Thiên Ma Tán, là do một trưởng lão đã
qua đời của Thiên Ma Cung, Chu Cửu Chỉ làm ra. Năm Triển Chiêu chín tuổi Chu Cửu Chỉ bệnh nặng qua đời. Năm đó, lần đầu tiên Triển Chiêu theo
mẫu thân đến Thiên Ma Cung, ấn tượng của hắn về Thiên Ma Cung rất sâu
sắc, Thiên Ma Cung nguy nga nấp sau mây, cung điện không quá tráng lệ
nhưng rất lớn rất lớn, người cũng nhiều.
Tiểu Triển Chiêu đi tới đi lui trong
những khu biệt viện đan xen phức tạp của Thiên Ma Cung, đi một lúc lâu
vẫn chưa hết. Tiểu Triển Chiêu gặp được rất nhiều người, mỗi người một
vẻ, có người rất hung ác, có người rất kì lạ, còn có một ít đặc biệt
thân thiện.
Chu Cửu Chỉ được an táng ở sườn tây bắc
của Thiên Ma Cung. Dốc núi ấy rất cao, có rất nhiều phần mộ ở đó, khi
những người trong Thiên Ma Cung qua đời đều được táng ở đó, từ đó có thể nhìn thấy cả tòa Thiên Ma Cung, là nơi cách bầu trời gần nhất.
Triển Chiêu cũng biết Chu Cửu Chỉ, tuy
chỉ có chín ngón tay nhưng rất khéo léo, giỏi làm binh khí. Triển Chiêu
hiện tại đeo ba mươi sáu chiếc ám tiễn, được xếp ngay ngắn trong dải ám
khí, rất nhẹ nhưng rất cứng, đeo trên cánh tay không vướng víu một chút
chút nào, đều là do Chu Cửu Chỉ làm ra. Hắn rất cẩn thận làm dây rút cho dải ám khí, như vậy thì dù Triển Chiêu lớn bao nhiêu, cho dù sau này
cánh tay có to bao nhiêu cũng có thể đeo được.
Triển Chiêu nhớ rõ, khi đó mẫu thân nói
đi dự tang lễ, Tiểu Triển Chiêu biết là Chu gia gia mình thích đã mất,
thế là đau lòng khóc một trận, hai mắt đỏ bừng, không ngờ khi lên núi
lại bị mọi người cười trêu không ngớt.
Vào đêm hạ táng Chu lão gia tử, mọi người dựng mái che giăng đèn kết hoa ca múa tưng bừng, ăn thịt uống rượu hệt như hỉ sự.
Triển Chiêu không hiểu, hỏi mẫu thân, sao lại chúc mừng?
Mẫu thân hắn nói: “Các thúc thúc bá bá, cô cô thẩm thẩm rất tốt với con, nhưng người trong ma giáo, đều từng làm chuyện xấu.”
“Chuyện xấu thế nào?” Triển Chiêu không hiểu.
“Rất nhiều loại, mọi người cũng không
được xem là người tốt.” Ân Lan Từ cười bất đắc dĩ, “Cho nên đều nghĩ sau này mình sẽ không được chết yên lành, thọ chung chính ẩm như Lão Chu,
với mọi người mà nói thì thật sự là quá may mắn, cho nên phải chúc
mừng.” [thọ chung chính tẩm: sống hết thọ mệnh, ra đi trong yên lành]
Triển Chiêu lại không hiểu, “Mọi người tốt với con như vậy, không phải người tốt sao? Vậy như thế nào mới là người tốt?”
Ân Lan Từ xoa đầu Triển Chiêu: “Chiêu,
trong giang hồ có những người đang làm việc tốt, nhưng không có người
tốt thật sự. Trong giang hồ cũng có người làm việc xấu, nhưng không hẳn
đã là người xấu thật sự.”
Lời mẫu thân nói khiến trong đầu của
Tiểu Triển Chiêu thông minh thắt thành mấy gút, thoáng một cái đã lỏng
ra, Triển Chiêu lại hỏi một câu: “Cho nên mẫu thân làm nhiều chuyện tốt
như vậy, là để bù cho những việc xấu mà cái thúc thúc bá bá cô cô thẩm
không phải người xấu nhưng lỡ làm việc xấu, sau này không cần phải chết
không yên lành, có thể thọ chung chính tẩm như những người làm việc tốt
nhưng chưa hẳn đã là người tốt sao?”
Khi đó Triển Chiêu còn nhỏ, giọng nói
lanh lảnh, tuy không vang, nhưng một câu này, khiến các ma đầu đang ầm ĩ xung quanh đột nhiên yên lặng.
