Edit: Tiêu Kỳ Y
Beta: Diệp Lăng Sa
Khương Uyển Ngọc nằm trên giường, hai tay nắm chặt lại thành nắm đấm.
Chứng kiến những chuyện kia, nỗi đau vẫn luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng. Căm hận từ đời trước bộc phát ngày càng mạnh trở thành nguyên nhân khiến nàng ẩn nấp trong thân thể này, khích lệ nàng phải dũng cảm kiên cường đứng lên, không được làm người nhu nhược, vô năng như trước kia.
Thời gian nàng dùng để tiêu hóa tất cả tin tức của kiếp trước và kiếp này khoảng chừng hai khắc đồng hồ, tiếp nhận rất nhanh việc sau khi nàng chết đi may mắn được sống lại thì thân phận đã thay đổi.
Kiếp trước nàng là Khương Uyển Ngọc, kiếp này nàng sẽ là Ninh Như Ngọc, sau này nàng cũng chỉ là Ninh Như Ngọc. Nàng sẽ dùng thân phận Ninh Như Ngọc này, đem sinh mạng của hai người hợp lại thành một, cố gắng sống thật tốt.
Ninh Như Ngọc nhìn lại kí ức mà nguyên chủ lưu lại, nàng bất ngờ phát hiện ra từ trong trí nhớ, nguyên chủ thân thể này không phải bị bệnh mà chết, nàng ta bị người dưới hạ độc chết. Người hạ độc đó không phải ai xa lạ, lại là người mà nàng tín nhiệm nhất - Bích Thanh.
Ninh Như Ngọc đột nhiên nhớ tới lúc nãy, sau khi tỉnh lại liền nghe được đoạn đối thoại của hai nha hoàn bên ngoài. Người nói muốn đến hầu hạ bên người Ngũ cô nương Ninh Như Trân chính là nha hoàn Bích Thanh, chính nàng ta đã hạ độc hại chết nguyên chủ thân thể này.
Nha hoàn Bích Thanh này không thể lưu lại. Trên mặt Ninh Như Ngọc lộ vẻ hung ác.
Đời trước nàng bị nha hoàn Bạch Chỉ phản bội là đủ rồi, ân oán này sớm muộn gì nàng cũng sẽ tìm Bạch Chỉ đòi lại. Bây giờ nếu đã xuyên tới thân thể này, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ cho nha hoàn vong ân phụ nghĩa Bích Thanh.
Nếu Bích Thanh đã dám hạ độc Ninh Như Ngọc, hạ độc nàng ta đến chết, vậy nàng đã xuyên đến thân thể này, sau này sẽ thay thế nguyên chủ thân thể này lấy lại công đạo!
Ninh Như Ngọc chậm rãi ngồi dậy, thân thể bị chất độc xâm nhập nên còn rất yếu. Lúc nàng đứng dậy còn có chút choáng váng, ngồi xuống tựa vào đầu giường nhắm mắt lại thích ứng một lúc rồi mới mở mắt ra lần nữa, hướng bên ngoài phòng kêu một tiếng: “Người đâu?”
Bích Liên ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh vội vàng từ trên ghế đứng dậy, đi nhanh vào trong phòng. Ngẩng đầu nhìn Ninh Như Ngọc vốn đang bệnh nặng đã tỉnh lại, không khỏi mừng rỡ trong lòng, ba bước như một chạy tới bên giường: “Tứ cô nương, thật tốt quá. Người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”
Ninh Như Ngọc nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, nàng thay thế nguyên thân tỉnh lại, nếu nàng không tỉnh lại, làm sao vì mình cùng nguyên thân này báo thù chứ?
Cẩn thận đánh giá Bích Liên từ trên xuống dưới. Bích Liên có gương mặt tròn, chân mày lá liễu, đôi mắt sáng ngời, là một nha hoàn một lòng một dạ vì chủ nhân.
Trước kia Ninh Như Ngọc cứ cảm thấy Bích Liên là nha hoàn ngốc, nói chuyện thì vụng về, nhưng lại dễ nghe lời, nàng nói gì cũng răm rắp nghe theo. Nhưng lại thích nha hoàn Bích Thanh suốt ngày nói lời ngon tiếng ngọt hơn, đối xử với Bích Thanh cũng tốt hơn so với Bích Liên, ai ngờ cuối cùng Bích Thanh không phải là chó nuôi trong nhà mà chính là bạch nhãn lang!
