Sầm Lâm vứt cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường một đáp án cực kì nan giải, hôm nay!
Thiên hạ đại loạn vào hôm nay, hôm nay
là lương thần cát nhật?! Đáp án này khiến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hoàn toàn không kịp chuẩn bị tâm lý.
Cũng không biết Sầm Lâm này đang nói
thật hay cố ý gây rối, nhưng khi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hỏi thêm thì hắn lại không chịu nói một lời nào.
Cuối cùng, hai người về thư phòng, chờ
bọn Triệu Phổ đến, kể lại mọi chuyện cho Bao Chửng nghe. Bao Chửng cũng
nhíu mày trầm ngâm, “Hôm nay?”
“Hôm nay sẽ quyết định trạng nguyên, sau đó hoàng thượng còn triệu kiến văn võ tam giáp trong kim điện…” Triệu
Phổ lầm bầm, “Cũng xem như lương thần cát nhật rồi.”
“Vậy hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì khiến
thiên hạ đại loạn?” Công Tôn cảm thấy chẳng có được manh mối nào: “Tại
sao lại là hôm nay? Ngoài tỉ võ còn có gì đặc biệt sao?”
Mọi người đều lắc đầu.
“Cha.” Chợt, Bao Duyên chạy vào: “Chúng con vào cung với Thạch Đầu trước, sắp đến giờ tỷ võ rồi.”
“Đường Thạch Đầu đã chuẩn bị xong rồi sao?” Triển Chiêu hỏi.
“Phải, hắn đã chuẩn bị từ sớm rồi.” Bao
Duyên gật đầu, phía sau là Bàng Dục dẫn Tiểu Tứ Tử, Tiểu Lương Tử và
Thạch Đầu Tiễn Tử đến, hỏi: “Cùng đi sao?”
Bao Chửng lắc đầu, “Các ngươi đi trước, chúng ta còn có chuyện phải thương lượng một chút.”
.
.
Chờ bọn họ đi rồi, Bao Chửng dẫn mọi người vào cung, cùng thương lượng với Triệu Trinh.
“Hôm nay?” Triệu Trinh chắp tay sau lưng đứng giữa thư phòng: “Hôm nay có gì đặc biệt?”
Trong lúc mọi người đều đang trầm ngâm suy tư, Trần Ban Ban vẫn im lặng đứng một bên đột nhiên lên tiếng: “Hoàng thượng.”
“Sao?” Triệu Trinh quay đầu lại nhìn hắn.
“Hôm nay là bạch lộ.” Trần Ban Ban nói: “Nếu nói đến độc nhất vô nhị, thì trong một năm, chỉ có một ngày bạch lộ.”
Triệu Trinh ngẩn người, mọi người im
lặng một lúc, Công Tôn đột nhiên vỗ tay: “Sương khô trời râm, sương ướt
trời trong! Mấy hôm nay đến trưa thời tiết lại đột nhiên thay đổi, từ
nắng sang âm u rồi kéo sương, sương tan thì mặt đất thấm ướt, là sương
ướt, khí trời hôm nay lẽ ra phải rất quang đãng mới đúng!”
“Chính xác… Trước sau tiết bạch lộ sẽ có sương mù, sáng sớm hoặc chiều tối, còn có sương sớm, thời tiết chuyển
lạnh.” Bao Chửng cũng gật đầu, “Nhưng, chuyện này nói lên điều gì?”
“Kẻ nào?!”
Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bật hỏi, nhìn ra cửa sổ, bọn Nam Cung Kỷ
canh giữ bên ngoài cũng đang ngẩng đầu nhìn lên mái nhà, dáng vẻ hơi lạ.
Mọi người đang ngạc nhiên, chợt một con
khỉ đen nhảy xuống, ngồi trên tượng sư tử trước thư phòng, nhìn chằm
chằm người trong phòng.
“Là con khỉ đó!” Triển Chiêu ngạc nhiên.
Ngay khi ấy, một bóng đen nhảy từ mái nhà xuống.
“Kẻ nào!” Nam Cung Kỷ lệnh cho các ảnh vệ lập tức bao vây hắn.
Bao Chửng thì vội ngăn lại: “Khoan đã!”
