Thấy một đoàn người tụm lại phía trước, còn có tiếng khóc lớn của nữ nhân, Triển Chiêu nhíu mày chạy đến.
Bạch Hạ cũng định đi, Bạch Ngọc Đường kéo hắn lại: “Người đạt được mục đích rồi còn chưa về?”
Bạch Hạ liếc liếc Bạch Ngọc Đường, ôm túm lấy cánh tay hắn, “Phụ thân đã lâu không được gặp con!”
“Đừng lôi lôi kéo kéo!” Bạch Ngọc Đường rút tay lại.
“Ô, bây giờ có Triển Chiêu lôi lôi kéo kéo rồi thì không cho phụ thân lôi kéo nữa?” Bạch Hạ bám dính không tha, “Bất hiếu!”
Bạch Ngọc Đường bất lực nhìn trời, Bạch
Hạ cười tủm tỉm kéo cánh tay hắn đi tới: “Ngọc Đường, Triển Chiêu không
tệ, có tầm nhìn!”
Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái, nhưng
tâm trạng đã tốt hơn một chút, dặn: “Người muốn theo thì đi gần một
chút, một lát nữa lạc mất con lại phải tìm khắp nơi!”
Bạch Hạ cười rực rỡ gật đầu: “Được được.”
Bạch Ngọc Đường dẫn Bạch Hạ tới trước
xem thử. Phía trước là một hiệu thuốc, cửa đóng chặt, một nữ tử trung
niên đang khóc, bên cạnh còn có một nam tử trung niên đang bị thương.
Rất nhiều người đứng bên cạnh thở dài,
một vài người an ủi nữ nhân kia. Triển Chiêu đi đến, mọi người vừa thấy
hắn lập tức tranh nhau gọi.
Triển Chiêu không hiểu chuyện gì, nữ nhân kia chạy đến túm lấy hắn, “Triển đại nhân, bọn chúng bắt con của ta đi rồi!”
Triển Chiêu sửng sốt, hỏi: “Ai bắt con của ngươi?”
“Là đám người giang hồ đó!” Nam tử bị
thương bên cạnh nói: “Con ta năm nay mới mười lăm tuổi, Triển đại nhân
nhất định phải cứu nó!”
Triển Chiêu gật đầu: “Nói từ từ.”
“Khi nãy có một đám người giang hồ biết
võ công đến, mặc y phục trắng, nói vài câu với tướng công ta rồi lao vào đánh nhau, cuối cùng tướng công bị thương, bọn chúng liền bắt nhi tử
của ta đi!” Nữ nhân kia vừa khóc vừa nói với Triển Chiêu: “Trước khi bọn chúng đi còn nói, vì tướng công là hậu nhân của Thiên Ma Cung gì đó,
cho nên con của ta là dư nghiệt của Thiên Ma Cung…”
Triển Chiêu nhíu mày: “Các ngươi có liên quan đến Thiên Ma Cung?” Nữ nhân kia lau nước mắt, nam tử bên cạnh cố
nhịn đau nói: “Không giấu Triển đại nhân, phụ thân ta vốn là người của
Thiên Ma Cung, về sau Ân Hậu thoái ẩn, giải tán một bộ phận những người
tương đối trẻ tuổi, phụ thân ta nằm trong số đó. Phụ thân ta cầm số bạc
Thiên Ma Cung phát cho xuống núi tự mưu sinh. Phụ thân ta biết y thuật,
ba mươi năm trước đến Khai Phong mở hiệu thuốc này. Ta được sinh ra sau
khi phụ thân đã rời khỏi Thiên Ma Cung, những chuyện trước đây đều là do phụ mẫu kể lại cho ta nghe. Năm năm trước phụ thân ta đã qua đời. Đám
người đó nói phải bắt con của ta đi, còn bảo ta báo với người của Thiên
Ma Cung, đến Thiên Nhai Cổ Các. Nếu như khi mặt trời xuống núi còn chưa
đến thì sẽ giết con của ta.”
