Giữa hạ mưa liên miên, thời tiết chốc này chốc khác. Buổi sáng bầu trời trong vắt, thăm thẳm không gợn áng mây. Vừa qua trưa, tiếng sấm rền từ xa vọng lại đánh tan cái nắng, bầu trời bỗng tối sầm tối xịt. Thoáng sau, chớp lóe, mây đen phủ thành. Mưa thối trời thối đất, thỏa thuê hệt như chư hầu nắm chặt binh quyền trong thiên hạ.
Chỉ chốc lát sau, nước tích thành sông. Nhóc con tinh nghịch mặc cho tiếng thúc giục í ới của mẹ, nhanh như cắt ào ra ngoài, giẫm lên những đóa hoa trôi nổi theo dòng nước. Bên tường thành, đám cỏ non xanh rờn mới vươn cao đôi chút không chống chọi được gió to, bị thổi rạp nghiêng ngả sang hai bên. Cây ngân hạnh sừng sững cao vút trong sân, một trận gió dữ dội ào tới, kéo theo một cơn mưa lá rụng rơi đầy đất.
Trong tiệm tạp hóa, thỏ tinh gầy còm đã quen với đống đồ chất bừa bãi dưới đất, nhảy tới nhảy lui, một tay cầm quyển sổ sách dày cộm, ngẩng đầu lên điểm qua những món đồ quái dị các thứ, “Năm, mười, mười lăm, hai mươi… Ớ? Cái bình bách tước bằng đồng đâu mất rồi? Sơn Tra, ông lại vứt đồ lung tung.”
“Không phải đằng này nha, đừng có trách oan người tốt.” Con mèo tinh tham ăn chây lười ngả dưới chân Hàn Thiền một cách nịnh nọt, hai cái móng giơ lên cao, niềm nở dâng cái chén lớn đến trước mặt Hàn Thiền, “Chủ nhân ơi, ăn quả anh đào đi, em vừa mới hái xong đấy. Nhà thứ ba quẹo phải trong hẻm bán đậu hũ ở thành đông, cây anh đào nhà đó năm nay sai quả nhất, em địa từ nửa năm trước rồi đó.”
Vừa nói vừa lén lút thò cái móng múp míp vào trong chén thó liền hai quả, nuốt trọng vào miệng, ngay cả cành với hột cũng nuốt sạch trơn. Hạnh Nhân dòm dòm bằng ánh mắt kỳ thị, Sơn Tra cảm thấy hết sức thỏa mãn, xoa xoa cái bụng, “Hai ngày nữa, nho trong vườn ông cụ sau phố sẽ chín tới.”
“Còn dám ăn vụng nữa, ta sẽ nấu luôn ngươi.” Trước bàn sổ sách cố ý để chừa một khoảng trống, kê ghế trúc ở đấy, Hàn Thiền bình thản ngồi nhìn mưa gió nhân gian bên ngoài.
Quỷ kị ánh sáng, xưa nay chỉ có thể hiện thân vào ban đêm. Nhờ trận mưa to, y mới hiếm khi có thể ra khỏi nội thất, nhìn ngắm khói lửa thế gian đã xa rời từ lâu.
Cơn giông ngoài phòng thật lớn, tiếng sấm điếc tai, mưa tuôn xối xả. Con mèo tham ăn thòm thèm day day cái cành anh đào trong tay, ngó ra ngoài cửa, “Á, không phải là gã đạo trưởng kia sao?”
Theo ngón tay chỉ, Hàn Thiền phóng mắt ra nhìn, trong làn mưa trắng xóa, đạo giả cầm ô khoan thai bước giữa dòng người chạy nhốn nháo quả thật nổi bật. Chiếc ô làm bằng giấy dầu cũ kỹ, những ngón tay thon nắm chặt lấy cán, góc áo đạo bào viền màu xanh lam bị gió thổi cuốn đi. Trong cơn mưa như trút, y cứ chầm chậm mà đi giữa dòng hỗn loạn cuồn cuộn, dưới tán ô vàng hườm đỏ là một gương mặt anh tuấn không vui không buồn, giữa đôi mày không chợn một tia sóng.
