Huyền Bi phương trượng tiếp tục kể chuyện ngày trước.
Lạc Hâm dần lớn lên, vì khi còn nhỏ tận
mắt chứng kiến nỗi khổ của Nguyệt Hòa phu nhân, cho nên dù tuổi nhỏ,
nhưng trong lòng vẫn không nguôi hận thù. Từ nhỏ nàng ta đã theo Nguyệt
Hòa phu nhân học đàn, luyện được tài đàn cực tốt, lại thêm dân làng Sơn
Âm Thôn đều nghĩ thân phận nàng ta sớm muộn cũng sẽ kéo tai họa đến, thế là liền bán nàng ta cho một gánh hát ở thôn lân cận.
Từ nhỏ Lạc Hâm đã đi khắp nơi theo gánh hát, tuổi nhỏ lại đàn hay, cho nên rất được chào đón.
Nhưng suốt chặng đường, Lạc Hâm không hề cắt đứt liên hệ với Tứ Diệp Giáo, Triệu Hằng càng già lại càng yếu đuối lẩm cẩm, Tứ Diệp Giáo cũng đã hồi phục.
Lạc Hâm rất thông minh, nàng ta vẫn giữ
chặt bí mật mẫu thân nàng ta nói cho không hé răng, chính là những địa
điểm giấu kho báu còn lại.
Đến khi Lạc Hâm lớn hơn một chút, trải
qua nhiều thứ hơn, cũng như tổ tiên, trở thành một cầm cơ. Nàng ta mưu
mẹo, giỏi nắm lấy nhược điểm của người khác bắt bọn họ nghe lời, giống
như La Thanh Sơn và Lục Thiết Tâm trước đây, chính là một ví dụ. Hai nữ
nhân bị giết, cũng chính là hai tỳ nữ trong cung từng hại mẫu thân nàng
ta trước đây.
Trong số giáo chúng Tứ Diệp Giáo Lạc Hâm quen biết sau này, có một kẻ là Mục Lão Tam.
Thân phận Mục Lão Tam rất thần bí, võ
công xuất chúng, sau khi gia nhập Tứ Diệp Giáo, rất có uy tín, hơn nữa
học thức uyên bác, trong giáo rất tin tưởng hắn, xem hắn là hy vọng để
phục hưng Đại Đường.
Không lâu sau, Mục Lão Tam có được
Truyền Quốc Ngọc Tỷ, nói đã sắp vong Tống hưng Đường rồi, lại thêm Triệu Hằng bệnh nặng, bọn họ đều nghĩ thời gian đã đến.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp bắt đầu, Triệu Hằng băng hà, Triệu Trinh trẻ tuổi đăng cơ, nguyên soái Triệu Phổ dẫn
binh chinh chiến nam bắc lại chưa từng chiến bại, lòng dân đều hướng
theo, cơ sở tồn tại của Tứ Diệp Giáo yếu dần, rất nhiều người từ bỏ, lại có người gia nhập quân Tống, sau đó đều thăng chức rất nhanh.
Mục Lão Tam dẫn theo Lạc Hâm và các giáo chúng còn lại tiếp tục bôn ba, cuồng vọng chờ đến một cơ hội tốt hơn
nữa, cứ như vậy đã qua mười năm, Lạc Hâm trở thành một cầm cơ xinh đẹp
không thua mẫu thân Nguyệt Hòa phu nhân.
Lần bị Hạt Cửu Thiên bắt đi là ngoài ý
muốn, nàng ta vốn định lợi dụng tên quan bắt mình đi, không ngờ lại gặp
họa bất ngờ. Sau khi Bạch Ngọc Đường cứu nàng ta, ở một mức độ nào đó
khiến nàng ta tìm về được chút lòng thiện. Thế là nàng ta lại nghĩ đến
Sơn Âm Thôn, muốn tìm lại những tỷ muội chơi đùa cùng mình từ nhỏ.
Nhưng đến khi tới Sơn Âm Thôn, mới biết thôn trang bị tàn sát, chỉ trước đó không lâu.
Nàng ta tìm khắp thôn trang, chỉ còn bốn nữ hài nhi còn sống, các nữ hài đều nói hung thủ là quân Tống, hẳn là
Triệu Trinh phát hiện ra bọn họ, cho nên nhổ cỏ tận gốc!
Lạc Hâm càng lúc càng hận họ Triệu. Chỉ
tiếc khi đó bọn họ không đủ năng lực, không thể báo thù. Để tự bảo vệ
mình, năm tỷ muội trốn trong các gian nhà của Sơn Âm Thôn, loan truyền
lời đồn có quỷ, ngày qua ngày không ngừng giả ma giả quỷ.