Mọi người nhìn Triệu Trinh, Triệu Trinh
gật đầu, phẩy tay nhẹ một cái, bọn Nam Cung Kỷ lùi lại một bước, nhưng
vẫn cảnh giác nhìn người vừa đến.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn người kia, vẫn chưa hiểu là chuyện gì.
“Ngày hôm đó, không phải ngươi cũng thấy sương mù sao?” Người đó đột nhiên hỏi Bạch Ngọc Đường, rồi đưa tay nhẹ
nhàng sờ sờ con khỉ nhỏ vừa nhảy vào lòng hắn cọ cọ rất thân mật, “Rất
giống thật đúng không?”
“Ý ngươi là… nhiếp hồn thuật?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nhớ đến cảnh tượng hôm đó.
Người kia cười gật đầu, đưa tay lên môi “hư” một cái, “Muốn giải thiên hạ đại loạn, chỉ có một cách!”
Triệu Trinh bảo Trần Ban Ban mở cửa, “Tiền bối, hay là vào phòng rồi nói, có cách gì?”
Người kia cười khà khà, chính là Tề Tứ
Nhận đã mất tích mấy ngày nay, hắn còn cầm thêm một tay nải lớn căng
phồng không biết gói thứ gì. Đi vào thư phòng, đặt xuống trước mặt mọi
người, Tề Tứ Nhận nghiêm mặt nói: “Muốn giải thiên hạ đại loạn, chỉ có
một cách là, lấy gậy ông đập lưng ông!”
Triển Chiêu mở tay nải ra xem thử, hiểu ra, “Thì ra là thế!”
Tề Tứ Nhận gật đầu: “Bên ngoài còn rất
nhiều, ta mất mấy ngày mới giải quyết được, vì để bảo mật, cho nên ta
chỉ có giấu các ngươi đi thu thập số âm binh đến từ địa ngục này!”
Mọi người bật cười.
“Đa tạ lão tiền bối giúp đỡ.” Triệu Trinh hành lễ với Tề Tứ Nhận.
“Ha ha.” Tề Tứ Nhận phẩy tay, “Lão nhân
ta chỉ không muốn thấy thiên hạ đại loạn mà thôi, ta cũng có hậu thế tử
tôn, còn có mấy đứa tôn tử rất đáng yêu, không muốn chúng nó phải sống
trong cảnh chiến tranh loạn lạc.”
Triệu Trinh gật đầu.
“Lập tức hành động đi.” Bao Chửng đề nghị, “Không thể chậm trễ!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, đi trước cùng Tề Tứ Nhận.
Bao Chửng quay lại nói với Triệu Trinh: “Hoàng thượng, còn cần chút thời gian chuẩn bị.”
“Yên tâm.” Triệu Trinh cười: “Trẫm sẽ
kéo dài thời gian, vì chút lòng tham mà không tiếc khiến cho thiên hạ
đại loạn, đáng chết! Nhất định phải ăn miếng trả miếng, để bọn chúng tự
gặt bão!”
.
…
.
Lôi đài được dựng trên một sân diễu binh khu ngoài của hoàng cung. Lôi đài được dựng rất cao, vì tường khá thấp, cho nên dân chúng bên ngoài có thể nhìn rõ trận đấu giành võ trạng
nguyên. Triệu Trinh thì ngồi xem trước lôi đài, vị trí rất tốt, Nam Cung Kỷ sắp xếp rất nhiều hộ vệ xung quanh, có thể nói là một giọt nước cũng không thấm qua được.
Trận tỷ võ hôm nay là Nhạc Dương đấu
Thẩm Bạch Ngạc, Thạch Thiên Kiệt đấu Đường Thạch Đầu. Quy cách tỷ võ lần này hoàn toàn khác trước, dù sao cũng là hoàng thượng đích thân đến
xem, cho nên rất được chú trọng, người đến xem cũng càng lúc càng đông.
Hai bên lôi đài còn có hai hàng ghế đặc biệt cho người nhà hai bên, thật ra chủ yếu là vì thuận tiện phòng vệ.
Đường Thạch Đầu và Nhạc Dương ở phía
bắc, Thạch Thiên Kiệt và Thẩm Bạch Ngạc ở phía nam. Người đi cùng Thạch
Thiên Kiệt đã đến đủ, Sài Huỳnh dẫn theo một đám người giang hồ, còn có
Thạch Thiên Quỳnh, Thẩm Bạch Ngạc đã sớm có mặt.