“Chậc… ai cũng nói yêu quái không có mùi người. Nhưng vị đạo trưởng này so với bọn em, còn chẳng giống người bằng.” Cành anh đào trong tay rớt xuống đất, Sơn Tra không buồn ngó ngàng, chỉ lắc đầu liên tục cảm thán.
Vốn dĩ y có phải là người đâu. Hàn Thiền nghe vậy liền cười ngặt ngẽo, “Y là chân quân hạ phàm, quyết chí tẩy ô trừ uế, thanh trừng toàn bộ yêu tà trong thiên hạ. Bảo kiếm trên lưng có tên là U Minh kiếm, là chí bảo của phái Chung Nam. Tương truyền năm ấy là do chân nhân Phục Hổ đúc lên, có thể chém được Ma quân, giết chết Quỷ vương, thậm chí, tru tiên cũng được. Thứ đồ là bí mật trấn phái trong bảo khố được Chung Nam trên dưới thờ kính, không có chỉ dụ của chưởng môn, muốn đụng vào mà dễ à. Người như vậy, sao có thể đánh đồng với kẻ xuất gia tầm thường treo chữ từ bi trên miệng của thế tục được?”
Đạo giả đội mưa đến tà tà dừng bước dưới mái hiên chật hẹp, đối diện với gian hàng tạp hóa, vừa vặn nghe những lời nửa khen nửa mỉa của con quỷ kia. Thần sắc Phó Trường Đình bất động, giơ ô lên, ngăn cách với màn mưa, lẳng lặng nghe y bình luận.
Hàn Thiền cũng chẳng kiêng nể, nhoẻn miệng cười với người kia, “Tôi nói có sai không?”
Đạo sĩ gỗ nghiêm mặt, không giận dữ cũng không cười, âm điệu không cao không thấp, ngữ khí không mặn không nhạt, “Công tử quá khen.” Mặc cho lời nói khiêm nhường, nghe đi nghe lại cũng không bói ra một chút khiêm tốn.
Mưa tuôn ào ào, khuất lấp những tiếng ồn đằng sau cánh cửa đóng im ỉm của hàng xóm xung quanh, át đi tiếng nước chảy róc rách đổ xuống chân tường như dòng thác, mang thế giới của hai người, một đứng một ngồi, đằng trong đằng ngoài, ngăn cách bởi một màn mưa dày đặc, ngoại trừ tiếng mưa rơi bên tai, không còn bất cứ âm thanh nào nữa.
Con quỷ ngồi bên trong mắt húng hiếng, nhìn trực diện vào đạo giả vận bạch y ngoài cửa tiệm. Phó Trường Đình đứng ngất ngưỡng trong gió, tựa cây tùng xanh cành phủ đầy tuyết trắng mà vẫn hiên ngang ngạo nghễ trên đỉnh núi Chung Nam. Ống tay áo rộng thùng thình phủ quá đầu gối bị gió thổi bay phấp phới. Tay áo dập dềnh, Hàn Thiền nhìn thoáng, bên hông người kia vẫn giắt món trụy sức mà y đưa tới. Đạo sĩ gỗ thật cẩn thận, con quỷ nhủ thầm trong bụng.
Nước mưa tràn xuống mái hiên, quất xuống tán ô, rỏ xuống mép giày, nhưng không hề chạm tới mái tóc đen như mực của y. Dường như quanh thân đã được kết giới bảo vệ nghiêm ngặt, cho dù đi cả đoạn đường ngược gió đến đây, y bào của đạo giả cũng không bị ướt mảnh nào.
“Quả là một thân chính khí Bắc Đẩu, đao thương dung nhập, bách độc bất xâm.” Đáy lòng Hàn Thiền thầm thán phục, đôi mắt trong veo thấu triệt ang áng một nỗi tư lự, “Sư phụ Kim Vân Tử của y ở độ tuổi này, sợ là cũng không có được tu vi nhường này.”