Ân Lan Từ nhéo má Triển Chiêu, Triển
Chiêu cười híp mắt vỗ ngực nói: “Vậy sau này con cũng làm thật nhiều
việc tốt, con còn nhỏ có thể làm thật nhiều thật nhiều, như vậy thì mọi
người có thể cùng thọ chung chính tẩm đúng không?”
“Phụt…” Trọng Tam ngồi bên cạnh, phun ba mồm rượu đầy mặt Ngô Nhất Họa.
Ân Hậu cười lớn, giơ cao bình rượu bảo
cạn chén, nói cùng chờ ngày thọ chung chính ẩm! Từ đó về sau, người
trong Thiên Ma Cung gặp nhau lại hỏi: “Khi nào thì thọ chung chính tẩm?”
Có lẽ đây chính là nguyên nhân đầu tiên khiến Triển Chiêu lập chí làm Nam Hiệp Khách.
Hắn nghĩ, mình cười với người khác, thì
có thể triệt tiêu bớt một chút những lần các thúc thúc bá bá hung dữ với người khác. Đương nhiên, đây là cách nghĩ ngây thơ của tiểu hài tử,
cuối cùng thì quen với việc làm người tốt.
Triển Chiêu vẫn rất mừng vì mình có thể
làm một người “tốt”, vì làm người tốt không phải dễ. Bạch Ngọc Đường và
Triệu Phổ có thể phóng túng cho bản thân xấu xa một chút như vậy, là vì
bản thân bọn họ đã đại diện cho chính nghĩa! Nói cách khác, nếu mọi
người biết Triển Chiêu hắn là hậu nhân của đại ma đầu, vậy từ đó về sau
hắn không dễ làm người “tốt” được nữa, chỉ sợ đến lúc đó dù hắn làm
chuyện tốt mỗi ngày, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một người xấu làm việc
tốt mà thôi.
Cho nên, tốt, xấu chính là như vậy,
không phải ngươi muốn tốt , nghĩ tốt là có thể tốt! Đương nhiên, nếu như muốn xấu, nghĩ xấu là có thể xấu!
.
.
Cả đời Chu Cửu Chỉ làm rất nhiều binh
khí, đặc biệt giỏi làm các cơ quan và các ám khí phức tạp. Cây Thiên Ma
Tán này, chính là tác phẩm đắc ý của hắn.
Ngày trước huyết ma tự tổ chức một Huyết Ma Môn, có hơn một nghìn đệ tử, tất cả đều học Huyết Ma Công, cho nên cực kì nguy hiểm.
Huyết Ma Công âm hàn cực độc, giao thủ với người biết Huyết Ma Công, ai có nội lực hơi kém có thể trúng độc mà chết.
Hồng Cửu Nương giỏi dùng ám khí, nhưng
ám tiễn dù chuẩn dù lợi hại, một lần cũng chỉ giết được mấy chục người,
Cửu Nương liền nghiên cứu cùng Chu Cửu Chỉ, “Có thể giải quyết một nghìn người đó cùng một lúc không?”
Khi đó Chu Cửu Chỉ đã lắc đầu, nói tuyệt đối không thể, một nghìn chiếc ám tiễn cột thành một bó cũng đã to bằng một mặt bàn tròn, làm sao có thể mang theo bên người được?
Hồng Cửu Nương vốn đã từ bỏ ý định này
rồi, nhưng buổi tối Chu Cửu Chỉ ngủ mơ cũng thấy toàn bàn tròn, nghĩ xem làm cách nào có thể mang theo một cái bàn tròn bên người mà không bị
nghi ngờ, hơn nữa lại tiện sử dụng? Tròn tới tròn lui, cuối cùng hắn
nghĩ đến dù!
Dù mở ra không phải là một mặt bàn tròn
sao? Gập lại mang theo bên người cũng không khiến người khác nghi ngờ.
Thế là hắn bắt tay làm Thiên Ma Tán có thể giấu được một nghìn chiếc ám
tiễn.
Khi mở chốt Thiên Ma Tán, quay mặt dù về phía kẻ địch xoay tròn, một nghìn chiếc ám tiễn sẽ bắn ra trong chớp
mắt. Hơn nữa uy lực của Thiên Ma Tán cực lớn, lực bắn của ám tiễn rất
mạnh, có thể dễ dàng xuyên qua tấm sắt, tường đá, lực sát thương kinh
người.
Trước đây Hồng Cửu Nương sử dụng một
lần, gần như giải quyết hết tất cả tiểu huyết ma, Thiên Ma Tán được xếp
đầu tiền trong bảng ám khí của võ lâm.