Triển Chiêu nhướng mày: “Vậy chẳng phải là bắt cóc sao? Buồn cười!”
“Đúng vậy!” Những láng giềng xung quanh
cũng ồn ào: “Thật đúng là không còn thiên lý. Sáng sớm nay thôi đã bắt
hài tử của không ít nhà rồi!”
“Sao?” Triển Chiêu nhíu mày.
Ngày trước Thiên Ma Cung thật sự đã giải tán không ít người, nhưng đã là chuyện rất lâu trước đây rồi, các thiếu niên bị bắt hoàn toàn là những hài tử vô tội… Không phải giang hồ quần
hùng mở đại hội võ ở Thiên Nhai Cổ Các sao? Công khai bắt cóc người đến
làm con tin để uy hiếp như thế này, thật sự là điên đảo hắc bạch vô pháp vô thiên!
Triển Chiêu hơi biến sắc, bảo mọi người
bình tĩnh đừng hoảng hốt, hắn đến Thiên Nhai Cổ Các đòi người, cứu chữa
cho người bị thương trước đã.
.
.
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc
Đường vừa đi đến, “Tám phần là do Tạ Bách Hoa làm. Có lẽ bọn chúng đến
khách điếm Vô Ưu không gặp người của Thiên Ma Cung, tìm khắp nơi cũng
không thấy cho nên sốt ruột bắt con tin muốn lôi bọn họ ra!”
“Ai da.” Bạch Hạ đứng bên cạnh nghe thấy, lắc đầu, “Vô sỉ, sao lại lấy những hài tử hoàn toàn không liên quan ra để uy hiếp?”
“Tên Tạ Bách Hoa đó đúng là trắng trợn!” Triển Chiêu nổi giận, “Hắn chỉ nói đến Thiên Nhai Cổ Các đòi người, các chính phái trong giang hồ đều đang ở đó, nhiều cao thủ tụ tập như vậy,
người của Thiên Ma Cung đến, nhất định sẽ là một chiến lớn. Không đi,
thì có lỗi với các huynh đệ đồng môn đã qua đời. Nếu các phụ mẫu báo
quan, đến lúc đó một đội quan binh lớn đấu với hàng loạt nhân sĩ võ lâm, Khai Phong nhất định sẽ đại loạn!”
Bạch Ngọc Đường cũng nhíu mày, Tạ Bách
Hoa quả thật thâm độc, vô sỉ hơn người. Thấy xung quanh không có ai, hắn hạ giọng hỏi Triển Chiêu: “Ở đây tin tức lan rất nhanh, ngươi nói người của Thiên Ma Cung nghe được thì có đi không?”
Triển Chiêu gật đầu không cần suy nghĩ,
“Chắc chắn sẽ đi, không thể nhịn nhục được, nếu như đã thế này vẫn không phản ứng thì thật sự là rùa đen rụt đầu…”
“Chúng ta đến Thiên Nhai Cổ Các đi.” Bạch Hạ chen gần vào nói.
Triển Chiêu gật đầu, bước đi.
“Khoan đã.” Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại.
Triển Chiêu quay đầu nhìn hắn.
“Ta đi, ngươi đi ngăn người của Thiên Ma Cung lại.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu nhìn hắn, “Nhưng mà…”
“Miêu Nhi, ta sẽ cứu tất cả về.” Bạch Ngọc Đường lùa Bạch Hạ đang bám cứng cánh tay mình về phía Triển Chiêu, xoay người đi.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường lao vút một cái không còn thấy bóng, hơi bối rối không biết làm sao. Một mặt,
đây là phương pháp giải quyết tốt nhất, nhưng hắn lại lo lắng cho Bạch
Ngọc Đường, đi một mình có khi nào sẽ bị ức hiếp…”
“Đi thôi!” Bạch Hạ kéo Triển Chiêu nói, “Vừa khéo ta muốn đi gặp người của Thiên Ma Cung.”
