấm áp… Ngao Triệu chỉ cảm thấy thân thể lúc nóng lúc lạnh của mình nhờ vào ngoại lực mà dần trở nên ấm áp thoải mái, không nhịn được mà muốn nhiều hơn, dần dần thân thể cử động theo bản năng kề sát nguồn suối ấm áp kia, hai tay chủ động ôm lấy, Ngọc Hàm ─
Bỗng nhiên, Ngao Triệu lập tức như viên đạn mở mắt ra, không thể tin trừng nhìn cái người giờ phút này vẫn đang hết sức chuyên chú đưa chân khí cho mình ─ thật sự là Ngọc Hàm! Cái tên này bộ không muốn sống nữa chắc! Thân thể không còn cứng nhắc vất vả vươn tay đẩy Quân Ngọc Hàm ra, hung hắn trừng hắn, cả giận nói: “Ngươi thật là không muốn sống nữa sao!” Lúc trước y suy yếu Quân Ngọc Hàm cũng đưa chân khí vào như vậy, hắn bộ không sợ bản thân khí kiệt thân vong chắc! Huống chi nơi này là thiên lao, tràn ngập khí áp chế linh lực, cưỡng chế vận khí như vậy chỉ càng gia tốc tiêu hao linh lực trong cơ thể mà thôi! Mệt hắn còn tự cho là mình bất phàm, ngay cả đạo lý căn bản như vậy mà còn không rõ sao?
“Ngao Triệu! Ngươi tỉnh rồi!” Quân Ngọc Hàm vui vẻ nói, ngăn chặn lại cảm giác choáng váng do linh lực hao tổn quá độ, tiến lên ra sức ôm lấy Ngao Triệu, niềm vui đánh mất mà có lại được này khiến ánh mắt của hắn ướt át, ôm lấy y thật chặt, cái đầu không ngừng cọ cọ vào cổ của y, lẩm bẩm nói, “Thật tốt quá! Thật tốt quá!”
Ngao Triệu sững sờ, có chút không nỡ mặc hắn cọ vào mình. Thế nhưng nơi này dù sao cũng là thiên lao, hắn sao lại xuất hiện ở đây? Hắn có biết ngay cả thần tiên tự xông vào thiên lao đã là tử tội hay không, càng đừng nói là một phàm nhân như hắn! Nếu lúc đầu hắn tuyệt nhiên như vậy, hôm nay vì sao lại liều chết đến đây? Nhớ tới những việc này, Ngao Triệu cứng rắn quyết tâm, đẩy Quân Ngọc Hàm, lãnh đạm nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
“Đương nhiên là đến cứu ngươi! Ngươi mau đi cùng ta, nhanh chóng rời khỏi đây thôi!” Quân Ngọc Hàm nhớ đến lời dặn dò của Lâm, cuống quýt đỡ lấy Ngao Triệu, Ngao Triệu nhưng lại không lĩnh tình hất tay hắn ra, cứng đầu nói: “Giữa ta và ngươi đã sớm không còn quan hệ gì nữa! Ta không cần ngươi cứu!”
“Đã lúc này rồi, ngươi đừng có tùy hứng nữa! Không suy nghĩ cho mình, cũng nên suy nghĩ cho hài tử chứ!” Quân Ngọc Hàm lo lắng nói, nơi này dù sao cũng là nơi thị phi, không thể lưu lại quá lâu! Ngay cả Ngao Triệu đối với mình có tức giận có căm hận, cũng nên suy nghĩ cho mình trước mà rời khỏi đây.