Cứ như vậy, thiên hạ dần thái bình, Triệu Phổ cũng quy ẩn làm Tiêu Dao Hầu.
Nhưng mối hận của Lạc Hâm vẫn không hề nguôi bớt, thù cũ nợ mới, khiến năm tỷ muội căm thù người họ Triệu, khao khát phục thù.
Ngoài ra, Lạc Hâm còn muốn công bố những điều Triệu Hằng đã làm trước đây, để người trong thiên hạ nhìn rõ bộ mặt thật của hắn.
Thế là, dưới sự sắp xếp của Mục Lão Tam và các giáo chúng Tứ Diệp Giáo, năm người họ bắt đầu kế hoạch lần này.
Cửa hàng cổ vịt, cửa hàng nhựa thông ban đầu, đều là nơi họp mặt của Tứ Diệp Giáo, lão bản cửa hàng cổ vịt là
thái giám trốn từ trong cung ra, bọn Ngũ Muội đều là những tỷ muội trong Sơn Âm Thôn cùng lớn lên với Lạc Hâm.
Bọn họ chỉ có hai mục đích, một, giết sạch những kẻ họ Triệu. Hai, bắt sống Triệu Trinh, lật đổ giang sơn Đại Tống.
Cơ bản mọi chuyện chính là như thế.
.
.
Bọn Triển Chiêu nghe xong chuyện ngày
trước, đã hiểu được tổng thể, Nhưng có một chuyện vẫn không tìm được lời giải, đều hỏi Trần Ban Ban: “Khi đó tiên hoàng hạ lệnh đồ sát dân chúng Sơn Âm Thôn?”
Trần Ban Ban lắc đầu liên tục: “Không có! Tuyệt đối không có!”
“Vậy là ai đến tàn sát Sơn Âm Thôn?”
Công Tôn không hiểu: “Còn để lại những tấm biển kì lạ như vậy, có lời
đồn là để tuyển phi gì đó.”
“Chuyện về Sơn Âm Thôn, hoàng thượng
cũng biết một chút, nhưng tuyệt đối không hạ lệnh đồ sát thôn dân.” Trần Ban Ban giải thích: “Nhưng ngài cũng chỉ mới biết khi điều tra sau
này.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, khó trách khi Triệu Trinh nói đến Sơn Âm Thôn, lại có vẻ thần
bí như thế, con hồ ly này.
Những chuyện Lạc Hâm phu nhân biết cũng
đại khái như thế, nàng ta vẫn đang vướng mắc trong tình cảm nửa thật nửa giả, như huyền như ảo của Triệu Hằng và Nguyệt Hòa phu nhân. Lại thêm
người vẫn một lòng tin tưởng lại là hung thủ thật sự hại chết mẫu thân
mình, nàng ta hiện tại thật sự quá mệt mỏi, Bao Chửng cũng không hỏi
thêm nữa. Nhưng dù sao Lạc Hâm cũng mang tội sát nhân, nàng ta lập kế
hại chết không ít người, tuy những kẻ đó đa số đều là ác giả ác báo,
chẳng hạn như La Thanh Sơn. Nhưng sau đó nàng ta lại trở nên điên cuồng, cả người vô tội như Bàng phi, Hương Hương cũng không bỏ qua, với tính
cách không chịu được một hạt cát trong mắt của Bao Chửng, đường nhiên sẽ không tha cho nàng ta, huống chi nàng ta còn mưu đồ soán vị.
Nhưng tra thì tra, người quyết định xử
phạt thế nào là Triệu Trinh, Bàng Cát vỗ vỗ Bao Chửng, trề môi: “Đây là
chuyện nhà của bọn họ, ngươi để bọn họ tự xử lý đi, thanh quan cũng khó
quản chuyện nhà mà!”
Đến đây thì chuyện ngày trước đã gần như sáng tỏ rồi, chỉ còn lại một vấn đề, ai là hung thủ thật sự đã tàn sát Ngũ Phần Thôn!
Bao Chửng lại thẩm vấn Mục Lão Tam, Mục
Lão Tam cắn răng không nói một lời, bày ra vẻ thấy chết không sờn, có
thể thấy, hắn còn chưa phải là kẻ đứng đầu thật sự phía sau.
Hơn nữa, đối phương vẫn nói diệt Tống hưng Đường, nhưng ai sẽ lên làm hoàng đế? Lẽ ra phải có một người họ Lý mới đúng.