“Nhưng mà Ngọc Đường…”
Bạch Hạ chớp chớp mắt với Triển Chiêu, “Chậc chậc, Ngọc Đường rất đáng tin đó, đừng phụ lòng nó.”
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, gật đầu, “Phải!”
.
.
Khi Triển Chiêu dẫn Bạch Hạ chạy gấp đến bến thuyền, quả nhiên, Hồng Cửu Nương đã lật bàn xông ra khỏi khoang thuyền.
“Cửu di!” Triển Chiêu đuổi theo Hồng Cửu Nương, kéo Cửu Nương về khoang thuyền.
“Chiêu!” Trọng Tam cũng ngăn Triển
Chiêu, “Chuyện này con đừng nhúng tay vào, Thiên Ma Cung chúng ta chưa
từng bị hạ nhục thế này…”
“Đúng vậy, nếu cứ như thế này thì không còn mặt mũi nào gặp mặt cung chủ nữa!”
“Con biết.” Triển Chiêu chỉ chỉ vào
khoang thuyền, “Mọi người chờ trong đó, Bạch Ngọc Đường đã đi cứu người
rồi, con cũng sẽ đi ngay.”
“Người của Thiên Ma Cung chúng ta sao lại cần Bạch Ngọc Đường cứu?” Ngô Nhất Họa nhíu mày.
“Ai…”
Mọi người đang nổi giận, chợt có người
hừ nhẹ một tiếng. Quay đầu, Bạch Hạ đã đi vào khoang thuyền từ khi nào,
đang cầm chén uống rượu.
Các lão nhân Thiên Ma Cung dụi dụi mắt, nhìn Triển Chiêu, như đang hỏi, đây là ai?
Triển Chiêu giới thiệu với mọi người: “Đây là phụ thân của Bạch Ngọc Đường, Bạch Hạ.”
Ai nấy đều kinh ngạc.
Bạch Hạ ngẩng đầu nhìn mọi người, cầm chén rượu chống cằm, chỉ chỉ Ngô Nhất Họa: “Nói chuyện phải nghĩ kĩ.”
Ngô Nhất Họa ngạc nhiên, “Cái gì?”
Bạch Hạ nhấp một ngụm rượu, “Ngọc Đường
là nửa kia của tiểu cung chủ nhà các ngươi, cái gì gọi là không phải
người của Thiên Ma Cung?”
Ngô Nhất Họa há hốc mồm, mọi người nhìn nhau.
“Người của Thiên Ma Cung cứu người của
Thiên Ma Cung, không phải đã lấy lại mặt mũi cho Thiên Ma Cung rồi sao?” Bạch Hạ thong thả nói, “A, đúng rồi, mọi người còn chưa biết Bạch Ngọc
Đường là người của Thiên Ma Cung, hay là tám vị ra ngoài hô lớn, nói
Triển Chiêu là ngoại tôn của Ân Hậu, như vậy thì có mặt mũi rồi, không
là rùa đen rụt đầu rồi.”
“Này, ngươi, sao… sao lại nói vậy, được.” Lão quỷ béo cà lăm hỏi.
Triển Chiêu đứng bên cạnh xua tay, Bạch Hạ đúng là cái gì cũng dám nói.
Bạch Hạ bĩu môi: “Trước đây khi Ân Hậu
thoái ẩn giang hồ, không biết có bao nhiêu người cười nhạo, nói hắn sợ
rồi, không phải hắn vẫn làm rùa đen rụt đầu vì hậu bối sao? Các ngươi
cũng vì hậu bối, không thể nhịn một chút được sao?”
Mọi người đều hơi xấu hổ.
Hồng Cửu Nương im lặng một lúc, đỡ cái bàn bị hất lên lại, ngồi xuống, nhìn nhìn Triển Chiêu, “Chúng ta biết rồi, ở đây chờ.”
Triển Chiêu mừng thầm, “Vậy con cũng…”
“Con cũng ngồi xuống cho ta.” Ngô Nhất Họa quay đầu gọi hắn lại.