Nhưng sau này Cửu Nương lại không hề mở
Thiên Ma Tán lần thứ hai, nguyên nhân chủ yếu là vì nhặt một nghìn chiếc ám tiễn lên rồi giấu vào lại quá phiền phức.
Khi Triển Chiêu còn rất nhỏ từng thấy
chiếc dù này, hắn còn tò mò suýt chút nữa bấm chốt, khi đó Hồng Cửu
Nương nhéo má Tiểu Triển Chiêu cười nói: “Đến lúc con học được tuyệt thế kiếm pháp của cung chủ thì có thể cầm thứ này đi chơi rồi.”
Triển Chiêu không hiểu, Cửu Nương liền mở dù về phía Ân Hậu.
Khi một nghìn chiếc ám tiễn bắn ra,
Triển Chiêu giật mình há hốc mồm, nghĩ rằng ngoại công sắp bị châm thành tổ ong rồi. Nhưng trong chớp mắt đó, Ân Hậu sử dụng Thiên Ma Kiếm, nhẹ
nhàng giải quyết tiễn trận.
Bộ kiếm pháp này, Triển Chiêu nhớ kĩ
trong lòng. Hắn từng theo học võ công của rất nhiều người, chủ yếu là do tư chất cực cao xương cốt uyển chuyển, là tố chất tuyệt hảo để luyện võ công, trong đó có không ít chí tôn danh môn cao tăng ẩn sĩ các loại. Võ công của Triển Chiêu tạp mà kì lạ, hơn nữa lại biết một vài môn võ công độc môn đã tuyệt tích. Bởi vì có cả một Thiên Ma Cung đầu đại ma đầu,
mỗi người dạy hắn một tuyệt chiêu, vậy là hắn có đầy tuyệt chiêu.
Chỉ riêng võ công do cung chủ Thiên Ma
Cung Ân Hậu, cũng chính là ngoại công hắn, dạy, Triển Chiêu gần như chưa từng sử dụng. Nếu hỏi vì sao? Có lẽ cũng giống như lý do tại sao Bạch
Ngọc Đường chưa từng dùng tuyệt học Thiên Sơn Lão Tổ dạy cho, không
đáng!
Ân Hậu và Thiên Sơn Lão Tổ là hai người
có tính cách cực kì ngạo nghễ, Thiên Sơn Lão Tổ ngày thường rất ít nói
nhưng khí chất rất quân tử, lại dùng đao, Ân Hậu là một người ngoan độc
quái dị, có vẻ cực kì phóng túng ngông nghênh, thì lại dùng kiếm.
Đao không phải lúc nào cũng bá đạo hung
hãn, Vạn Lăng Đao của Thiên Sơn Lão Tổ, có lẽ là cây đao yên tĩnh nhất
cả thiên hạ. Mà kiếm cũng không phải đều khiêm khiêm quân tử, Sơn Hải
Kiếm của Ân Hậu, lại là cây kiếm yêu dị nhất thiên hạ.
.
.
Thiên Ma Tán được mở ra, Triển Chiêu cũng lao vút tới, lướt trên không tới khách điếm Vô Ưu.
Tạ Bách Hoa chỉ nghe thấy tiếng gió réo
bên tai, đồng thời, dù dã mở ra, đưa về phía khách điếm Vô Ưu, một nghìn chiếc ám tiễn bắn ra.
Trước mắt chợt xuất hiện một bóng người áo đỏ, chắn trước khách điếm Vô Ưu.
Tạ Bách Hoa hơi choáng váng, vì một nghìn chiếc ám tiễn kia tạo thành tiễn trận che mất tầm nhìn của hắn.
Triển Chiêu thấy tiễn trận lao tới, vận
nội lực, múa kiếm giữa không trung, kiếm thế quá nhanh khiến mọi người
chỉ có thể thấy được tia sáng khi Cự Khuyết chém qua bầu trời đêm, như
đang viết một chữ sơn.
May mà có tiễn trận chắn lại, cho những
người trong ba đại môn phái đều không thấy rõ, mà bọn Triệu Phổ, Bạch
Ngọc Đường đứng từ trên cao thì lại thấy vô cùng rõ ràng.
Triệu Phổ giật mình, “Sơn Hải…”
Chưa kịp nói hết đã bị Bạch Ngọc Đường
đá một cái, Triệu Phổ cũng tự biết mình lỡ lời, vội nuốt ngược nửa câu
sau vào, giơ tay ra dấu với Bạch Ngọc Đường, ý bảo, xin lỗi!
Đường Thạch Đầu không nghe rõ, đồng thanh với Tiêu Lương: “Sơn Hải gì?”
Nhạc Dương liếc hai người một cái, “Nghe lầm rồi, là hải sâm!”