Thấy trời đã sắp sáng, Bao Chửng muốn
vào cung cùng Bàng Cát, bẩm báo mọi chuyện với Triệu Trinh, bảo mọi
người tranh thủ thời gian nghỉ ngơi một chút, chuyện khác ngày mai lại
nói.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường về biệt viện trong phủ Khai Phong, nằm lên giường, cảm thấy đã hơi mệt.
Bạch Ngọc Đường tìm tìm trong chăn, mò
Đại Hổ Tiểu Hổ cuộn vào nhau ủ giường cho bọn họ ra, bỏ vào lòng Triển
Chiêu, bản thân thì chui vào chăn.
Triển Chiêu cũng vào theo, mệt mỏi ngáp một cái: “Ưm… Ai là kẻ đồ thôn chứ?”
“Miêu Nhi, còn nhớ chúng ta đến Thái Bạch Cư làm gì không?” Đột nhiên Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Có.” Triển Chiêu gật đầu, xoay người
lại nằm đối diện với Bạch Ngọc Đường: “Ý ngươi là, chuyện Tiết gia có
mảnh ngọc Lưu Hạc Linh? Có khi nào phụ thân bọn họ cũng là thành phần
trước đây tham gia Tứ Diệp Giáo, được tiên hoàng tha cho?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Cũng có khả năng.”
“Ừm…” Triển Chiêu nói xong, đột nhiên
nghĩ nghĩ: “Không đúng, Tiết Ích Hành không được tính là hậu nhân danh
môn, tuy hắn là con rể của Ông Quốc Công, nhưng phụ thân hắn lại không
có quan tước chức vị gì, dường như chỉ là một bách tính bình thường.”
Bạch Ngọc Đường ngáp một cái hiếm thấy, nhích lại gần một chút, đầu dựa bên vai: “Ta mệt rồi, ngủ dậy nói tiếp.”
Triển Chiêu nằm trên giường, vai dựa vào Bạch Ngọc Đường, đưa tay bắt Tiểu Hổ lên, nắm đệm thịt chân của nó vỗ
vỗ lên mặt Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường chui chui vào trong, tung chăn một cái, trùm cả hai người lại.
Triển Chiêu chui chui ra ngoài, bị Bạch Ngọc Đường nắm lại: “Đừng nhúc nhích, ngủ!”
“Ngộp!” Triển Chiêu muốn kéo chăn xuống, ngay lúc đó… Chợt có tiếng gõ cửa “cốc cốc”.
Triển Chiêu nhìn ra: “Ai lại đến lúc này?”
Vừa định ngồi dậy, Bạch Ngọc Đường kéo tay hắn lại: “Ngủ rồi.”
“Sao vậy được.” Triển Chiêu bất lực nhìn hắn: “Nói không chừng có chuyện.”
“Có chuyện cho nên mới ngủ rồi, ngươi
không ngủ bao lâu rồi? Mèo nhà người ta đều là mèo lười, chỉ có ngươi
thích chạy lung tung.” Bạch Ngọc Đường vươn vai một cái: “Lửa cháy đến
chân cũng chờ trời sáng đi.”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng
đúng, liền dứt khoát đưa hai tay lên che tai, nằm ngay ngắn đối diện
Bạch Ngọc Đường: “Vậy ta không nghe thấy.”
Bạch Ngọc Đường bật cười.
Khi ấy, bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, giọng nói của Tiết Ích Hành vọng vào: “Triển huynh, Bạch huynh?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, Tiết Ích Hành?! Còn đang hoài nghi hắn đây, sao lại đến rồi?!
“Nếu tiện, nói vài câu có được không?” Tiết Ích Hành hỏi dò.
Triển Chiêu ôm tai nhìn Bạch Ngọc Đường: “Nghe thấy hay không nghe thấy?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, đưa tay nhéo mũi hắn, Triển Chiêu tránh tránh, trốn xuống giường, ra mở cửa.
Bạch Ngọc Đường cũng ngồi dậy, đi đến bàn rót chén trà.
.
.
Tiết Ích Hành đứng trước cửa, thấy Triển Chiêu ra mở cửa, hơi áy náy: “Làm phiền rồi.”
Triển Chiêu cười cười, hỏi hắn: “Tiết tướng quân, trễ thế này vẫn chưa ngủ?”
“Có chút chuyện, muốn nói với hai vị.” Tiết Ích Hành thở nhẹ một hơi: “Liên quan đến chuyện lần này.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, Tiết Ích Hành tự đến nói, đương nhiên là quá tốt rồi.