“Nhưng mà…” Triển Chiêu một lòng muốn giúp Bạch Ngọc Đường.
“Ở đó toàn là cao thủ võ lâm, nếu con nóng vội dùng chiêu nào đó bị nhận ra thì sao?”
Ngô Nhất Họa chưa nói hết, Triển Chiêu đã chạy mất.
“Hài tử này…” Ngô Nhất Họa sốt ruột.
“Ai.” Bạch Hạ rót rượu cho hắn, “Tiểu hài tử có cách nghĩ của tiểu hài tử, nhi đại bất trung lưu.”
Mọi người cùng nhìn Bạch Hạ.
Bạch Hạ rất tự nhiên, giơ chén, “Nào, cạn chén!”
.
…
.
Khi Bạch Ngọc Đường chạy gấp đến Thiên
Nhai Cổ Các thì một đám người võ lâm rất đông đã tụ tập trước cổ các.
Một đài cao được dựng phía trước, mười thiếu niên bị trói trên đài, ngồi dựa lưng vào nhau, mặt ai nấy đều lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Quanh đài có rất nhiều ghế ngồi, các đại môn phái đã đến đủ, mọi người dường như cũng không rõ trên đài là những ai, đều xì xào thảo luận.
Thiên Nhai Cổ Các thật chất là một lầu
các từ thời cổ, trên biển viết hai chữ “Thiên Nhai”, vị trí lại gần
Thiên Nhai Cốc gần Khai Phong, cho nên có tên như thế.
Bạch Ngọc Đường đứng từ trên cao nhìn
xuống, nhịn không được lắc đầu, loại hành vi này, thật sự là làm mất hết mặt mũi võ lâm chính phái.
Lúc này, Tạ Bách Hoa đang đi lên đài,
đứng phía sau các hậu bối ma giáo đang bị trói, quay xuống dưới đài chắp tay, “Các vị tiền bối.”
Mọi người tại đó yên lặng nghe.
Tạ Bách Hoa cao giọng nói, “Hôm nay làm
phiền các vị tiền bối võ lâm đại giá quang lâm, vốn, chúng ta chỉ định
thương nghị chuyện Huyết Ma Đảm tái xuất giang hồ. Nhưng hiện tại, ta
tin rằng mọi người cũng đã biết việc Bách Hoa Lâu chúng ta bị đồ sát.
Mối thù hơn hai trăm nhân mạng, không thể không trả. Nhưng điều tại hạ
lo lắng hơn là, Huyết Ma Đảm biến mất, và Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ thất
lạc… Và còn, Thiên Ma Cung tái xuất giang hồ.”
“Tạ chưởng môn, phần liên quan đến Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ là có ý gì?” Một cao tăng Thiếu Lâm bước ra hỏi.
Bạch Ngọc Đường quét mắt một vòng, đều
là những người có danh tiếng, xem ra mọi người đều quan tâm đến Huyết Ma Đảm, hắn im lặng quan sát.
“Không biết các vị tiền bối có từng nghe một truyền thuyết, nghe nói rằng, ngày trước Lâm Thiện Tử xé Lăng Sơn
Khấp Huyết Đồ thành bốn mảnh chia ra gửi đến cho bốn vị lão tiền bối.
Liên Hoa Phu Nhân đã tìm được một phần Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ cùng với
Huyết Đảm Hồng, Liên Hoa Phu Nhân từng cẩn thận cất giữ, nhưng đã thất
lạc. Chư vị, trước khi Liên Hoa Phu Nhân chết, từng bị tra khảo, thủ
đoạn cực kì tàn nhẫn…”
Lời Tạ Bách Hoa nói khiến rất nhiều nhân sĩ võ lâm có mặt phẫn nộ, Liên Hoa Phu Nhân hiền từ hòa ái, quan hệ với người trong võ lâm cực tốt, nghe nói phu nhân chết mất hết tôn nghiêm,
mọi người đều vô cùng giận dữ, thề phải báo thù cho Liên Hoa Phu Nhân.