“Sao?” Hai người ngơ ngác nhìn Nhạc Dương, rất thắc mắc, rõ ràng nghe thấy Sơn Hải gì đó.
Bạch Ngọc Đường nhìn Nhạc Dương một cái, Nhạc Dương thì sờ cằm tiếp tục quan sát, hai mắt sáng lấp lóe. Bạch
Ngọc Đường và Triệu Phổ nhìn nhau, Nhạc Dương này có lai lịch thế nào?
Với tuổi của hắn, thì dù có để hắn xem Sơn Hải Kiếm cũng không chắc sẽ
biết là kiếm pháp gì, tiểu tử này, sao lại có kinh nghiệm giang hồ phong phú như thế?
Từng chiêu kiếm của Triển Chiêu chém vào không trung, không chém đứt thứ gì, nhưng nội lực được dồn vào từ đầu
tạo thành trận cuồng phong cực mạnh.
Gió dữ “vù vù” quét qua nhà cửa, những
cánh cửa gỗ kẽo kẹt không ngừng, vô số mảnh ngói bay xuống từ đầu tường, các đệ tử trong ba đại môn phái ngửa mặt nhìn, y phục trên người đều bị giật rách, cơn gió dữ không biết từ đâu đến.
Hai tay Tạ Bách Hoa cầm dù đột nhiên
nặng trịch, lùi lại một bước giữ chặt cây dù trong tay, nhận ra hổ khẩu
tê rần, nhíu mày, dùng nội lực trụ lại, để tránh bị thương. Dù sao hắn
cũng có nội công thâm hậu, tuổi còn trẻ lại có thể làm môn chủ của một
trong tứ đại môn phái trên giang hồ không phải hữu danh vô thực. Chỉ có
điều hắn vẫn không hiểu ra được đang có chuyện gì, vị võ lâm chí tôn nào đột nhiên xuất hiện sao? Nội lực thật sự quá cao, cả chiêu kiếm kia
nữa, hắn không nhìn rõ, nhưng chắc chắn chưa từng được thấy!
Sau khi cuồng phong quét qua, tiễn trận đột nhiên thay đổi… Mũi tiễn hướng lên, bắn thẳng lên trời.
Triệu Phổ lập tức hiểu ra, “Ha! Thiên Ma Tán tròn, dựa vào lực đẩy khi dù mở ra, tiễn bắn mạnh tới trước. Sau đó người cầm dù sẽ xoay dù để khống chế phạm vi chuyển động của tiễn trận, lực xoay càng lớn, lực sát thương của tiễn trận càng cao. Nhưng lại có
một nhược điểm, khi dù chuyển động thì ám tiễn không thể bay thẳng nữa,
mà phải xoay tròn!”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, quả nhiên Triệu Phổ không phải người thường, chỉ nhìn qua đã phát hiện được tinh túy
bên trong, “Dùng nội lực cực mạnh đẩy ra gió mạnh, khi kiếm thế thay đổi toàn bộ ám tiễn cũng sẽ đổi hướng. Một khi chuyển hướng, hướng công
kích của ám tiễn cũng thay đổi, nếu như mặt đất không có ai, thì hướng
ám tiễn xuống, chỉ chớp mắt, toàn bộ ám tiễn sẽ cắm vào đất, không làm
ai bị thương. Lần này vì trên mặt đất có người, cho nên Triển Chiêu
hướng ám tiễn trên bầu trời, ngoài vài con chim xui xẻo bay ngang, thì
sẽ không làm ai bị thương.”
“Nhưng khi ám tiễn rơi xuống thì sao?” Tiêu Lương lo người bên dưới sẽ bị thương.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, “Những thứ Chu
Cửu Chỉ làm đều là bảo vật, rất chú ý đến chi tiết, các ám tiễn đều rỗng ruột, bên trong có viên bi, khi bay lên cao, viên bi lăn xuống, khi rơi đuôi ám tiễn sẽ chạm đất, không ngộ thương ai.”
Đường Thạch Đầu và Tiêu Lương nhìn nhau
một cái, lại sầu muộn, sao cả cấu tạo bên trong ám tiễn mà Bạch Ngọc
Đường cũng biết? Quả nhiên lão luyện giang hồ cho nên bách sự thông sao? [bách sự thông: cái gì cũng biết :3 ]
Nhưng sự thật là vì Bạch Ngọc Đường từng nghiên cứu ám tiễn của Triển Chiêu.
Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường vừa dứt lời,
ám tiễn đã rơi leng keng đầy đất, rào rạt rơi đuôi tiễn xuống trước,
không làm ai bị thương.