Không biết nguyên chủ thân thể này có từng hối hận vì đã tín nhiệm Bích Thanh hay không? Cứ cho là có đi, nếu không sao lại để nàng thay thế nàng ta tiếp tục sống để trả thù chứ!
“Tứ cô nương, người tỉnh lại là tốt rồi. Mấy ngày người bệnh, Nhị thái thái rất lo lắng, ngày nào cũng khóc đến sưng mắt rồi. Nhị lão gia cũng rất gấp gáp, đi khắp nơi tìm đại phu tới xem bệnh cho người, bây giờ người tỉnh rồi, bọn họ cũng yên lòng.” Bích Liên nói một hơi thật dài, nói xong thì kích động vỗ ót một cái, “Chao ôi, nô tỳ chỉ mãi nói chuyện, quên mất phải đi thông báo với Nhị lão gia và Nhị thái thái. Nô tỳ đi thông báo cho họ ngay đây.” Nói xong liền chạy ra ngoài, làm cho Ninh Như Ngọc muốn ngăn cũng ngăn không được.
Có điều như vậy cũng tốt, nàng đúng là nên gặp mặt cha mẹ một lần.
Bên này Bích Liên vừa chạy ra ngoài thông báo cho Nhị thái thái và Nhị lão gia, bên kia Bích Thanh đang ở trong phòng nhàn nhã ăn vặt, thoải mái vui vẻ nằm trên giường hưởng thụ. Nghe thấy tiếng động, còn tưởng rằng là đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là Tứ cô nương tắt thở rồi sao?”
Nàng ta vui vẻ bước xuống giường, mang giày vào liền chạy tới bên cạnh phòng chính, đúng lúc thấy một nha hoàn từ trong phòng đi ra, liền vội vàng kéo tiểu nha hoàn đó lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Tứ cô nương thế nào rồi?”
Tiểu nha hoàn vui mừng nói: “Tứ cô nương tỉnh rồi, Bích Thanh tỷ, tỷ mau vào xem một chút đi.”
Tứ cô nương tỉnh rồi?
Sắc mặt Bích Thanh phút chốc đã tối lại, trong lòng chấn động. Nếu như Ninh Như Ngọc thật sự tỉnh lại, vậy kế hoạch của nàng làm sao bây giờ? Ngũ cô nương biết tin sẽ còn thu nhận nàng sao?
Nếu đã như vậy, chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Quyết định xong, Bích Thanh đi ba bước thành một vào trong phòng. Vừa bước vào, liền thấy Ninh Như Ngọc ngồi dựa ở vào đầu giường, đôi mắt thâm thúy khó dò nhìn nàng chằm chằm, dường như muốn nhìn thấu cả tâm can nàng vậy.
Ánh mắt của Ninh Như Ngọc xa lạ, trong lòng Bích Thanh có chút e ngại, cố gắng ép lại con sóng trong lòng, bình tĩnh nói: “Tứ cô nương, người thật sự tỉnh lại rồi, đúng là quá tốt. Những quày qua mỗi ngày nô tỳ đều lo lắng cho người, cơm nuốt không trôi, đêm đến cũng không thể chợp mắt, luôn mong mỏi Tứ cô nương có thể khỏe lại. Bây giờ người rốt cuộc cũng tỉnh lại rồi, thật là cám ơn trời đất Bồ Tát phù hộ!”
Trong lòng Ninh Như Ngọc cười nhạt, ánh mắt lãnh đạm nhìn Bích Thanh đang diễn tuồng trước mặt mình, muốn xem thử nàng có thể diễn thành cái gì?
Bích Thanh nói một hồi, cuối cùng phát hiện Ninh Như Ngọc từ nãy đến giờ không nói tiếng nào. Nàng không khỏi nghi ngờ trong lòng, chẳng lẽ Ninh Như Ngọc đã biết nàng làm những chuyện kia? Là ai nói cho nàng ta? Chẳng lẽ là Bích Liên? Rất có thể!