Bạch Ngọc Đường đứng trên đỉnh núi nghe
thấy rõ ràng, cười lạnh một tiếng, thi thể của Liên Hoa Phu Nhân vẫn
đang nằm trong phủ Khai Phong, Tạ Bách Hoa nhìn thấy từ khi nào? Công
Tôn đã nghiệm thi, Liên Hoa Phu Nhân hoàn toàn không hề bị tra tấn, Tạ
Bách Hoa nói lung tung lừa gạt mọi người, nhất định muốn khiến cho mọi
người hận Thiên Ma Cung.
Bạch Ngọc Đường có chút thắc mắc, người
này, nếu như là vì trả thù cho Liên Hoa Lâu, vậy lẽ ra trước tiên phải
điều tra rõ chân tướng tìm được hung thủ thật sự, tại sao lại túm chặt
lấy Thiên Ma Cung không buông? Dường như còn có âm mưu khác.
“Hôm qua ta đi tìm người của Thiên Ma
Cung tính sổ, nhưng bất đắc dĩ bị Triển Chiêu và quan binh của phủ Khai
Phong quấy rối.” Tạ Bách Hoa nói đến đây, có vẻ khá phẫn nộ: “Triển
Chiêu xuất thân là người giang hồ, hậu nhân danh môn, lại bênh vực cho
Thiên Ma Cung, cho nên mới để cho các ma đầu của Thiên Ma Cung có thể
chạy trốn ẩn náu được… Xin hỏi, nếu như không làm chuyện xấu, thì sao
phải trốn? Tại sao không đường đường chính chính đứng trước mặt thiên hạ võ lâm nói rõ ràng?!”
Các nhân sĩ võ lâm châu đầu ghé tai, xôn xao thảo luận chuyện này.
Nhưng dù sao thời gian Triển Chiêu hành
tẩu giang hồ cũng dài hơn Tạ Bách Hoa, hơn nữa bản tính Triển Chiêu
trượng nghĩa, Bao Chửng cũng rất được tôn sùng trong giang hồ võ lâm,
được người người kính ngưỡng, mọi người đều không tin Triển Chiêu cố ý
bênh vực ai.
Lúc ấy, chợt có người hô một tiếng, “Tạ
minh chủ, nói chuyện phải có bằng chứng xác thực, lão hủ và Triển Nam
hiệp là chỗ thâm giao, hắn sẽ không làm những chuyện như thế này.”
Bạch Ngọc Đường liếc nhìn, cười nhẹ, hắn còn nghĩ là ai, thì ra là một trong Võ Đang Nhị Tôn, Hoạt Phật Mạc Càn
Khôn. Mạc Càn Khôn là một người thấp béo, dung mạo hiền từ, dáng vẻ
giống hệt như ông Phật sống, cho nên có tên như thế. Tính cách vui vẻ
của hắn rất giống với Triển Chiêu, hai người hợp ý, thật sự là bằng hữu
vong niên. Bạch Ngọc Đường từng uống rượu cùng hai người, Triển Chiêu và vị Phật sống này khi uống say đều sẽ ôm bình rượu cười ngây ngô.
Hoạt Phật nghe nói có người nói xấu tiểu huynh đệ của mình lập tức nổi giận.
“Ta cũng không nghĩ vậy.” Rất nhiều người khác lần lượt bước ra tỏ ý mình tin tưởng Triển Chiêu.
Bạch Ngọc Đường gật đầu cảm thán, nhân
duyên của Triển Chiêu rất tốt, chỉ trong chốc lát đã có bốn năm bắc đẩu
võ lâm đứng ra nói tốt cho hắn.