Đi vào phòng ngồi xuống, Tiết Ích Hành
bắt đầu nói: “Phụ thân ta họ Tiết, là một tùy tùng của tướng quân Lý
Nhiễm Bá ngày trước, sau khi Lý tướng quân thất bại, phụ thân cất giấu
rất nhiều châu báu, mai danh ẩn tính mà sống, buôn bán nhỏ, một lòng bồi dưỡng chúng ta thành tài.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu ra, khó trách sao Tiết gia lại giàu có như thế, là nhờ có được châu báu Đường triều.
Tiết Ích Hành bất đắc dĩ nói: “Nếu không phải để giữ mạng, ta cũng thật không muốn để muội muội mình thương yêu
nhất vào hầu môn.”
“Giữ mạng?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, cùng nhìn Tiết Ích Hành: “Giữ mạng của ai?”
“Cả nhà họ Tiết chúng ta.” Tiết Ích Hành vừa nói vừa lấy một thẻ bài trong vạt áo ra, để xuống trước mặt Triển
Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người thấy tấm thẻ bài này đều nhịn
không được nhíu mày, đây là một thẻ bài trúc, hai mặt khắc hình hai con
chim lạ, một mặt đỏ, một mặt xanh.
Chính là thứ treo trên nhà các thôn dân Ngũ Phần Thôn.
“Sao lại có thứ này.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều giật mình.
“Treo ở trước cửa nhà ta.” Tiết Ích Hành cười vô lực: “Khi đó Lý Nhiễm Bá giữ phụ thân ta lại bên cạnh, là vì
cha ta là hậu nhân của tướng lĩnh Tiết Tuấn thời Đường.”
“Ô?” Triển Chiêu bắt đầu thấy hứng thú: “Dường như từng nghe qua.”
“Bây giờ ta nắm binh quyền bắc quân,
thân là đại tướng quân, vốn là tiền đồ rộng mở. Nhưng vì người nhà, rất
có khả năng bị liên lụy, cho nên ta làm việc luôn kín đáo, ở phía bắc
không lộ mặt.” Tiết Ích Hành vừa nói vừa chạm nhẹ lên tấm thẻ trúc kia:
“Cho đến một ngày, tấm thẻ này xuất hiện trước cửa nhà ta.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái: “Tấm thẻ trúc này, rốt cuộc là gì?”
“Đây là một quy định trong quân để lại.” Tiết Ích Hành thở dài: “Ta từng nghe gia gia nói, người vẫn thường khoe khoang với chúng ta, nói gia gia người từng là đại tướng quân, khi còn
trẻ, còn tham gia một tổ chức ám sát.”
“Ám sát?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều là lần đầu nghe nói.
“Đúng vậy.” Tiết Ích Hành gật đầu: “Thời Đường, rất nhiều phản thần, để thanh trừ phản tặc, hoàng tộc tổ chức
một ám bộ của các tử sĩ. Bọn họ chuyên phụ trách ám sát, chỉ cần nhắm
được mục tiêu, sẽ không từ thủ đoạn diệt trừ. Tên của tổ chức ám sát đó
là Song Sắc Điểu. Mặt đỏ, biểu thị là giết chết toàn bộ, mặt xanh, nghĩa là còn người trốn thoát.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thì ra là thế.
“Ta cũng từng điều tra về Tứ Diệp Giáo.” Tiết Ích Hành lắc đầu: “Bọn họ vốn chỉ thỏa mãn với dã tâm của Lý Nhiễm Bá, nhưng sau đó lại liên hệ với tổ chức Song Sắc Điểu còn sót lại, bọn họ dã tâm bừng bừng, thông qua truy tìm các di vật Đường triều, dễ dàng tìm đến phụ thân ta.”
“Nhưng theo lý mà nói, với binh quyền và năng lực của ngươi, không lẽ nào lại sợ một tổ chức nho nhỏ?” Triển Chiêu nói.
“Một mình ta đương nhiên không sợ.” Tiết Ích Hành lắc đầu: “Nhưng bọn chúng thật sự là mưu kế chồng chất, một
mặt dọa công bố thân thế của ta, mặt khác, nếu công bố quá khứ của cha
ta, soán vị không phải tội nhỏ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, cũng đúng.
“Điều kiện cuối cùng chúng đưa ta, muốn ta mang mảnh ngọc ấy đến tham gia Thức Ngọc đại hội.” Tiết Ích Hành nói.
“Mảnh ngọc nào?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không nghĩ ra được điểm đặc biệt của mảnh ngọc ấy.
“Là một mảnh ngọc ta và Linh Nhi thường
thấy từ nhỏ, không phải lấy từ chỗ Lý Nhiễm Bá, mà là báu vật gia truyền thật sự của nhà ta.” Tiết Ích Hành cười khổ: “Ngoài ra, đối phương còn
muốn ta mang Linh Nhi đến đưa vào tuyển phi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại càng không hiểu, đối phương làm thế để làm gì? Người phía sau rốt cuộc là ai?