Triển Chiêu tra kiếm vào vỏ, tia sáng từ Cự Khuyết vụt tắt, chỉ còn lại tiếng kiếm rít khẽ và khí thế điềm tĩnh
riêng biệt của Cự Khuyết trong không trung, khiến mọi người không thể
không thầm sợ hãi thanh cổ kiếm hắc sắc này.
Tạ Bách Hoa vừa thấy người đáp xuống là Triển Chiêu thì nhíu mày: “Triển Chiêu?”
Ba đại môn phái đều có chút khó thở,
không vì gì khác, chính vì Triển Chiêu vừa dễ dàng phá giải Thiên Ma
Tán… Võ công thâm hậu quả nhiên danh bất hư truyền.
“Nam Hiệp Triển Chiêu của phủ Khai Phong sao lại giúp các ma đầu của Thiên Ma Cung?” Tạ Bách Hoa vứt Thiên Ma Tán xuống đất.
Triển Chiêu nhíu mày, nhìn Thiên Ma Tán được Chu Cửu Chỉ quý trọng như trân bảo rơi xuống đất, trong lòng hơi bực bội.
Một dải lụa đỏ bay từ mái nhà xuống,
quấn lấy Thiên Ma Tán kéo lên, Hồng Cửu Nương kiểm tra tỉ mỉ một lượt,
thấy không rách không gãy, liền giậm chân nói: “Triển đại nhân, ta muốn
báo quan, tên ẻo lả đó trộm đồ của ta!”
Triển Chiêu bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn
Cửu Nương một cái thì thấy Cửu Nương ôm Thiên Ma Tán cười với mình, chậc lưỡi khen: “Trong thiên hạ này không có mấy cao thủ có thể phá giải
được Thiên Ma Tán! Triển đại nhiên tuổi trẻ lại có được võ công cao như
vậy, thật sự là cao thủ trong cao thủ! Khó thấy hơn là rất anh tuấn,
tính tình tốt tính cách tốt danh tiếng cũng tốt, gia thế tốt lai lịch
tốt thân thích cũng tốt, quả nhiên là nhân trung long phượng, lũ hoa khô cỏ dại dưới hầm trong hố không thể bì được. Ai dạy võ công cho ngươi?
Đặc biệt là người dạy dùng ám khí!” Hồng Cửu Nương giơ ngón tay cái:
“Tuyệt đối là võ lâm chí tôn, giỏi ám khí nhất trong thiên hạ!”
Triển Chiêu không giận nổi nữa, Hồng Cửu Nương mèo khen mèo dài đuôi, người dạy mình dùng ám khí chẳng phải là Cửu Nương sao?
Ngô Nhất Họa thấy Hồng Cửu Nương có xu hướng vồ xuống ôm Triển Chiêu hôn một cái vội kéo lại: “Này, dâm phụ, kiềm chế một chút.”
Hồng Cửu Nương khụ một cái, vô cùng đắc
ý, mấy năm nay võ công của Triển Chiêu càng lúc càng tốt, chiêu Sơn Tự
Quyết trong Sơn Hải Kiếm dùng để giải trận Thiên Ma Tán khi nãy đã có
được mười phần công lực của Ân Hậu rồi, rất khí phách!
Tiêu Lương kéo tay áo Triệu Phổ hỏi: “Sư phụ sư phụ, chiêu khi nãy của Triển đại ca là gì? Lợi hại thật, sư phụ
đánh thắng được Triển đại ca không?”
Triệu Phổ nhéo tai nó, “Tiểu tử nhà ngươi, vừa hỏi gì?!”
“Ai da.” Tiêu Lương che tai, “Con đâu có, dường như kiếm lợi hại hơn đao!”
“Tiểu tử ngươi nói lại lần nữa!” Triệu Phổ túm lấy Tiêu Lương chuẩn bị đánh mông.
Đường Thạch Đầu bên cạnh cũng liếc sang Bạch Ngọc Đường một cái: “Quả nhiên vẫn là Triển đại ca lợi hại nhất!”
Bạch Ngọc Đường vừa cười bất đắc dĩ vừa nhìn Triệu Phổ, Triệu Phổ giận, danh tiếng bị chiếm sạch!
Tử Ảnh và Giả Ảnh đi theo xem náo nhiệt
ngồi trên mái nhà phía xa, Tử Ảnh bĩu môi, “Trước đây Bạch Ngọc Đường
vẫn thường tranh danh tiếng với vương gia, bây giờ Triển Chiêu cũng bắt
đầu rồi, chúng ta lọt vào thế yếu!”
Giả Ảnh nghĩ nghĩ, “Hay là chúng ta chờ Liêu Quốc, Tây Hạ phái binh rồi để nguyên soái ra oai một lần?”