Sắc mặt Tạ Bách Hoa hơi sầm xuống,
“Triển Chiêu có phải cố ý thả người của Thiên Ma Cung đi hay không không quan trọng, hiện tại các ma đầu của Thiên Ma Cung đã bỏ trốn, Huyết Ma
Đảm biến mất, Lăng Sơn Khấp Huyết Đồ cũng đã xuất hiện… Chẳng lẽ các vị
tiền bối không lo lắng sao? Thù lớn của Liên Hoa Lâu ta không thể không
báo, nhưng nếu giang hồ lại có một lần đại nạn thì phải làm thế nào?”
“Vậy Tạ chưởng môn.”
Ngay khi ấy, đại trang chủ Tiết Thiên
Ưng của Thiên Ưng Sơn Trang đứng lên, địa vị của hắn trong võ lâm rất
cao, danh tiếng cũng tốt, cho nên tương đối được kính trọng. Hắn hỏi Tạ
Bách Hoa: “Những thiếu niên này là thế nào?”
“Tiết chưởng môn, đây đều là hậu duệ của ma giáo.” Tạ Bách Hoa nói, “Ta bắt chúng nó lại là để dụ người của Thiên Ma Cung ra.”
Người của các đại môn phái có mặt nhìn
nhau một cái, vài cao tăng Thiếu Lâm niệm phật, không tán thành: “Tạ môn chủ, hài tử vô tội, bắt con tin uy hiếp không phải việc làm của chính
phái!”
“Đúng vậy!” Người của các môn phái khác cũng gật đầu đồng ý.
“Các vị, đối phó với người chính nghĩa
đương nhiên phải nhớ đạo nghĩa giang hồ, nhưng Thiên Ma Cung lại là nơi
đứng đầu trong tà phái, trước đây đã hại chết bao nhiêu người?” Tạ Bách
Hoa hỏi: “Với loại người ấy còn giữ giang hồ đạo nghĩa?!”
Mọi người đều nhíu mày không nói gì, cảm thấy chuyện này dường như có chút không thỏa đáng.
“Tạ môn chủ, hôm nay có chưởng môn của các đại môn phái ở đây.” Tiết Thiên Ưng hỏi, “Tạ môn chủ dự định làm thế nào?”
“Tự nhiên là lấy máu trả nợ máu!” Tạ
Bách Hoa cười lạnh một tiếng, “Nếu như trước khi mặt trời xuống núi
người của Thiên Ma Cung không đến cứu hậu bối của bọn chúng, hay biết
đâu Ân Hậu đã chết rồi… Những kẻ còn lại, chỉ là một đàn rùa rúc đầu.”
Các trưởng lão Nga Mi đứng lên, “Làm như vậy chẳng phải quá bừa bãi sao? Không bằng chờ Thiên Tôn đến thương nghị một chút.”
“Nhưng mà.” Bảo chủ Ô Tại Vân của Ô Y
Bảo nói: “Phái Thiên Sơn đã nói để Bạch Ngọc Đường toàn quyền đại diện,
chúng ta đã phái người đi mời, Bạch Ngọc Đường không muốn đến.”
Bạch Ngọc Đường thấy tình hình đã tương
đối, vừa định nhảy xuống, nhưng đột nhiên giữa không trung lại có tiếng
cười đầy nội lực: “Vài tên vô danh tiểu tốt, ở đây dựng một cái đài thì
cho là cả giang hồ? Hành vi đê tiện, đúng thật khiến người khác cười đến rụng răng.”
Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên, Triển Chiêu
không ngăn được người của Thiên Ma Cung sao? Nhưng nghe giọng nói dường
như lại không giống.
Hắn ngước mắt nhìn thì thấy một lão giả
bay vút tới từ một phía, thả người nhảy lên đỉnh cao của Thiên Nhai Các, đứng tại đó cười lớn.
Hoạt Phật Mạc Càn Khôn vừa thấy hắn đã giật nảy người, “Ngô Bất Thiện!”
Hắn nói một câu, nhân sĩ giang hồ như bùng nổ, chen nhau ngước nhìn người trên đỉnh các.