“Tứ cô nương.” Bích Thanh kêu một tiếng thăm dò Ninh Như Ngọc. Quan sát vẻ mặt lạnh nhạt của nàng ta, thầm nghĩ trước kia Ninh Như Ngọc đều thích nghe những lời mình nói, mình nói cái gì Ninh Như Ngọc đều tin cái đó, không hoài nghi một chút nào, tại sao bây giờ lại khác rồi? Rất nhanh sau đó nàng đã có chủ ý trong đầu, thuận miệng nói bậy: “Có phải Bích Liên đã nói với người cái gì không? Người đừng nghe nàng ta nói bậy nói bạ, hai ngày này nô tỳ vì chuyện người bị bệnh nên đã xảy ra mâu thuẫn với nàng ta, nàng liền có ý xấu với nô tỳ, lúc nào cũng thấy nô tỳ không vừa mắt, luôn nhìn nô tỳ với ánh mắt âm dương quái khí, nói những lời đặc biệt khó nghe, người ngàn vạn lần đừng tin lời nói của nàng ta!”
Ninh Như Ngọc nhìn dàng vẻ đoan chính của Bích Thanh trước mặt, nhàn nhạt “À” một tiếng, trong lòng thì cười nhạt. Ninh Như Ngọc ơi là Ninh Như Ngọc, ngươi nghĩ Bích Thanh là nha hoàn trung thành, trên thực tế chính là một người hai mặt, chỉ sợ trước kia nàng cũng lừa gạt ngươi như vậy, nha hoàn này tuyệt đối không thể lưu lại.
“Ta đói rồi, ngươi đến phòng bếp nói bọn họ chuẩn bị thức ăn cho ta đi.” Ninh Như Ngọc không muốn nhìn thấy Bích Thanh, phất tay cho nàng đi xuống.
Ninh Như Ngọc nhìn chằm chằm Bích Thanh lui ra ngoài, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, khóe miệng cong lên cười lạnh lùng, thầm nghĩ: Nha đầu Bích Thanh kia nếu dám đi tìm Ngũ cô nương Ninh Như Trân, vậy chính là nàng ta tự mình chuốc lấy khổ, không cần nàng tự mình động thủ, tự khắc có người trừng phạt nàng ta!
Lại nói lúc Bích Thanh ra tới phòng chính, tiếp tục nhìn vào phòng trong một cái, nhớ tới ánh mắt Ninh Như Ngọc vừa rồi nhìn mình, làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.
Trong lòng nàng bây giờ là bất an, âm thầm suy đoán: Không thể ở lại bên cạnh Ninh Như Ngọc được nữa. Vì vậy nàng bước nhanh ra khỏi Y Lan Viện, đi đến phòng lớn của Phù Dung Hiên.
Phù Dung Hiên là chỗ ở của Ngũ cô nương Ninh Như Trân. Bởi vì Ninh Như Trân thích hoa phù dung nên ở trong sân trồng rất nhiều loài hoa phù dung, màu sắc rực rỡ, nơi này cũng vì thế mà có tên như vậy.
Bích Thanh chạy tới Phù Dung Hiên, cho lão bà giữ cửa không ít lời khen ngợi, còn nhét bạc vụn cho bà ta, mới có người bằng lòng giúp nàng đi vào thông báo.
Ngày xuân ánh mặt trời rực rỡ, trời cũng không quá nóng, nhưng Bích Thanh đang lo lắng nên một thân cũng đầy mồ hôi đứng đợi bên ngoài. Nàng ở bên ngoài Phù Dung Hiên đợi khoảng hai chén trà, mới có một nha hoàn tóc vấn kiểu song nha kế, mặc trang phục màu xanh lá thêu bối tử, quần dài màu trắng ra dẫn nàng vào.
Bích Thanh cúi thấp đầu đi theo tiểu nha hoàn kia đến phòng chính. Bước vào trong liền thấy Ninh Như Trân, nàng vội vàng mặt đầy tươi cười hành lễ, “Nô tỳ thỉnh an Ngũ cô nương.”
“Ngươi tìm ta có chuyện gì?” Ninh Như Trân mở miệng, ánh mắt ngạo mạn nhìn nàng ta. Ánh mắt luôn có vẻ không nhịn được, giống như cùng nàng ta nói hơn một câu chính là ân huệ được ban.