Bên phải là Đường Thạch Đầu, Nhạc Dương
ngồi rất xa, bên cạnh hắn chỉ có ba sư thúc phái Thiên Sơn, lại chẳng
quan tâm mấy đến hắn, có chút lạnh lùng.
Bàng thái sư và Bát vương gia đều mặc
triều phục, ngồi nghiêm chỉnh ở khu của hoàng cung, chờ hoàng thượng giá đáo, không bao lâu, Bao Chửng cũng đi chầm chậm đến.
Bàng Cát nhìn chằm chằm mặt đen của Bao Chửng một lúc, nhướng mày: “Ô? Tâm trạng Lão Bao không tệ!”
Bát vương gia và Vương thừa tướng quay
đầu lại ngắm Bao Chửng một lúc lâu, chỉ toàn đen là đen, nhịn không được nhìn nhau, vậy mà cũng nhìn ra được?!
Ngoài ra, hoàn toàn không có bóng người nào trong phủ Khai Phong, cả các ảnh vệ cũng không thấy đâu.
Tiểu Tứ Tử lắc chân, gãi đầu hỏi Tiêu Lương: “Miêu Miêu đâu rồi? Chậm quá!”
Đường Thạch Đầu không thấy Bạch Ngọc Đường đâu, cau mũi, làm sư phụ ít nhất khi ra trận cũng phải cho chút ý kiến chứ!
Tiểu Tứ Tử ngồi một lúc thì thấy Trần
Ban Ban đứng cách đó không xa vẫy tay gọi mình, liền chạy chậm đến. Trần Ban Ban lấy một gói điểm tâm ra đưa cho Tiểu Tứ Tử, “Tiểu vương gia,
thái hậu bảo ta đưa cho ngài, là điểm tâm Tây Vực tiến cống, ở Trung
Nguyên không ăn được.”
“Oa!” Tiểu Tứ Tử cầm lấy một gói lớn, “Nhiều vậy sao.”
Trần Ban ban nhéo má Tiểu Tứ Tử: “Phải,
thái hậu bảo lấy mỗi thứ một ít, ngài ăn thử thấy thích thứ nào thì bảo
người đến lấy thêm.”
“Được được, cảm tạ Ban Ban.” Tiểu Tứ Tử
hạnh phúc nói xong thì chạy về chia với Tiêu Lương, nhìn sang thấy các
lão sư chất hay sư chất tôn gì đó cùng phái Thiên Sơn với Bạch Ngọc
Đường. Tiểu Tứ Tử không hiểu bối phận, nhưng biết là đồng môn của Bạch
Ngọc Đường, thế là cầm điểm tâm sang chia.
Thấy Nhạc Dương ngồi chồm hổm một mình phía trước, Tiểu Tứ Tử đưa một cái bánh nhỏ cho hắn: “Tiểu Nhạc Tử.”
“Oa.” Nhạc Dương liếc liếc Tiểu Tứ Tử:
“Tiểu Bàn Tử sao lại gọi ta như vậy, ta không có nguyệt tử!” [nguyệt tử
đồng âm với nhạc tử, nguyệt tử là ở cữ]
Tiểu Tứ Tử híp mắt đánh hắn một cái: “Ta không phải Tiểu Bàn Tử, ta là Tiểu Tứ Tử!”
Nhạc Dương cười hì hì cầm điểm tâm, “À… Tiểu Tứ Tử sao, sao đệ còn cho ta điểm tâm? Ta là người xấu mà!”
Tiểu Tứ Tử ngẩn người: “Tiểu Nhạc Tử không phải đồng môn hậu bối của Bạch Bạch sao?”
Nhạc Dương nghĩ nghĩ: “Đúng vậy, nhưng có lẽ khi về sẽ bị trục xuất sư môn.”
“Tại sao?” Tiểu Tứ Tử cầm bánh khoai
ngồi cạnh hắn vừa ăn vừa hỏi: “Tiểu Nhạc Tử giỏi võ công như vậy, sao sư phụ lại không cần?”
“Ta kiêu căng ngạo mạn như vậy… Bị ghét cũng là bình thường thôi.” Nhạc Dương cười gượng.
