Ngao Triệu lập tức lúng túng một chỗ không biết làm sao cho phải, liếc trộm Quân Ngọc Hàm, giờ phút này hắn còn đang nhắm chặt mắt lại, cả người không ngừng run rẩy, mặc dù so với bay nãy đã ấm áp hơn không ít, nhưng trước sau vẫn thấp hơn nhiệt độ bình thường, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù Quân Ngọc Hàm không chết, cái thân thể này cũng không khác gì phế nhân… Không được! Y tuyệt đối không thể cứ mặc kệ vậy được, cần phải bức băng độc trong cơ thể của Quân Ngọc Hàm ra mới được! ─ Nhưng nên làm sao đây ─ nói không chừng theo dục vọng phát tiết ra, tất cả hàn khí kia cũng sẽ bức ra khỏi cơ thể…
Ngao Triệu do dự thoáng nhìn qua Quân Ngọc Hàm, thầm nghĩ thôi thì tạm thời thử một lần, dù sao thìtử mã đương hoạt mã y(1)thôi! Hai tay liền vươn về phía phân thân của Quân Ngọc Hàm, từ từ trượt xuống, mãi cho đến gốc rễ của nhục hành, hăng hái nắm chặt lại, rồi lại từ từ lướt qua hành thân tráng kiện quay lại phần đỉnh, sau đó hai tay nắm chặt lại ra sức xoay tròn.
(1) dịch: chữa ngựa chết thành ngựa sống -> biết rõ sự tình không thể cứu vãn nhưng vẫn ôm hy vọng sửa chữa
Cự vật của Quân Ngọc Hàm càng lúc càng sưng to, trên lối vào không nhịn được phân bố ra chất lỏng trong suốt, chất lỏng kia băng lạnh thấu xương, nhỏ giọt trên tay của Ngao Triệu khiến cho y suýt nữa bị đông cứng đến nỗi phải buông tay ra, cả người theo đó mà run rẩy mấy lần, ngay cả nước dịch chảy ra cũng lạnh thấu thế này, chắc hẳn trong người Quân Ngọc Hàm càng lạnh hơn nhiều.
Tâm sinh yêu thương, Ngao Triệu cúi đầu, lặn vào trong ôn tuyền, một ngụm ngậm lấy dục vọng của Quân Ngọc Hàm, khí lạnh phía bên trên khiến cả hàm răng của y cũng cứng lại, nhưng y không nguyện nhả ra, thận trọng từng chút từng chút một liếm lên, dùng khoang miệng ấm áp của mình sưởi ấm cho hắn.
Khoảng một khắc sau, băng dịch ở lối vào liên tục không ngừng làm cho miệng của Ngao Triệu lạnh buốt đến tê dại, đầu lưỡi không cách nào nhúc nhích được. Ngao Triệu nhăn hàng lông mày lại nhả phân thân của Quân Ngọc Hàm ra, cự vật kia rõ ràng đã trướng đại đến cực điểm gần kề phát tiết, nước dịch chảy không ngừng, nhưng lại chậm chạp không chịu phóng thích ra. Quân Ngọc Hàm dường như có vẻ khó chịu, da thịt khắp người đều đông cứng lại, chẳng lẽ miệng của mình không đủ ấm áp nên không cách nào lôi kén băng kia ra?
Lo lắng nhìn ngũ quan của Quân Ngọc Hàm sắp sửa dính chùm lại với nhau, Ngao Triệu vươn ngón tay dò xét hậu đình của mình, trước huyệt khẩu cảm thụ nhiệt độ bên trong của mình một chút, cắn răng rồi chợt đứng phắt dậy dang chân ngồi lên người Quân Ngọc Hàm, một tay đỡ lấy cự đại của Quân Ngọc Hàm, một tay mở cúc huyệt của mình ra, hít một hơi thật sâu rồi hoàn toàn ngồi lên ─
Lạnh quá! Bên trong khô nóng giống như bị một chiếc gậy bằng băng đột ngột cắm vào, kiều nhục còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng đã co rút lại khóc lóc muốn chạy trốn khỏi cái vật đáng sợ quá mức rét lạnh kia! Cả người Ngao Triệu không ngừng đấu tranh, ngăn chặn ý niệm muốn bứt ra trong đầu mình, ôm thật chặt lấy cơ thể lạnh như băng của Quân Ngọc Hàm, im lặng ngồi yên không một chút nhúc nhích.