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, đây chính là
Hữu Hộ Pháp Ngô Bất Thiện của Thiên Ma Cung? Huynh đệ song sinh của
Huyết Ma Ngô Bất Ác ngày trước?!
So với các lão nhân của Thiên Ma Cung, Ngô Bất Thiện có vẻ lớn tuổi hơn.
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, người này
thân hình cao to, cạo ngắn tóc, mặc áo tăng vàng, đeo một chuỗi phật
châu đỏ rực trước ngực. Hai mắt sáng, tinh thần sáng láng, dung mạo
tương đối phúc hậu. Rất khó tưởng tượng, Huyết Ma ngày trước lại có
khuôn mặt hiền hậu thế này.
“Ngô Bất Thiện, yêu nhân nhà ngươi cũng
dám hiện thân?!” Tạ Bách Hoa thấy người của Thiên Ma Cung đã đến, trên
mặt tỏ rõ vẻ hưng phấn.
Bạch Ngọc Đường rất không hiểu, Tạ Bách Hoa có thâm thù đại hận với Thiên Ma Cung sao, mặt viết đầy chữ không vừa mắt.
Ngô Bất Thiện quét qua quần hùng võ lâm
một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên các thiếu niên bị trói trên
đài, “Thả chúng nó ra, võ lâm chính phái mà lại chuyện mà cả ma giáo
chúng ta cũng khinh thường, Thiên Tôn chết rồi sao? Không còn ai quản
nữa.”
Mi mắt Bạch Ngọc Đường giật một cái, nghĩ thầm, ngươi đánh rắm!
Lời của Ngô Bất Thiện là để trả lại một
Ân Hậu chết rồi của Tạ Bách Hoa khi nãy, nhưng không ngờ Bạch Ngọc Đường ở xa xa lại thấy khó chịu.
Tạ Bách Hoa cúi đầu, các thiếu niên đều
đang ngẩng đầu nhìn Ngô Bất Thiện, ánh mắt… Có lẽ chúng nó thường được
nghe trưởng bối kể chuyện về Thiên Ma Cung, cực kì kính phục vị Hữu Hộ
Pháp võ nghệ cao cường này.
“Thả người thì có thể, ta chỉ tính toán
với Thiên Ma Cung.” Tạ Bách Hoa nhìn các thiếu niên, “Chỉ cần các ngươi
nói, các ngươi không liên quan đến Thiên Ma Cung, tổ bối của các ngươi
vào Thiên Ma Cung là lầm đường lạc lối, các lão ma đầu của Thiên Ma Cung đều sẽ không được chết tử tế, ta sẽ thả các ngươi đi.”
Các thiếu niên nhíu mày. Đứa nhỏ nhất
trong đó đột nhiên nói: “Cha đã nói, Ân cung chủ có ơn cứu mạng cha, nói ta không được nói xấu Thiên Ma Cung.”
“Đúng vậy, nếu như Thiên Ma Cung là người xấu, vậy các ngươi bắt trói chúng ta thì là gì?”
Đây chính là cái gọi là đồng ngôn vô kỵ, các thiếu niên nhao nhao lên án, các tiền bối võ lâm dưới đài cũng đã
không nhịn được nữa, trách cứ Tạ Bách Hoa bắt các hài tử này đến làm gì, quá không trượng nghĩa!
Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, các tiểu hài nhi rất khí phách. Hắn ngẩng đầu nhìn Ngô Bất Thiện, vốn nghĩ Ngô
Bất Thiện sẽ có vẻ thấy đắc ý, nhưng hắn lại hơi nhíu mày, dường như có
chuyện khó xử.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy rất lạ, có gì không ổn sao?
Lúc này, Tạ Bách Hoa cười lạnh một
tiếng, “Thật không biết thức thời, nếu tự các ngươi đã nhận là có liên
quan đến Thiên Ma Cung, vậy thì là kẻ thù của Bách Hoa Minh ta, đừng
trách ta vô tình.”
Vừa nói hắn vừa rút đao như định giết người.