Tiểu Tứ Tử nhìn Nhạc Dương một lúc, đưa tay vỗ vai hắn: “Yên tâm đi, sẽ không đâu!”
“Làm sao đệ biết?” Nhạc Dương cắn bánh khoai, “Oa! Ngon quá, cho ta mấy cái nữa.”
“Được.” Tiểu Tứ Tử rất hào phóng đưa hắn tự lấy.
“Này.” Nhạc Dương chọt chọt Tiểu Tứ Tử, “Khi nãy đệ vẫn chưa nói hết, tại sao ta sẽ không bị trục xuất sư môn?”
“Kiêu căng ngạo mạn thì đã bị trục xuất
sư môn rồi sao?” Tiểu Tứ Tử nhíu mày: “Vậy vì sao Cửu Cửu còn chưa bị
trục xuất sư môn? Bạch Bạch cũng không bị. Miêu Miêu nói thật ra Bạch
Bạch rất kiêu căng, nhưng không có bị trục xuất sư môn, Tiểu Nhạc Tử là
đồng môn của Bạch Bạch, nhất định cũng sẽ không bị! Các trưởng môn phái
Thiên Sơn rất rộng lượng, đúng không?”
Tiểu Tứ Tử nói xong thì ngửa đầu nhìn ba trưởng bối phái Thiên Sơn.
Hoành Phong nhìn Tiểu Tứ Tử một lúc,
cười gật đầu: “Phải! Chưởng môn đã từng nói, ngoại trừ tiểu thái sư thúc tổ, đây là lần đầu tiên ngài thấy hài tử có tư chất như Nhạc Dương,
tính tình hư hỏng một tí cũng không sao, biết phân rõ trái phải là được
rồi, rồi cũng sẽ hiểu chuyện, phải kiên nhẫn.”
Nhạc Dương há hốc mồm, rồi cười lắc đầu, xoa đầu Tiểu Tứ Tử: “Đệ rất thông minh!”
Tiểu Tứ Tử híp mắt, “Thật sao?”
“Đúng vậy!” Nhạc Dương gật đầu.
“Vậy đệ nghĩ xem, làm cách nào để Bạch Ngọc Đường nhận ta làm đồ đệ?” Nhạc Dương hỏi.
“Ừm…” Tiểu Tứ Tử ngửa mặt hỏi Nhạc Dương: “Vì sao Tiểu Nhạc Tử nhất định phải bái Bạch Bạch làm sư phụ?”
Nhạc Dương gác chân lên: “Ta muốn học được loại võ công cao nhất trong thời gian ngắn nhất!”
“Tại sao?” Tiểu Tứ Tử nói nhỏ: “Cửu Cửu thường nói, học võ phải tuần tự mà tiến, không thể hấp tấp vội vàng.”
Nhạc Dương nhéo cánh tay Tiểu Tứ Tử: “Ô, Tiểu Bàn Tử thật đáng yêu!”
Tiểu Tứ Tử phồng má: “Đã nói ta không phải Tiểu Bàn Tử!”
“Ta phải làm một chuyện rất quan trọng.” Nhạc Dương ngồi ngay ngắn lại, ôm chân: “Cần có võ công cao nhất!”
“Ô?” Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương
đang nói chuyện cùng Bàng Dục Bao Duyên nói chuyện nhưng thỉnh thoảng
vẫn liếc sang phía mình một cái, hỏi Nhạc Dương: “Báo thù… sao?”
Nhạc Dương kinh ngạc: “Nhìn ra được sao?”
Tiểu Tứ Tử gãi đầu: “Tiểu Lương Tử lúc
đó, cũng giống Tiểu Nhạc Tử, muốn học võ công, liều mạng cũng muốn bái
Cửu Cửu làm sư phụ, nhưng Cửu Cửu không dạy.”
Nhạc Dương ngẩn người, nhìn Tiêu Lương phía xa một cái, “Vậy, vì sao sau đó lại dạy?”
“Cha nói, là vì Tiểu Lương Tử tìm được
lý do để sống tiếp sau khi báo thù, có rất nhiều chuyện quan trọng hơn
báo thù.” Tiểu Tứ Tử vui vẻ nói: “Tiểu Nhạc Tử cũng phải nghĩ rộng một
chút.”