Chính khí Bắc Đẩu chuộng cấu tứ bình ổn, nặng như núi cao, tĩnh như mặt nước. Người tu đạo không vì thế vật mà mừng vui, không vì bản thân mà đau buồn. Lục phủ ngũ tạng thanh sạch, thất tình lục dục đoạn trừ. Chí tình chí nghĩa, chí chân chí thuần, đắc thành chánh quả.
“Chúng đệ tử tầm thường tu luyện chừng mười năm, may ra mới có một, hai người giác ngộ, y đúng là nhân tài kiệt xuất. Nghe nói, sư phụ y xuống núi vân du tứ phương, trải qua nhân tình thế thái, buồn vui ly hợp, mọi cung bậc thăng trầm đã rồi, bốn mươi tuổi mới trở về Chung Nam, bế quan mười năm mới đắc thành chánh quả. Trong phái Chung Nam, đúng là kỳ tài hiếm có. A… người đó vốn là kỳ tài mà, trong Chung Nam ai lại không biết đó là người trác việt xuất chúng.”
Mưa tầm mưa tã, sầm sập trên mái ngói xanh đen, lung lay bụi chuối sau hè. Khi vần vũ nghiêng ngả cả trời đất, lúc dịu dàng lất phất thấm ướt trong thinh lặng. Những cảnh vật mà y ngỡ đã quên từ lâu, lại lướt qua trong tâm trí.
Quanh đỉnh Chung Nam mênh mông sương trắng biển mây, điện Tam Thanh không giây nào ngừng nghi ngút khói nhang. Vào ngày đông giá rét, sáng sớm tinh mơ, trên đỉnh núi nơi áng mây đỗ lại, có một bóng thiếu niên luyện kiếm hăng say đến quên mình. Chuyển người như rồng cuộn, phi thân tựa nhạn hồng vút bay, người đó sử kiếm như hoa, kiếm xoay tròn thành đóa hoa nở rộ giữa bầu trời mù mịt tuyết rơi, xòe cánh trước dãy núi sừng sững im lìm, phản chiếu hình bóng lên đôi đồng tử len lén dõi theo.
Cùng là đệ tử trẻ trong phái, nhưng người kia là đứa con cưng bao bọc bởi một vầng hào quang, chỉ cần vung tay hô một tiếng đã nhận được mọi sự cưng chiều. Còn y chỉ là một kẻ tầm thường, thiên tư tầm thường, ngộ tính tầm thường, vận phúc tầm thường, cứ vậy là một kẻ tu đạo tầm thường. Cứ vậy trọn đời sống kiếp tầm thường, kết cục sớm đã được định sẵn, Kim Vân Tử sẽ lên trời thành tiên, còn y chỉ có thể sống thọ và chết tại nhà.
Thế nhưng sư huynh lại không nghĩ vậy.
“Nhất định sẽ có một ngày, ta đứng trên thiên hạ như hắn.” Sư huynh siết chặt tay thành nắm đấm phát thệ, tia sáng lạ lùng lóe lên trong mắt, hoàn toàn không giống với vẻ ôn hòa độ lượng thường ngày.
Y kinh ngạc nhìn, ánh mắt bối rối, đột nhiên không biết nên nhìn về hướng nào.
Thuở ấy, cả người lẫn tôi đều còn trẻ biết bao, nào biết vật đổi sao dời, nào biết cõi đời hiểm ác khó lường, nào biết lòng người dễ dàng đổi thay.
Sau từng ấy biến cố, ngày hôm nay, thiếu niên luyện kiếm trong tuyết thuở nào đã thành nhất đại tông sư, sư huynh nắm tay phát thệ ngày nào nay đã danh chấn thiên hạ, chỉ có y, vẫn ngẩn ngơ như cũ, ánh mắt bối rối không biết nên nhìn về đâu.
“Các hạ là cố nhân Chung Nam?” Đạo sĩ im lặng thật lâu lúc này mới mở miệng đặt câu hỏi.
Quỷ lạc trong hồi ức nghiêng đầu lắng nghe tiếng mưa rơi, nở nụ cười quỷ quyệt, ném câu hỏi lại cho người kia, “Người đoán xem.”