“Này!” Hoạt Phật Mạc Càn Khôn và những
người giang hồ khác đều nhảy dựng lên, “Tạ Bách Hoa, ngươi điên rồi, có
liên quan gì đến chúng nó, ngươi lạm sát người vô tội!”
Bạch Ngọc Đường thì cau mày, hắn hiểu ý đồ của Tạ Bách Hoa, bởi vì Ngô Bất Thiện do dự.
“Ha ha.” Tạ Bách Hoa ngửa mặt nhìn Ngô Bất Thiện trên đỉnh các, “Hữu Hộ Pháp, không ra tay giúp đỡ sao?”
Ngô Bất Thiện nhíu mày không nói gì.
“A… Ta nhớ ra rồi!” Tạ Bách Hoa lắc đầu, “Trên tay huynh đệ Ngô Bất Ác của ngươi nhuốm máu gần hơn ngàn sinh
mạng, ta nghe nói ngươi quy y cửa Phật không sát sinh nữa, xem ra là
thật.”
Rất nhiều người giang hồ cười lên.
“Hơn một ngàn mạng người, cho là ăn chay niệm Phật thì có thể xóa mất sao?” Tiết Thừa Hùng cười lạnh một tiếng,
“Chết một ngàn lần chưa chắc đã đủ đền mạng.”
Các cao tăng Thiếu Lâm niệm phật, không ngờ Ngô Bất Thiện đã thật sự quy y cửa Phật.
“Hay là thế này đi Hữu Hộ Pháp, ngươi
bảo các lão ma đầu khác của Thiên Ma Cung đến cứu các thiếu niên này.”
Tạ Bách Hoa cười cực kì tà ác, “Hoặc bảo lão ma đầu Ân Hậu đích thân đến cũng được!”
Nhưng chính vào lúc hắn cười đắc ý nhất, chợt cảm giác có một cơn gió thổi qua tai… Bàn tay bị trói ra sau của
các thiếu niên đột nhiên buông xuống, dây thừng đã đứt.
Thiếu niên lớn tuổi nhất đứng lên, nó cũng không hiểu lắm, chỉ vội kéo các thiếu niên khác lên.
Đồng thời, một giọng nói lạnh băng từ xa vọng đến, “Đi cả đi, sau này nếu có học võ công, ngàn vạn lần đừng gia
nhập môn phái của các tiền bối võ lâm bên dưới, những nơi đó chỉ dạy ra
được những kẻ vô sỉ trợ Trụ vi ngược.”
Một câu, giọng không lớn, nhưng đầy nội
lực, trong võ lâm quần hùng bên dưới không ít người đã cao tuổi, vốn cảm thấy Tạ Bách Hoa làm như thế không hay. Nhưng trước đây đã nói, hiện
tại trong võ lâm thế lực mạnh nhất là tứ đại Môn phái mới này, bọn họ
cùng mưu tính thề phải báo thù Thiên Ma Cung, các nhân sĩ võ lâm cũng
bối rối.
Nhưng một câu chế giễu, lại khiến bọn họ đỏ mặt, thật sự quá mất mặt.
Ngoài ra mọi người cũng thắc mắc, giọng
nói này có vẻ vẫn còn trẻ, sao lại có được nội lực thâm hậu như thế? Hơn nữa trong giọng nói còn có vẻ mất kiên nhẫn, hiển nhiên người này hoàn
toàn không để các tiền bối tôn giả dưới đài vào mắt.
Nhân sĩ võ lâm ngóng tìm bốn phía, ngạc nhiên sao lại không nghe ra được từ hướng nào.
Mặt Mạc Càn Khôn đỏ bừng, cảm thấy giọng nói này dường như đã từng nghe qua, hơn nữa những người trẻ tuổi trong
võ lâm hiện nay không mấy người có được nội lực thế này, nếu không phải
là Triển Chiêu…
Mạc Càn Khôn chợt nghĩ đến một người, đập bàn, “Mẹ nó, Bạch Ngọc Đường!”