Tử Ảnh tiếp tục bĩu môi: “Đại Tây Bắc cả con chim cũng không có, ra oai cho ai xem?! Sớm biết vậy đã không tòng
quân rồi, đi lăn lộn giang hồ!”
.
.
Triển Chiêu nhìn nhìn Tạ Bách Hoa, rồi
nhìn quanh. Nữ nhân của Ô Y Bảo, đoán theo tuổi thì hẳn là phó bảo chủ Ô Tại Thanh, Triển Chiêu chắp tay: “Ba vị, đêm đã khuya, gây náo loạn sẽ
làm phiền đến bách tính trong Khai Phong.”
“Triển đại nhân.” Tạ Bách Hoa dài giọng, đưa mắt đánh giá Triển Chiêu, thầm khen đã sớm nghe danh Triển Chiêu võ công hơn người dung mạo cũng tốt, quả nhiên danh bất hư truyền. Hắn vốn thích nam nhân, cảm thấy Triển Chiêu là cực phẩm, cơn giận cũng thoáng
dịu xuống, chậm rãi nói: “Liên Hoa Lâu ta chết hai ba trăm người, ta là
khổ chủ, gặp ngài kêu oan có được không?”
Lúc ấy, phía sau, nhân mã của Âu Dương
Thiếu Chinh đã đến, nửa đêm hắn đang ngủ say thì được đánh thức, nghe
nói bên này có người gây rối, hổn hển chạy tới, trong lòng rất bực tức,
vốn nghĩ ở lại Khai Phong làm công vụ an nhàn sẽ không phải lao lực như ở đại mạc. Không ngờ đến Khai Phong rồi không được thảnh thơi ngày nào,
bận gấp bội khi ở đại mạc, còn không bằng về đại mạc hứng gió tây bắc!
Hắn giận dữ rống to: “Ở đây là Khai Phong, mẹ nó các ngươi nghĩ đây là
chợ bán rau sao? Không để ai ngủ sao!”
Hồng Cửu Nương trên mái nhà chớp chớp, cười: “Vị quan gia này, ta thích!”
Âu Dương Thiếu Chinh ngẩng đầu nhìn lên, tỉnh ngủ, ô! Thân hình đẹp!
Bạch Ngọc Đường im lặng một lúc, nhìn Triệu Phổ: “Ta biết tại sao ngươi lại để hắn làm tiên phong rồi.”
Triệu Phổ đỡ trán, Tử Ảnh tiếp tục bĩu môi: “Mất mặt quá!”
Tạ Bách Hoa đứng dựa trên kiệu không
nhúc nhích, “Triển đại nhân, ta đã thay ngài tìm được nghi phạm đồ sát
Liên Hoa Lâu rồi, ngài còn chưa giải các ma đầu này về thẩm vấn?”
Triển Chiêu vẫn tiếp tục tỏa chính khí
của Triển đại nhân, “Có phải nghi phạm hay không không do Tạ chưởng môn
quyết định, phủ Khai Phong tự biết điều tra, nhưng khi nãy ngươi suýt
chút trở thành nghi phạm là thật, tiểu nhị khách trọ trong khách điếm Vô Ưu ít nhất cũng vài chục người, đây là tội sát nhân bất thành!”
“Ha ha.” Tạ Bách Hoa nhún vai, “Ta cùng
lắm là tình cờ nhặt được Thiên Ma Tán của Thiên Ma Cung, tốt bụng định
mang trả lại Hồng Cửu Nương, vậy thì có tội gì? Chỉ có điều Thiên Ma Tán này quá khống chế, trượt tay một cái thì ám tiễn bên trong đã bắn ra,
thật không biết là do ai làm, kĩ thuật quá kém! Cũng đúng… Thiếu mất một ngón tay mà, hơi vụng về một chút.”
“Cái rắm! Chân của Lão Chu còn khéo léo
hơn tay ngươi!” Hồng Cửu Nương lập tức nổi giận, miệng của Tạ Bách Hoa
này thật sự quá đê tiện, giễu cợt cả người đã mất.
Triển Chiêu cười nhẹ: “Tạ chưởng môn
không phải giải thích, ta tin ngài! Hơn hai trăm người ở đây cộng thêm
ba trăm quân hoàng thành cùng với người của hai đại môn phái và Thiên Ma Cung bao gồm cả ta đều biết ngài không nói dối, ai nói dối là ô quy
vương bát đản!”
“Phụt…” Tử Ảnh cười lăn lộn, “Triển Chiêu vui thật!”
Tạ Bách Hoa có vẻ thoáng xấu hổ.
Ô Tại Thanh đột nhiên hỏi, “Triển đại nhân dường như thiên vị Thiên Ma Cung.”