Phó Trường Đình lập tức trầm mặt, gã đạo sĩ này quá nghiêm túc, không cho phép trong lòng nhuốm một chút hoài nghi.
Trời lại quang đãng, ngoài kia ồn ã tiếng con nít réo gọi bọn bạn vui đùa ầm ĩ. Chiếc chuông đồng cũ rích treo trước cửa bị gió thổi ngả nghiêng, phát ra tiếng chuông đùng đục.
Nhẹ nhàng đứng dậy, cầm chén trà lạnh ngắt lạnh ngơ từ lúc nào trên bàn sổ sách, Hàn Thiền xoay người đi vào trong, vén rèm cửa lên, trở vào gian phòng tối mò, “Nếu sau này về lại Chung Nam, có thể đi hỏi sư phụ người, đã tìm thấy lư hương tử kim chưa?”
Chén trà bằng gốm thô được nắm chặt trong lòng bàn tay, thế gian có lạnh cách mấy cũng chẳng bì được cái lạnh của một con quỷ vô tâm khuyết mất bóng hình. Trong tay của quỷ, không vương lại một chút ấm áp nào.
Quay lưng về phía Phó Trường Đình, Hàn Thiền không thấy vẻ nghiêm túc trên mặt đạo giả. Trong thoáng giây, mắt Phó Trường Đình hiện lên rất nhiều biểu cảm, nghi hoặc, ngỡ ngàng, khó hiểu… nhưng tựu trung lại, chính là vẻ đầy cân nhắc.
Cơn giông thứ ba trong hè vừa quét qua, con trai sáu tuổi nhà Trương thợ rèn liền biến mất tăm. Qua vài ngày sau, con gái vừa tròn năm tuổi của nhà Trần tú tài cũng đột nhiên biến mất ngay trong nhà. Yên ổn vừa mới nhen, thành Khúc Giang lại nổi cơn sóng gió. Lòng người hoảng sợ, nhà nào cũng đóng chặt cửa nẻo cài then chốt cẩn thận, xung quanh trở về với quang cảnh tiêu điều xơ xác.
Trước tình hình đó, Phó Trường Đình thường xuyên đứng trước tiệm tạp hóa quan sát hồi lâu. Đạo sĩ kiệm lời không nói năng gì, cũng không vào cửa, chỉ đứng nghiêm trang bên dưới mái hiên đối diện, có lúc thấy đứng đó cả buổi trời, có khi chỉ mới thoáng nhìn thấy bóng, quay đầu lại đã chẳng thấy người đâu. Mái hiên thấp tè, mặc cho muốn đè cấn lên đạo quan chễm chệ, đạo sĩ cao ngạo sẽ chẳng bao giờ chịu cúi đầu xuống, ánh mắt chiếu thẳng vào trong tiệm tạp hóa vô cùng lạnh lùng, giống như đang tìm tòi nghiền ngẫm, đang đánh giá, đang quan sát, xuyên qua đống đồ bát nháo như ngọn núi con con, tiến thẳng đến bên trong gian phòng buông một lớp rèm cửa dày.
“Chủ nhân, vị đạo trưởng kia lại đến nữa rồi.” Mỗi bận Sơn Tra đều phải đến bên mành cửa thưa một tiếng.
“Mặc y.” Ngồi ngay ngắn giữa ánh sáng nhập nhoạng ảm đạm trong buồng, Hàn Thiền lãnh đạm đáp, “Nhìn lâu, y sẽ tự động đi.”
Ngày bay qua ngày, nhưng y vẫn kiên trì đến mỗi hôm, cho dù trời đang nóng nực oi ả, hay là mưa tuôn như trút. Đạo sĩ vận y phục chỉn chu gài nút thắt đến tận cằm, lưng đeo trường kiếm, môi mím chặt, tựa như cây cọc gỗ đóng ở đằng kia. Khuôn mặt vô cầu vô dục không lần ra được mục đích đến, lẳng lặng đến, im lìm đứng, nhìn người và vật bên trong tiệm tạp hóa, tựa như nhìn cả trăm lần cũng không ngán.