“Hài tử!” Ngao Triệu cảm nhận được long châu, nhẹ nhõm thở phào. Thật may! Hài tử không có chuyện gì! Thế nhưng long châu đã bị hao tổn, không thể chịu được tổn thương nào nữa! Nhìn Quân Ngọc Hàm vẻ mặt đang cuống cuồng, lúc trước không phải là hắn hoài nghi sự tồn tại của hài tử sao? Không phải là nghe theo lời của sư phụ hắn, nhận định mình là yêu long sao? Không phải là cảm thấy mình muốn lấy mạng hắn sao? Bây giờ cần gì phải đến đây cố làm ra vẻ? Chỉ cần nghĩ đến sự tuyệt tình của hắn ngày đó, trái tim y vẫn không ngăn được mà nhói lên, sự chua xót lan tràn bên trong thân thể…
Nghĩ vậy, liền mặc cho Quân Ngọc Hàm mang mình ra khỏi thiên lao, đợi đến khi một người một rồng ra đến cửa, Bệ Ngạn đã hoàn toàn lăn trên mặt đất ngủ say sưa. Lâm đang canh giữ trước cửa, thấy bọn họ đi ra thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó trách cứ nói: “Không phải ta đã dặn phải nhanh sao? Sao lại chậm như vậy? Phải biết rằng nếu bị phát hiện, các ngươi dù có mọc cánh cũng khó thoát!”
“Lâm tiền bối, thật có lỗi, là ta làm chậm trễ thời gian!” Quân Ngọc Hàm cuống quýt nói xin lỗi, Ngao Triệu không được tự nhiên quay đầu đi, Lâm nhìn bọn họ, có chút trong lòng đã rõ, nghĩ là giữa một người một rồng này còn có gì đó ngượng nghịu cần trì hoãn, nhẹ lắc đầu vài cái, nói: “Các ngươi mau đi theo ta, nơi này không nên ở lâu.”
Một người một rồng đi theo Lâm đến con đường rời khỏi Thiên Đình, Lâm sau khi đưa bọn họ ra khỏi Thiên Môn, liền nói: “Ta chỉ có thể đưa các ngươi đến đây, nhân lúc còn chưa bị phát hiện mau trốn đi, từ nay về sau phải tự mình bảo trọng!” Thế nhưng chân trời góc biển có nơi nào là Thiên Đế không tìm được đây? Thật chỉ có thể xem vận mệnh của bọn họ thôi!
“Đa tạ Lâm tiền bối!” Quân Ngọc Hàm vội vàng quỳ xuống đất khấu tạ, lại bị Lâm một phen đỡ dậy, hắn uyển chuyển cười nói: “Không cần đại lễ này, dù sao ta cũng có chuyện cần cầu Thu huynh, giúp các ngươi cũng là đáp lại, các ngươi mau chóng rời đi, đừng ở đây mà bà bà mụ mụ nữa, ta cũng không thể rời đi quá lâu, hãy cứ từ biệt thôi!” Lâm một tiếng cảm thán, xoay người rời đi, chỉ nguyện trời xanh thành toàn cho người hữu tình cuối cùng có thể bên nhau, mà hắn nếu đã giúp họ thì đã sớm chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi, bọn họ nhất định phải vượt qua, chớ phụ nỗi khổ tâm của hắn!
Sau khi từ biệt Lâm, Quân Ngọc Hàm và Ngao Triệu nhanh chóng xuống khỏi Thiên Giới trở lại nhân gian, xuyên qua tầng mây, sau khi đặt chân xuống liền đánh giá xung quanh, kinh ngạc phát hiện đúng là sơn cốc ban đầu bọn họ dưỡng thai.
Ngao Triệu nắm chặt tay lại lặng yên chăm chú nhìn mảnh gỗ trên đất, thật lâu không nói lời nào, cho đến khi Quân Ngọc Hàm không chịu được do dự mở miệng nói: “Ngao Triệu… Ta…”
“Quân Ngọc Hàm, ta và ngươi từ giờ hãy phân li thôi, Ngao Triệu ta cảm kích ân cứu mạng của ngươi, ngày nào đó nếu có thể sống sót, tất có trọng tạ cho ngươi!” Ngao Triệu nhưng cắt đứt lời hắn, trầm ổn nói, thần thái hờ hững kia không khỏi khiến Quân Ngọc Hàm hoang mang.