Nhạc Dương híp mắt, áp tới: “Tiểu tử này, cố ý đến nói những câu này với ta sao?”
Tiểu Tứ Tử chớp mắt, gãi đầu: “Không… không có!”
“Đệ tốt bụng thật, thấy người khác khó chịu bản thân cũng khó chịu sao?” Nhạc Dương hỏi.
“Phải.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Cha nói, làm đại phu phải tốt bụng.”
“Người cha tốt!” Nhạc Dương cười: “Nhưng ta học võ công, cũng không phải để báo thù.”
“Vậy thì tại sao?” Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.
“Để giải một câu đố.” Nhạc Dương lạnh
giọng nói, sắc mặt cũng lạnh xuống: “Một bí mật rất lớn, rất lớn! Bí mật ấy cướp đoạt tất cả mọi thứ của ta, ta muốn đòi lại!”
Tiểu Tứ Tử nhìn vào mắt Nhạc Dương, biết không phải do ánh nắng, trong mắt Nhạc Dương có ánh màu xanh lục nhàn
nhạt, rất giống Tiểu Hổ trong phòng Triển Chiêu, đến tối thì mắt lại
chuyển thành màu xanh.
“Tiểu Tứ Tử.”
Ngay lúc ấy, Công Tôn vội vàng chạy từ
bên ngoài vào, thấy Tiểu Tứ Tử ngồi cạnh Nhạc Dương nói chuyện, liền đi
đến kéo tay Tiểu Tứ Tử: “Đi thôi, đừng quấy rầy người ta chuẩn bị.” Nói
rồi gật đầu với Nhạc Dương: “Tỷ võ cẩn thận.”
Nhạc Dương cười gật đầu, Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn kéo đi, quay đầu lại nhìn hắn.
Nhạc Dương đưa tay lên môi “hư” một cái, ý bảo, phải giữ bí mật!
Tiểu Tứ Tử nhíu mày, Tiểu Nhạc Tử cũng đâu có nói gì, bí mật tới bí mật lui… Thần bí quá.
.
.
Ngồi lại chỗ cũ, Bàng Dục nhỏ giọng hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử nói gì với tên bịp bợm đó?”
“Bịp bợm?” Tiểu Tứ Tử không hiểu: “Tiểu Nhạc Tử sao?”
Bàng Dục híp mắt nhỏ giọng nhắc nhở Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, ta quen biết nhiều, không phải ta làm đại ca mà
không nhắc đệ đệ, tiểu tử đó…”
Chưa nói hết lời Bao Duyên nhéo tai hắn: “Ngươi thì đại ca gì chứ.”
Bàng Dục bị nhéo tai đến nhảy nhổm,
miệng hỏi: “Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu rồi? Chẳng lẽ Bạch Ngọc
Đường vô tình đến vậy sao? Dù sao cũng là trận cuối cùng của Thạch Đầu,
hắn đến áp trận cũng tốt mà!”
“Bọn họ có chuyện quan trọng phải làm.” Công Tôn nói một câu, rồi cười mờ ám: “Một lát nữa sẽ đến.”
Mọi người nhìn hắn không hiểu gì, Công Tôn ho nhẹ một tiếng: “Một lát nữa có tuồng hay xem!”
Mọi người lại càng thắc mắc, tuồng hay?
.
.
Rất nhanh đã đến giờ tỷ thí.
Sau ba tiếng chiêng, mọi người đứng lên
hành lễ, giữa tiếng cổ nhạc long trọng và đội nghi trượng, Triệu Trinh
dẫn một đoàn người lớn đi ra.
Quần thần và bách tính quỳ xuống hành lễ hô vạn tuế, Đường Thạch Đầu lần đầu được thấy mở rộng tầm mắt. Thì ra
quan to nhất là hoàng đế, còn oai phong hơn cả Bao đại nhân!
Tiểu Tứ Tử đang qùy ngoan ngoãn đột nhiên ngọ nguậy, hắt xì một cái.
Triệu Trinh ngồi xuống, bảo chúng thần
bình thân, ung dung nói vài câu khách sáo, hỏi thăm tình hình dân chúng
trong Khai Phong, rồi khen ngợi các võ sinh tham gia tỷ thí lần này, nói bọn họ là rường cột nước nhà, bảo bọn họ đừng bỏ cuộc, tiếp tục cố
gắng. Cuối cùng, khen ngợi từng người trong bốn khảo sinh cuối cùng,
đánh giá bọn họ vô cùng cao.