Cuộc sống của ba người chủ tớ trôi qua cực kỳ đơn giản, bình minh khai trương, hoàng hôn đóng cửa. Việc làm ăn cũng hòm hòm, luôn có người hiếu kỳ vào trong tiệm hỏi han các thứ, nhìn thì nhiều mà mua thì ít. Hai con yêu tinh coi tiệm cũng không nản lòng, vẫn siêng năng chăm chỉ mang hàng hóa ra lau chùi một bận, rồi lại cẩn thận cất vào. Con thỏ keo kiệt mà tham lam, trong lúc chà lau khí cụ cũng không quên lấy miếng giẻ tỉ mỉ lau cái răng cửa của gã. Con mèo lười nhác lại thích ăn uống, trong lúc con thỏ bận tối mắt tối mũi, nó lại giả bộ đau bụng, nằm dài ườn trên bàn sổ sách ăn bánh ngọt.
Bên ngoài cửa tiệm có dây bìm bìm chui ra từ vách tường quấn vòng quanh, nụ hoa tím phớt be bé xinh xinh còn đương hé nở, thẹn thùng náu ngay chính giữa khung cửa bên trái. Trên bậc cửa ngoài mấy nhánh cỏ dại không tên, còn có vài chùm cỏ ba lá nâng niu đóa hoa nhỏ xinh phấn hồng trong lòng. Trong hẻm vắng lặng, Phó Trường Đình có thể nghe rõ hai con yêu trong tiệm kháo nhau những gì, Hạnh Nhân ao ước cái đế cắm nến vàng đựng trong hộp gỗ bưởi để trên kệ hàng cao nhất, Sơn Tra mãi tương tư đến quả dưa hấu khổng lồ ngâm trong giếng nước buổi sớm mai.
Sinh hoạt của loài yêu quái ẩn mình giữa nhân gian so ra còn đơn giản hơn con người nhiều.
Suốt ngày Hàn Thiền rất ít khi xuất hiện trong tiệm. Chỉ khi hoàng hôn buông xuống, y mới đi ra khỏi phòng tối, ngồi phía sau bàn sổ sách lật giở tập sổ dày cộm. Y hơi nghiêng đầu, khẽ liếc về phía Phó Trường Đình đang đứng ngoài kia, trong ánh mắt không có kinh ngạc cũng chẳng nhuốm nghi vấn, chỉ là một cái nhìn lướt bàng quan, tựa như đang nhìn một người xa lạ chưa từng quen biết.
Khi trời mưa, y thường ngồi trên cái ghế trúc cũ đến sắp nát, tiếng ghế kêu ‘kèn kẹt’ hòa lẫn với tiếng mưa quất ràn rạt, nhàn tản nhìn Sơn Tra và Hạnh Nhân sắp xếp hàng hóa. Trong cái tiệm chỉ có một tấm ván cửa lớn bằng từng ấy, chẳng rõ cất giấu bao báu vật hiếm thấy, mà mỗi ngày con mèo với con thỏ đều dọn phờ râu tôm, nhưng vẫn còn rất nhiều lọ hoa chưa lau chùi, rất nhiều hộp gỗ chưa quét bụi.
“Trong tay áo có gì đó, lấy ra.” Khẩu khí chắc nịch, Hàn Thiền đang nhắm mắt ngủ trưa nói với Hạnh Nhân.
Tay con thỏ tinh run lên, đứng lênh khênh trên thang gỗ, siết chặt lấy cái gương đồng trong tay, “Chủ nhân, ngộ không có…”
“Lấy ra, bằng không ta bẻ gãy răng ngươi.”
“Ngộ thực sự không có…”
Sơn Tra đứng một bên bực bội lắc lư cái thang, “Lấy ra nhanh đi, cả tôi còn nhìn thấy nữa là.”
Dùng dà dùng dằng, Hạnh Nhân lấy trong tay áo ra một cái hộp gỗ nhỏ sơn son thiếp vàng.