Triển Chiêu ngoáy ngoáy tai: ” Ô phó bảo chủ dường như thiên vị Bách Hoa Minh.”
“Đương nhiên, bốn đại môn phái chúng ta
vô cùng đoàn kết.” Ô Tại Thanh cười nhẹ: “Triển Nam Hiệp quang minh
chính đại, hẳn sẽ không thông đồng làm bậy với ma giáo chứ?”
Triển Chiêu vẫn cười cực kì ôn hòa: “Ô
cô nương, ta không thông đồng làm chuyện xấu, ta đang ngăn cản kẻ thông
đồng làm chuyện xấu, ai thông đồng giết người hại dân trong lòng người
đó biết, vẫn câu cũ, ai nói dối là ô quy vương bát đản.”
Mặt Ô Tại Thanh đỏ bừng, Triển Chiêu này không phải Nam Hiệp Khách sao? Sao chẳng đứng đắn chút nào? Nhưng mà cười thật là đẹp!
Bạch Ngọc Đường híp mắt, con mèo này… Lại nữa rồi!
Tiết Thành Hùng nhìn nhìn Tạ Bách Hoa:
“Tạ minh chủ, nếu hôm nay đã có người của quan phủ ngăn cản, không bằng
chờ ngày mai các võ lâm tiền bối đến đủ rồi thu thập Thiên Ma Cung cũng
không muộn.”
Ngô Nhất Họa cười lạnh một tiếng: “Tiểu
tử này đúng là thức thời vụ giả vi tuấn kiệt, những kẻ giang hồ chính
nghĩa các ngươi trước nay thích đánh thành đàn, không kéo vài ngọn núi
cao đến làm chỗ dựa làm sao được, nhỉ?” [thức thời vụ giả vi tuấn kiệt: người nhận biết tình thế hoặc trào lưu mới là anh hùng tuấn kiệt]
Tính cách Tiết Thành Hùng có vẻ tương
đối lạnh lùng, hắn nhìn con chim ưng bị thương chân trong lòng, rồi lại
nhìn Ngô Nhất Họa: “Ngô Nhất Họa, ngươi làm ái ưng của ta bị thương, món nợ này, chúng ta nhớ kĩ.” Nói xong thì thúc ngựa đi, dẫn người của
Thiên Ưng Sơn Trang đi trước.
Ô Tại Thanh cũng dẫn người của Ô Y Bảo đi.
Để lại một mình Tạ Bách Hoa, tuy có chút không cam lòng, nhưng hắn nhìn Triển Chiêu một cái, cũng phẩy tay một
cái, ra vẻ biếng nhác nói một câu: “Hôm nay tạm tha cho các lão quỷ
này!”
Triển Chiêu thấy người của Bách Hoa Minh đã đi, nhẹ thở phào. Hắn thật sự từng nghe nói Tạ Bách Hoa là một kẻ
tàn độc, nhưng lời đồn trong giang hồ đa số đều sai sự thật, cũng như có rất nhiều người nói Bạch Ngọc Đường lòng dạ độc ác. Nhưng hôm nay xem
ra Tạ Bách Hoa đúng thật là một kẻ bất chấp thủ đoạn để được mục đích,
mưu tính xấu xa! Còn Tiết Thành Hùng và Ô Tại Thanh nếu không thông đồng làm bậy với hắn thì cũng là không phân trắng đen… Ba đại môn phái nắm
trong tay tương lai của võ lâm Trung Nguyên lại thế này, thật rất đáng
lo.
Thấy đã dẹp được loạn, Âu Dương Thiếu Chinh ngáp một cái, phẩy tay với mọi người, về doanh trại ngủ tiếp!
.
.
Tất cả đã đi, Triển Chiêu nhìn nhìn Hồng Cửu Nương và Ngô Nhất Họa trên mái nhà.
Hồng Cửu Nương vờ như không quen biết Triển Chiêu, nói với Ngô Nhất Họa bên cạnh: “Lão bất tử, bế ta vào phòng, mệt chết rồi.”
Ngô Nhất Họa lập tức chạy đến bế Cửu
Nương lên, Hồng Cửu Nương âm thầm phẩy tay với Triển Chiêu, ý bảo bọn
Bạch Ngọc Đường còn đang chờ trên mái nhà bên kia, lần sau lại ôn
chuyện, hai người vào phòng, đóng cửa.
Triển Chiêu muốn nói gì đó, nhưng không làm sao nói được, bọn Bạch Ngọc Đường vẫn còn ở đây.
Lúc ấy, Tiêu Lương và Đường Thạch Đầu đã nhảy xuống từ mái nhà, chạy đến hỏi Triển Chiêu khi nãy là chiêu gì.