Trước khi Triệu Trinh tuyên bố bắt đầu
tỷ thí thì hỏi vài câu thú vị: “Bốn vị đều là nhân tài hiếm thấy, có kế
hoạch hay dự định gì không? Hoặc là, muốn được phong thưởng gì?”
Triệu Trinh hỏi Nhạc Dương trước: “Nhạc
Dương tuổi trẻ, trẫm nghe nói ngươi chỉ mới học võ một năm, tương lai
nhất định là tiền đồ vô lượng, có dự định gì?”
Nhạc Dương hành lễ với Triệu Trinh: “Hồi bẩm hoàng thượng, dự định tiếp tục học võ công.”
“Ô?” Triệu Trinh hơi ngạc nhiên: “Không muốn làm quan?”
Nhạc Dương nghĩ nghĩ: “Thảo dân muốn làm bộ khoái trong phủ Khai Phong.”
Mọi người xì xầm bàn tán, Bàng Cát liếc
Bao Chửng bên cạnh một cái: “Ta nói Hắc Tử, ngươi biết bày mê hồn trận
sao, sao kẻ khôn khéo lẫn không khôn khéo đều muốn theo ngươi?”
Bao Chửng cười gượng, Nhạc Dương này, có lẽ là muốn theo Bạch Ngọc Đường học võ công?
“Ô? Tại sao lại chọn phủ Khai Phong?” Triệu Trinh hào hứng hỏi.
“Phủ Khai Phong có ba cao thủ hàng đầu
võ lâm, thảo dân cảm thấy sẽ học được nhiều thứ.” Nhạc Dương thành thật
trả lời, không chút giả dối.
Triệu Trinh bật cười: “Thì ra là thế.”
Sau đó lại hỏi Thẩm Bạch Ngạc, tương lai muốn làm gì.
Thẩm Bạch Ngạc cung kính hồi bẩm, nói chỉ cần là ra sức vì nước vì dân thì làm gì cũng được.
Triệu Trinh gật đầu, sau đó hỏi Thạch Thiên Kiệt.
Thạch Thiên Kiệt cười rất nhàn nhã, trả lời: “Nguyện bảo vệ quốc gia, giống như tiền bối của Thạch gia.”
Triệu Trinh cười nhẹ, gật đầu: “Thạch
gia đều là người trung liệt, chỉ tiếc nhân khẩu quá ít, tiên hoàng từng
dặn dò rất nhiều lần, nhất định phải giữ gìn huyết mạch của Thạch gia,
không biết, Thiên Kiệt đã thành thân có hậu hay chưa?”
Thạch Thiên Kiệt bật cười: “Vẫn chưa.”
“Vậy trẫm phải để tâm tìm kiếm cho khanh mới được.” Triệu Trinh cười nói: “Văn võ toàn tài thế này, tương lai
nhất định là tiền đồ vô lượng.”
Triệu Trinh nói cực kì nhẹ nhàng.
Bàng Cát chớp chớp mắt với Bao Chửng, giống như tiền bối…
Bao Chửng thầm hiểu, cho nên, “tương lai” tiền đồ vô lượng!
Triệu Trinh hỏi mọi người xong cuối cùng mới nhìn Đường Thạch Đầu, “Đường Thạch Đầu, nghe nói khanh là đồ đệ của Bạch Ngọc Đường?”
“Phải, đúng vậy.” Đường Thạch Đầu gật đầu, đang suy nghĩ xem có phải Triệu Trinh họ Trịnh không? Sao cứ trẫm, trẫm mãi?
Khóe miệng Bàng Cát giật giật, nhìn Bao Chửng: “Ngươi không dạy nó lễ nghi khi diện thánh sao?”
Bao Chửng chầm chậm xoay đầu sang nhìn hắn: “Đó là đồ đệ của Bạch Ngọc Đường.”
Bàng Cát bĩu môi, nhìn quanh, “Đúng rồi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu?”
Bao Chửng cười gian, một lát nữa sẽ có tuồng hay, đương nhiên phải chuẩn bị một chút.