“Cái nữa.” Vẫn nhắm mắt suốt, Hàn Thiền tựa người vào ghế trúc, khoan khoái tận hưởng cảm giác mát lạnh do mưa mang lại.
Thêm một chiếc vòng hà tu[1] vàng cất giấu trong tay áo.
“Đai lưng.”
Mặt Hạnh Nhân đã nhăn nhúm cùng cực, tâm không cam tình không nguyện móc từ đai lưng ra một cái ngọc đái câu, “Hết thiệt rồi mà.”
Hàn Thiền chỉ trưng ra một khuôn mặt lạnh thấu xương, “Sơn Tra, bẻ gãy răng nó cho ta.”
“Chủ nhân tha mạng! Còn có! Còn có!” Run lẩy bẩy cởi giầy ra, mắt Hạnh Nhân ầng ậng nước, lấy ra khỏi giày hai cái lắc bạc kích cỡ khác nhau, “Ngộ thích những đồ lóng lánh… không kiềm lòng được nên…”
“Còn có lần sau…” Hàn Thiền mở mắt ra cắt ngang, đường nhìn đối diện với Phó Trường Đình đứng ngoài cửa, “Ta sẽ ném ngươi xuống hồ Lâm.”
Ánh nhìn nhuốm hơi lạnh dời khỏi gương mặt của Phó Trường Đình, xẹt qua cái kệ hàng nặng trĩu, quét về phía hai con yêu nơm nớp sợ hãi bên dưới kệ hàng, “Sơn Tra, ngươi cũng vậy.”
Thỏ lẫn mèo đều sợ đến mức không dám thở mạnh, hai đứa ngờ nghệch nhìn nhau một hồi, vội vàng nhào đến ôm lấy tay người kia, hai con đồng loạt rùng mình một cái hiện ra nguyên hình, cọ cọ chân y, “Chủ nhân à, hức hức…” Nước mắt long lanh, đáng thương thút thít.
“Không tiền đồ.” Con quỷ sa sầm mặt, nhìn đứa này, ngó đứa kia, vung tay áo, đùng đùng nổi giận quành trở về phòng.
Nhìn trọn cảnh tượng trên, Phó Trường Đình thấy Hàn Thiền biến mất sau gian phòng tối om om, từ đôi mắt lạnh băng chậm rãi hiện lên tiếu ý.
“Đạo sĩ gỗ.” Trong phòng tối, quỷ kia thấp giọng thì thào.
Trên chiếc bàn gỗ bên dưới song cửa có một chiếc hộp ngọc. Sáng sớm hôm nay ai đó đã để ở trước cửa tiệm tạp hóa. Trên hộp kèm theo một mảnh giấy quăn queo, Hàn Thiền đi đến bên cạnh bàn, cầm mảnh giấy lên, không buồn liếc mắt nhìn, cổ tay khẽ nhấc, mảnh giấy giữa ngón tay lập tức hóa thành bột vụn, rớt lả tả xuống đất.
Tay mở hộp ngọc ra, khí lạnh bốn bề, đầu ngón tay muốn đông cứng. Trong hộp có hai quả tim, tim người, bé hơn nắm tay của y, có lẽ chưa quá tám tuổi.
“Sư huynh…” Thở dài một tiếng, Hàn Thiền ngóng mắt ra phía trước, bầu trời mịt mùng ngoài song cửa lăng hoa, giọt mưa tí tách rơi xuống chấn song, tí tách lọt vào tai, tí tách khiến lòng người bàng hoàng.
Tiếng tiêu bên hồ Lâm não nùng, nước hồ trong veo, liễu xanh nối hàng đê.
Cô nàng mặc chiếc váy đỏ hoa hồng tha thướt nổi lên khỏi mặt hồ, làn da nõn nà, mặt tựa hoa đào, “Đệ đệ tốt, mấy ngày rồi chị không gặp chú, nhớ chết đi được.”
Hàn Thiền buông tiêu xuống, giễu cợt nhìn khuôn mặt trang điểm có phần đậm hơn trước, “Vết thương lành rồi sao?”