Bích Thanh ngó nghiêng bốn phía, thấy bốn nha hoàn cùng một ma ma đang đứng. Nàng liền nói với Ninh Như Trân: “Ngũ cô nương, nô tỳ có chuyện quan trọng cần bẩm báo, xin người hãy cho những người khác lui ra.”
Ninh Như Trân nghe vậy, trên mặt lộ vẻ không vui, lông mày xinh đẹp nhẹ nhàng nhíu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Bích Thanh. Nàng rất muốn gọi người đuổi nàng ta ra ngoài, nhưng ma ma ở bên cạnh lại ra hiệu ánh mắt với nàng, mới có thể đem cảm giác chán ghét trong lòng ép xuống. Nếu nghĩ theo mặt khác, thật ra thì Bích Thanh này vẫn còn có chỗ cần dùng, không bằng nghe thử một chút xem nàng muốn nói chuyện gì, vì vậy mới cho nha hoàn trong phòng cùng ma ma lui ra ngoài.
Chờ đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Ninh Như Trân ung dung thong thả nhìn màu sơn trên móng tay nói: “Hiện tại không có người, ngươi có thể nói rồi.”
Lời nói vừa xong, Bích Thanh liền quỳ xuống cầu xin nàng: “Ngũ cô nương, người mau cứu lấy nô tỳ. Lần trước người nói, chỉ cần nô tỳ giúp người làm việc, thì sẽ điều nô tỳ đến bên cạnh hầu hạ người. Hôm nay Tứ cô nương tỉnh lại rồi, có thể nàng ta đã biết những chuyện nô tỳ làm. Bây giờ Tứ cô nương cũng không muốn gặp nô tỳ, nếu nô tỳ ở lại đó nhất định sẽ không sống nổi, nô tỳ cả gan xin Ngũ cô nương thu nhận nô tỳ!”
“Ngươi mới nói Ninh Như Ngọc thế nào? Ngươi nói lại xem?” Ninh Như Trân thu hồi ánh mắt trên móng tay, nhíu mày trợn mắt nhìn Bích Thanh.
Nhìn biểu cảm dữ tợn trên mặt Ninh Như Trân, Bích Thanh bị sợ hãi co người, từ từ lặp những lời vừa nói: “Tứ cô nương đã tỉnh lại, giống như biến thành một người khác vậy. Bây giờ nàng không muốn gặp nô tỳ, nếu nô tỳ còn tiếp tục ở lại đó nhất định sẽ sống không nổi...”
“Dừng!” Ninh Như Trân giơ tay lên cắt ngang lời Bích Thanh, vẻ mặt không thể tin được cười lạnh một tiếng, “Ngươi nói Ninh Như Ngọc tỉnh lại rồi? Làm sao có thể? Biết bao đại phu đều nói không chữa được, làm sao nàng có thể tỉnh lại được? Bích Thanh, ngươi đang đùa với ta sao?”
“Thật sự tỉnh lại rồi.” Sống lưng Bích Thanh thẳng tắp nhìn Ninh Như Trân: “Nô tỳ tận mắt nhìn thấy, Tứ cô nương quả thật đã tỉnh lại rồi!”
“Ba” một tiếng, Ninh Như Trân cầm chén trà sứ Thanh Hoa trên bàn ném xuống bên chân Bích Thanh, nước trà vẩy lên người Bích Thanh, sau đó Ninh Như Trân đứng lên chỉ tay về phía nàng, nghiêm nghị quát lên: “Ngươi cút cho ta, lập tức cút cho ta, cút càng xa càng tốt, đừng để ta gặp lại ngươi!”
“Ngũ cô nương, người, người đây là có ý gì?” Bích Thanh lờ mờ không hiểu vì sao Ninh Như Trân lại gây khó dễ với nàng như vậy.
Ninh Như Trân cúi người, bóp chặt cằm nàng, cười lạnh nói: “Ninh Như Ngọc tỉnh rồi, ngươi trở về mà hầu hạ nàng ta, đừng tới Phù Dung Hiên của ta nữa, ta không thích phế vật!”