“Tuồng hay gì?” Bàng Cát không hiểu, hiếu kì chạy đến hỏi.
“Tuồng hay khó gặp!” Bao Chửng cười lạnh, “Ngươi không nhớ sao? Trong ngự hoa viên hôm đó.”
Bàng Cát kinh ngạc, ý hắn là, “Thiên hạ đại…”
“Hư!” Bao Chửng hung hăng giẫm chân hắn một cái.
“Ư!” Bàng Cát đau nghiến răng, xoa chân: “Hắc Tử chết tiệt, ngươi cố ý!”
“Trẫm có một câu vẫn rất muốn hỏi
ngươi.” Triệu Trinh có vẻ rất hứng thú với Đường Thạch Đầu: “Nghe nói
Bạch Ngọc Đường không nhận đồ đệ, tại sao lại nhận ngươi?”
Đường Thạch Đầu ngửa mặt nghĩ nghĩ: “À,
cái này ta cũng không rõ lắm, ta đã hứa sẽ nghe lời hắn và làm quan tốt
như Triển đại ca, thế là hắn nhận ta.”
“Ô…” Triệu Trinh vừa ý gật đầu, cười rất hài lòng: “Quan tốt như Triển hộ vệ, khó trách.”
Mọi người nhìn Triệu Trinh một cái, từ
đầu Triệu Trinh vẫn cười, nhưng lần này cười đặc biệt vui, có thể thấy
là thật lòng rất thích Đường Thạch Đầu, nói cách khác, Triệu Trinh rất
ưng ý Triển Chiêu.
Văn võ bá quan lại thầm buồn bực, tâm trạng Triệu Trinh hôm nay tốt lắm sao? Sao lại nói nhiều thế?
Bàng Dục gãi đầu, nhỏ giọng hỏi Bao Duyên: “Hôm nay hoàng thượng làm sao vậy? Nói nhiều quá?”
Bao Duyên lắc đầu, hắn không hiểu nhiều
về Triệu Trinh, nhưng ấn tượng về hắn trước đây là nói rất ít, tính cách không phóng khoáng như Triệu Phổ, rất thận trọng… Chẳng lẽ là hôm nay
rất vui vẻ, nên mới nói nhiều?
.
.
Công Tôn thấy Tiểu Tứ Tử ngứa mũi, liền kéo bảo bối qua, mặt thoáng lo lắng: “Quên mất Tiểu Tứ Tử dị ứng phấn hoa.”
“Cẩn Nhi?” Tiêu Lương vội chạy đến, nghĩ nghĩ, lấy một bình sứ trong ngực áo ra đưa cho Công Tôn: “Cái này dùng được không?”
Công Tôn mở ra xem, ngạc nhiên lại vui vẻ: “Tiểu Lương Tử, sao con có Thạch Tùng Phấn?”
“Bạch đại ca cho.” Tiêu Lương có phần khó hiểu, “Bệnh dị ứng phấn hoa không phải đến mùa xuân mới tái phát sao?”
Công Tôn đột nhiên ngửa mặt nhìn bầu trời đang tối dần: “Ha ha… Bởi vì hôm nay là một ngày rất đặc biệt.”
.
.
Ngoài hoàng cung.
“Hắc xì…” Triển Chiêu bịt mũi, “Hắt xì!”
“Miêu Nhi, không sao chứ?” Bạch Ngọc Đường lo lắng hỏi.
“Không!” Triển Chiêu dụi cái mũi đỏ rực: “Quên mất bệnh dị ứng phấn hoa, ha… hắt xì!”
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, đưa tay, xoa eo Triển Chiêu.
“Này!” Triển Chiêu nắm mũi trừng hắn: “Đừng có thừa cơ làm bậy, ta chỉ ngứa mũi không ngứa tay!”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời: “Ta thừa cơ
làm gì bậy, con mèo nhà ngươi chỉ cho quan phủ phóng hỏa không cho bách
tính đốt đèn sao, ta cũng bị ngươi sờ hết cả rồi!”
“Đâu có.” Triển Chiêu lầm bầm.
“Trong hầu bao của ngươi có đồ!” Bạch Ngọc Đường sờ tới hầu bao của Triển Chiêu, mở ra.