Quân Ngọc Hàm mơ mơ màng màng đột nhiên cảm thấy bộ phận yếu ớt nhất của mình được một luồng ấm áp khổng lồ bao vây lấy, một dòng nhiệt từ đáy lòng sinh ra, đuổi đi băng sương trong máu, thân thể dần dần ấm lên. Thật thoải mái… Thật ấm áp… Hắn còn muốn nhiều hơn nữa! Nhiệt độ nóng bỏng này khiến cho hắn trở nên tham lam, thân thể dần cử động được theo bản năng dùng sức đâm lên phía trên, một hơi liền đưa toàn bộ nhục hành vào trong mật động của Ngao Triệu, rồi vô tình bắt đầu trừu động, cũng từng bước gia tăng tốc độ.
Khúc băng cứng thẳng vô tình tra tấn nhục bích mềm mại của Ngao Triệu, y đau đớn đến mức hoàn toàn không có chút khoái cảm nào, một cơn hàn ý thẳng hướng ép vào thật sâu bên trong nội tạng của y, sự tàn nhẫn này giống như tra tấn khi bị thụ hình vậy. Ôm thật chặt lấy Quân Ngọc Hàm, đột nhiên y cảm thấy cả người dường như bị ngâm vào trong nước đá, vài dòng tên băng từ dục vọng chôn trong cơ thể y bắn vào nơi thật sâu trong u cốc của y, khiến cho cả người y đều trở nên lạnh đến tê dại, cứng ngắc ngồi yên, hàm răng lạnh đến nỗi không ức chế được mà run lên. Thế nhưng đáng ăn mừng là, cơ thể mà y đang ôm ấp sau khi xuất tinh thì một thân băng hàn đã lui đi, bắt đầu dần dần nóng lên, trái tim treo lơ lửng của y cuối cùng cũng hạ xuống được rồi.
“Ngươi… Ngươi tỉnh rồi… Cảm thấy khá hơn chút nào không?” Băng tinh trong cơ thể khiến cho y đột nhiên giảm xuống vài độ, đôi môi trắng bệch run rẩy, mở miệng cũng trở nên khó khăn.
“Ta không sao!” Quân Ngọc Hàm cảm giác được băng hàn trong cơ thể mình dường như đã chuyển dời hết sang người của Ngao Triệu, đau lòng ôm lấy thân thể y, ma sát rất nhỏ, “Ngươi đồ rồng ngốc này…” Sự đau lòng trong lời nói kia ngay cả người trì độn cũng nghe hiểu được, Ngao Triệu mặc dù bị mắng, nhưng trong lòng lại nảy ra một tia ấm áp, vô lực gục lên người Quân Ngọc Hàm, ma sát sưởi ấm cho nhau.
Quân Ngọc Hàm ôm lấy thân thể y, tham lam hít ngửi mùi hương trên người y, chia lìa hơn một tháng này hắn sắp bị bóng dáng của Ngao Triệu hành hạ đến nổi điên rồi, phân thân chôn trong cơ thể y lại bắt đầu biến cứng lên, sưng tấy mở ra hợp bích của Ngao Triệu.
Lửa nóng hoàn toàn trái ngược với lúc nãy khiến Ngao Triệu phát ra một vài tiếng rên rỉ, bích đạo bị đông cứng đến chết lặng lập tức tham lam nhào tới cực nóng kia đòi lấy nhiệt độ cứu vớt! Ngao Triệu trái lại không được hào phóng như trước, nhăn nhó muốn rời đi, lại bị Quân Ngọc Hàm kiềm lấy thật chặt.
Bất chợt chống lại ánh mắt trong suốt mà kiên định của Quân Ngọc Hàm, nơi mềm mại nhất trong lòng trực tiếp bị ánh mắt này đánh gục, xúc động nhìn nhau, không còn bị khống chế nữa cúi đầu hôn lên đôi môi nhớ nhung kia…