“Vì sao không nói với Bao đại nhân?” Triển Chiêu hỏi.
“Trước đây ta liên tục ra ngoài, là để
điều tra Ngũ Phần Thôn, hơn nữa… Ta phát hiện có người âm thầm giám sát
ta.” Tiết Ích Hành thở dài: “Người đó, có thể đang ở trong cung.”
“Vậy bây giờ ngươi đến tìm chúng ta, là muốn chúng ta tìm cùng ngươi?” Triển Chiêu hỏi.
Tiết Ích Hành cười khổ, lắc đầu: “Là hoàng thượng bảo ta đến tìm các ngươi.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triệu Trinh biết rồi?
“Ta suy xét hết lần này tới lần khác,
cảm thấy phải nói cho một người biết chuyện này, hoặc là Bao đại nhân,
hoặc là hoàng thượng, nếu không, có thể không còn đường quay đầu nữa.”
Tiết Ích Hành nhún vai: “Nghĩ tới nghĩ lui, trực tiếp nói với hoàng
thượng tốt hơn.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, lựa chọn sáng suốt.
Tiết Ích Hành đến chỉ để nói những lời này, nói xong thì cáo từ.
.
.
Hắn đi rồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không còn buồn ngủ.
“Xem ra hôm nay lại không được ngủ rồi.” Bạch Ngọc Đường đứng lên, đi đến ngồi xuống trước giường Triển Chiêu,
đưa tay lấy một chiếc hộp ra, mở nắp, bên trong là một vò rượu, quay lại hỏi Triển Chiêu: “Mái nhà sao?”
Triển Chiêu bội phục nhìn hắn: “Sao ngươi biết ở đó có rượu? Ta chỉ mới bỏ vào mấy ngày trước…”
Triển Chiêu xụ mặt, hạnh hoa tửu thượng hạng, vốn định chờ vài ngày cây hoa hạnh trong sân nở, tìm Bạch Ngọc Đường cùng uống.
Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như thế, đi đến mở cửa sổ nhìn ra ngoài, cười: “Miêu Nhi, hoa hạnh nở rồi.”
Triển Chiêu ngẩn người, “Thật sao?” Cảm
thấy không thể nào, sáng nay nhìn vẫn thấy chưa nở, chạy vội đến, thì
thấy những cây bạch hạnh trong sân đều đã nở, chỉ duy nhất một cây hồng
hạnh vẫn chưa.
“Không phải bạch hạnh, là hồng hạnh.” Triển Chiêu nói, nhìn nơi khác.
Bạch Ngọc Đường nhìn cây hồng hạnh duy
nhất trong sân, nghĩ lại vài chuyện cũ. Một năm trước đã trồng nó, hôm
đó hắn nói trong sân của Triển Chiêu chỉ toàn trắng, bạch mai bạch hạnh
bạch đào, toàn màu tử khí, liền trồng một cây hồng hạnh bên trong, trắng và đỏ ở cạnh nhau, mới đẹp.
Biểu cảm của Triển Chiêu khi đó, hiện tại nhớ lại vẫn thấy thú vị.
“Phốc” một tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Bạch Ngọc Đường.
Quay đầu lại nhìn, thì thấy Triển Chiêu mở niêm phong vò rượu, rót một chén cho hắn.
“Không chờ hồng hạnh nở nữa?” Bạch Ngọc Đường nhận chén rượu.
“Thôi đi, dù sao thì cây hồng hạnh đó cũng không nở được.” Triển Chiêu lầm bầm.
“Đúng vậy.” Bạch Ngọc Đường gật đầu bất đắc dĩ: “Ngươi xem trắng đã nở cả rồi, đỏ vẫn im lìm, lỳ lợm lắm đúng không?”
Triển Chiêu xấu hổ gãi đầu: “Trắng cũng rất lỳ lợm, bây giờ mới nở, đã trồng lâu lắm rồi.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người: “Lâu lắm rồi?”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu uống một ngụm rượu, chuyển đề tài: “Hay là chúng ta điều tra Tiểu Điểu Hội gì đó?”
Bạch Ngọc Đường cầm chén tiếp tục uống rượu: “Ta thấy, không bằng nghiên cứu mảnh ngọc kia một chút.”
“Mảnh ngọc đó được cất giữ trong Ngọc
Các, phải đợi đến Thức Ngọc đại hội mới mang ra…” Đầu ngón tay Triển
Chiêu gõ gõ vào chén rượu, : “Hay là chúng ta vào xem trước một chút?”
.