“Sao?” Triển Chiêu không hiểu, cúi đầu
nhìn hầu bao của mình, hắn quen mang hầu bao, là loại túi nhỏ thường
thấy. Vì thường phải đi xa điều tra, cho nên luôn mang vài thứ theo bên
người.
Bạch Ngọc Đường lấy một bình sứ bằng
bạch ngọc ra, Triển Chiêu nhận ra, đây là thứ Bạch Ngọc Đường nhét vào
trước đây, nói hắn giữ kĩ. Sau đó Bạch Ngọc Đường lấy khăn tay ra, mở
bình rắc một ít vào, đưa tay, lấy khăn bịt lên mũi Triển Chiêu.
“Ưm!” Triển Chiêu chớp mắt khó hiểu nhìn hắn.
“Thả lỏng, hít sâu một hơi.” Bạch Ngọc Đường nhắc hắn.
Triển Chiêu hít sâu vài hơi rồi Bạch Ngọc Đường mới buông tay xuống, “Thế nào rồi?”
Triển Chiêu hít hít mũi: “Ô? Không ngứa nữa!”
“Đây là Thạch Tùng Phấn.” Bạch Ngọc
Đường đóng nút bình lại, trả vào hầu bao của Triển Chiêu, cẩn thận giúp
hắn thắt dây lại, “Thạch Tùng phấn là thứ trị chứng dị ứng phấn hoa hữu
hiệu nhất. Trước đây ta từng nghe đại tẩu nói, nếu nghiền quả Thạch Tùng trên vách đá Thiên Sơn thành bột, có thể trị dị ứng phấn hoa, trước đây ta tình cờ đi ngang…”
Bạch Ngọc Đường nói đến đây thì thấy Triển Chiêu nhìn mình chằm chằm.
“Gì vậy?”
“À, không…” Triển Chiêu nhếch môi, “May
mà ngươi tình cờ đi ngang Thiên Sơn, còn tình cờ đi đến vách đá hiểm trở nhất, tình cờ hái vài quả Thạch Tùng về, tình cờ nghiền thành bột, tình cờ bỏ vào hầu bao của ta, tình cờ…”
Triển Chiêu chưa nói hết, Bạch Ngọc Đường đã rướn người tới, cúi đầu đẩy một đống “tình cờ” ngược vào.
Triển Chiêu chớp chớp, vô thức há mồm… cắn!
“Ư.” Bạch Ngọc Đường xoa đôi môi bị cắn ngấn dấu răng, “Ngươi là mèo thật sao! Sao lại cắn người?”
“Ô.” Triển Chiêu tai hồng hồng ngửa mặt nhìn trời: “Tình cờ ngươi đưa đến trước miệng ta, đương nhiên phải nếm thử.”
Bạch Ngọc Đường kinh hãi nhìn Triển Chiêu: “Miêu Nhi, ngươi đang trêu ghẹo ta?”
“Khụ khụ.” Triển Chiêu vỗ ngực hắn một cái: “Thôi đi! Ai đưa môi qua, bản thân lưu manh thì đừng trách người ta trêu ghẹo.”
Bạch Ngọc Đường xoa ngực.
Lúc này, mặt trời sáng rực đã bị một đám mây dày che khuất, bầu trời tối đi.
Triển Chiêu vỗ Bạch Ngọc Đường một cái, “Bắt đầu rồi!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Được! Chia ra hành động.”
“Khoan đã.” Triển Chiêu ôm cánh tay Bạch Ngọc Đường đang xoay người định đi lại.
Bạch Ngọc Đường quay lại nhìn hắn.
Triển Chiêu nhỏ giọng dặn dò: “Ngươi cẩn thận.”
Bạch Ngọc Đường bật cười, đưa má đến trước mặt Triển Chiêu: “Có muốn nếm thử thêm một chút không?”
Triển Chiêu híp mắt, Bạch Ngọc Đường
chợt cảm giác má nóng lên, kinh hỉ ngẩng đầu, bóng áo lam của Triển
Chiêu đã trốn mất dạng, chỉ để lại một câu: “Ta về ngay!”
Bạch Ngọc Đường đưa tay xoa má, cười
quay đi, hôm nay đúng là lương thần cát nhật, sau này ngày nào cũng là
lương thần cát nhật, không thể để thiên hạ đại loạn làm hỏng những ngày
tháng tươi đẹp sau này!