Cái cười lả giả lập tức biến thành cơn giận bốc lửa, khi Ly Cơ đến gần, bên dưới mấy lớp phấn vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy một vệt đỏ kéo dài từ má trái đến khóe mắt, “Nhờ phúc của chú, chị sẽ nhớ kỹ cả đời.”
“Đó không phải là người chị có thể trêu chọc.” Con quỷ không biết sống chết càng mặc sức cười xỏ xiên, “Y cảnh cáo chị vậy là phải đạo rồi.”
“Thiên sư bảo chị đến đây cảnh cáo chú.” Uốn người ngồi trước bàn đá, Ly Cơ và Hàn Thiền đối mặt nhau, nàng ta tuy xinh đẹp hơn ngươi, giọng nói mềm mại thánh thót, nhưng câu nào câu nấy đều rõ hung ác, “Lo mà làm tốt bổn phận của chú, đừng tự cho mình thông minh. Chơi với lửa có ngày bỏng thân.”
Hàn Thiền không đáp, lấy cái trống bỏi trên bàn ném xuống hồ nước. Mặt hồ rung động một thoáng, giây lát sau, đã không còn vết tích.
“Hừ!” Ly Cơ khinh thường, khóe môi hơi nhếch, đôi mày liễu nhướn lên, yểu điệu phóng xuống hồ nước, “Những gì cần nói chị đã nói xong, tự lo thân cho tốt đi.”
Tiếng tiêu gián đoạn đều đều như kể chuyện, Hàn Thiền liếc thấy bóng lưng kiêu hãnh của cô gái ấy, đầu ngẩng cao, áo choàng trắng như mây, chân váy tựa sóng nước, eo váy bằng lụa mỏng tha thướt ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn, người đẹp như vậy, đáng lẽ nên là phi tử nơi điện thần trên chín tầng trời, chứ không phải làm yêu nghiệt nhơ bẩn chuyên quyến rũ người ta chốn nhân gian, “Chị cũng tự lo thân mình đi.”
Ly Cơ quay đầu lại, cười thản nhiên, đôi mắt phượng được tô vẽ cẩn thận lộ ra nét khinh miệt, “Thiên sư nói quả không sai, con người chú thua bởi lòng từ bi, quá nhẹ dạ, quá cả tin, người ngoài chỉ nhỏ một giọt nước mắt cá sấu, chú có thể tự khoét thịt mình.”
Nàng ta lắc đầu, nàng ta bật cười, bóng lưng xinh đẹp tha thướt mỗi bước đi đều đẹp tựa điệu múa. Hàn Thiền nắm tiêu trúc trong tay, ngồi trong đình, hỏi nàng ta mà không nhịn được cười, “Thế còn chị? Không phải chị quá dễ dàng tin y sao?”
“Câm miệng! Ta thích y!” Ly Cơ bỗng nhiên ngừng cười. Nàng ta tức giận quay lại, trừng mắt với Hàn Thiền, chiếc cằm thon nhọn bị ánh trăng vạc sắc như dao, “Thích. Bởi vì thích, nên mới tin tưởng. Ta tin tưởng thiên sư.”
Nàng ta nhấn từng chữ một, lồng ngực bị lớp lụa mỏng bó chặt hổn hển mấp mô. Vẻ cười cợt suồng sã bình thường đã biến mất, nữ yêu tinh trên hồ nước cho dù mê hoặc bao người cũng không khác gì cô gái bình thường chốn nhân gian, sẽ rất điên cuồng, sẽ rất cố chấp, sẽ rất ngốc nghếch, sẽ vì một người vĩnh viễn cũng không quay đầu lại, cho dù chính mình bị phá hủy cũng không tiếc nuối.
Hàn Thiền rũ mắt, nhìn bàn tay đang nắm chặt tiêu trúc của mình. Bàn tay phải khiếm khuyết, nơi ngón áp út chỉ có một khoảng rỗng tuếch.
[1] Vòng hà tu: sử dụng sợi tơ vàng mảnh mai như râu tôm để bện thành vòng tay.