Triển Chiêu trả lời lấy lệ một câu, nói là chỉ thuận tay đánh ra, cả hai đều đeo bám nói muốn học.
Một lần hỗn loạn tạm lắng xuống, nhưng
không có nghĩa sau này sẽ không có chuyện, chỉ mới là khởi đầu mà thôi,
khi nãy bọn Tạ Bách Hoa cũng đã nói, sau này sẽ có có người của võ lâm
Trung Nguyên đến, hơn nữa còn có thể là cao thủ, mọi người vốn đến
thương nghị xem nên xử lý Huyết Ma Đảm thế nào, bây giờ… Có lẽ liên thủ
đối phó Thiên Ma Cung rồi. Thiên Ma Cung rút khỏi võ lâm ba mươi năm,
hiện tại trong cung đều là lão nhân gia lão thái thái sáu bảy mươi, thậm chí tám chín mươi tuổi. Nói trắng ra, mọi người không ai thu đồ đệ là
vì đang chờ chết, chết rồi thì Thiên Ma Cung cũng không còn tồn tại nữa. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng, lực lượng chính tà trong võ lâm
hiện nay chênh lệch lớn, chỉ cần có người nhắm vào Thiên Ma Cung… Triển
Chiêu không dám nghĩ, các lão nhân gia lão thái thái sẽ thọ chung chính
tẩm! Mọi người đã hứa rồi!
.
.
Về đến phủ Khai Phong, Bạch Ngọc Đường nằm xuống ngủ tiếp, Triển Chiêu thấy hắn không hỏi gì thì ngồi bên giường ngẩn người.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường kéo tay hắn, “Ngủ sớm đi.”
“Ha…” Triển Chiêu đang lo lắng cho mọi
người trong Thiên Ma Cung, làm sao còn có tâm trạng ngủ sớm, hiện tại
người giang hồ đều biết bọn họ trọ trong khách điếm Vô Ưu, tránh được
hôm nay, nếu ngày mai lại có nhiều người giang hồ hơn đến truy sát thì
sao?
“Miêu Nhi.”
“Sao?” Triển Chiêu quay đầu, Bạch Ngọc Đường đưa cho hắn thứ gì đó, là một chiếc chìa khóa đồng.
“Trên bến thuyền Khai Phong, cột neo thứ năm, có một chiếc thuyền hoa, rất lớn, có thể chở được mười mấy hai
mươi người không vấn đề. Đây là chìa khóa mở cửa bến thuyền. Con thuyền
này do nhị ca bảo người làm mấy hôm trước muốn tặng cho ngươi, nếu bằng
hữu ngươi đến thăm, có thể để bọn họ nghỉ trên thuyền.” Bạch Ngọc Đường
xoay người lại, cuộn trong chăn nói, “Gần đây Tây Môn Dược vừa mở một
cầm quán, rất nhiều ca cơ không tệ, nếu bằng hữu của ngươi thích, có thể mượn vài người lên thuyền đàn hát.”
Triển Chiêu ngẩn người, Bạch Ngọc Đường
tặng mình một con thuyền, trên thuyền có thể gọi ca cơ đến đàn hát che
mắt người khác, giấu mười mấy hai mươi người trong khoang thuyền cũng
không bị phát hiện, hơn nữa muốn đi thì nhổ neo là có thể đi.
Triển Chiêu cầm chìa khóa, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi… biết rồi?”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại hỏi: “Biết cái gì?”
Trong mắt Triển Chiêu, dáng vẻ Bạch Ngọc Đường hiểu mà như không, vừa ngơ ngác vừa tự mãn cười nhẹ cực kì cực kì đáng yêu.
“Ta sợ gây phiền phức cho ngươi.” Triển Chiêu do dự.
Bạch Ngọc Đường phẩy tay: “Không sao, thông đồng làm bậy với ngươi là sở thích lớn nhất đời ta.”
Trái tim Triển Chiêu ấm lên, bổ nhào đến ôm hắn: “Cảm tạ!”
Bạch Ngọc Đường ngây người, má bị “chụt” một cái, Triển Chiêu bóp mặt hắn xoa nắn một lúc, vui đến mức mắt híp
thành hai sợi chỉ cong cong. Triển Chiêu bò dậy, chạy suốt đêm đi chuyển chỗ cho các lão ma đầu.
Bạch Ngọc Đường nằm một mình trên
giường, không ngủ được nữa, đêm đó, trong đầu hắn chỉ toàn là câu “cảm
tạ” của Triển Chiêu, dễ nghe muốn chết, Bạch Ngọc Đường có hơi choáng
váng, cứ như cả đời này chưa từng được nghe câu cảm tạ.