Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo
dõi lại phân tán tư tưởng, hai người đang làm chuyện đứng đắn đột nhiên
kìm lòng không đặng làm chút chuyện không đứng đắn. Nhưng ngoài dự liệu
là, có những thứ cấm kỵ, khi chưa gặp phải thì cứ nghĩ là kinh khủng
đáng sợ lắm, nhưng xảy ra rồi mới biết là ngọt ngào vô cùng, nghiêm
trọng hơn là còn sinh nghiện. Chạm vào nhau rồi thì không thể tách ra
nữa, cả bóng đêm lạnh buốt xung quanh cũng ấm dần lên.
Mãi đến khi tiếng bước chân từ xa đến,
mới cắt ngang được ánh mắt chăm chú vào nhau của hai người, tuy là tầm
mắt vẫn dính chặt trên người đối phương không rời.
Bên ngoài đình có tiếng động, xem ra tên cầm đầu kia đã dẫn người đến rồi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều tự
biết, vẫn chưa hôn đủ! Thời điểm không thể không tách ra này làm hai
người vô cùng bứt rứt, nhưng cuối cùng vẫn phải lưu luyến tách ra.
Cảm giác thỏa mãn khi thân mật vừa mất đi, gió lạnh lùa đến, đầu óc mê loạn dần hồi phục.
Đối mặt khi đã tỉnh táo lại còn xấu hổ
hơn nhiều so với khi ý loạn tình mê thân mật âu yếm. Hai tay Triển Chiêu vẫn đặt trên đầu gối Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường có thể cảm giác
được độ nóng của lòng bàn tay Triển Chiêu, tay Triển Chiêu nhấc lên,
Bạch Ngọc Đường thả chân xuống, lúc đó mới phát hiện, con mèo đó đè rất
mạnh, chân hơi tê rồi, vì căng thẳng sao?
Liếc mắt, vụt một cái, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu phóng một cái lên chạc cây phía sau mình, xoa mặt.
Hiện tại mặt Triển Chiêu cực nóng, không dám nhìn mặt Bạch Ngọc Đường, cho nên trốn ra sau lưng Bạch Ngọc Đường.
Hành động này có chút trẻ con, Bạch Ngọc Đường định quay đầu lại nhìn hắn một cái, Triển Chiêu lại đưa một tay
che mặt, một tay chắn trước mắt Bạch Ngọc Đường, không cho hắn nhìn!
“Miêu…”
“Hư” Triển Chiêu chọc chọc vai hắn, dựa vào lưng Bạch Ngọc Đường nói: “Làm chuyện đứng đắn!”
Bạch Ngọc Đường rất muốn nói chuyện này
đâu phải chuyện không đứng đắn, vui hơn ngồi chồm xổm mai phục, nhưng
nói không ra lời… Người đến gần bên dưới, giúp phân tán chút lực chú ý
của hắn.
Đưa tay ra phía sau kéo một cái, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại gần một chút, ý bảo hắn nhìn.
Triển Chiêu cũng không xấu hổ như khi nãy nữa, thò đầu qua vai Bạch Ngọc Đường nhìn ra phía ngôi đình phía xa, thấy có không ít người đến, người dẫn đầu
khá lớn tuổi, mặc áo cà sa vàng, phía sau có khoảng mười người trẻ tuổi
thân hình cao lớn.
Triển Chiêu hơi nhíu mày, giương mắt
nhìn Bạch Ngọc Đường, chẳng lẽ kẻ cầm đầu là hòa thượng? Hòa thượng sao
lại không ăn chay niệm phật mà còn chạy đi buôn bán người?
Bạch Ngọc Đường chăm chú nhìn Triển
Chiêu một lúc lâu, lần đầu tiên không hiểu được ý trong mắt Triển Chiêu, bởi vì hiện tại trong đầu toàn là hình ảnh khi nãy, hoàn toàn không thể nghĩ sang cái gọi là chuyện đứng đắn!
Phía khác, Triệu Phổ cũng đã chuẩn bị xong, thấy trong đình có người đến, liền dẫn Đường Thạch Đầu đi đến.
Triển Chiêu đột nhiên nghĩ đến, Triệu
Phổ hẳn là đã đến từ sớm, cũng có nghĩa là, khi nãy hắn ở ngay gần đó.
Mình và Bạch Ngọc Đường hôn… Cũng chỉ hôn có một chút, Triệu Phổ chỉ cần đến sớm một chút thì sẽ thấy được hết!
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng nghĩ đến chuyện này, thế là nhìn nhau một cái, không biết khi nãy Triệu Phổ có thấy không?
Mà nhìn lại sắc mặt của hai người đi
ngang qua bên dưới, cười như không cười, trong lòng Triển Chiêu và Bạch
Ngọc Đường thịch một cái, nhất định là thấy rồi.
Nhìn ra phía sau, Đường Thạch Đầu mặt
mày đỏ bừng, cúi gằm đầu có vẻ rất uể oải. Bạch Ngọc Đường hơi cong môi, Triển Chiêu gãi gãi đầu, nghĩ thầm hai người này thật thiếu đạo đức
quá, lại đi nhìn trộm! Nhưng lại không tự kiểm điểm bản thân và Bạch
Ngọc Đường quang minh chính đại hôn nhau giữa nơi hoang dã, hoàn toàn
không quan tâm hoa hoa cỏ cỏ xung quanh có chịu được đả kích này không.
.
.
Đường Thạch Đầu và Triệu Phổ có thấy không? Thật sự đã thấy rồi.
Nụ hôn dài giữa bụi hoa dưới màn trăng
phủ khi nãy, lại thêm cảnh thân mật sau đó, hai người đều thấy rõ, đương nhiên, tâm trạng mỗi người một khác.
Triệu Phổ vốn đã đến được một lúc, ngẩng đầu định tìm Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, không ngờ lại thấy được
hai người đắc đạo thành chính quả.
Triệu Phổ là ai chứ, làm phiền người
khác hôn môi sẽ bị lừa đá, đương nhiên hắn sẽ không lên tiếng! Hơn nữa,
khi hắn và Công Tôn quen biết nhau, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã
gặp nhau. Khi hắn và Công Tôn phát triển hơn, Bạch Ngọc Đường và Triển
Chiêu lại bắt đầu rề rà. Bây giờ, hắn và Công Tôn đã thành thân lâu như
vậy rồi, ngày nào cũng rất ân ái. Nhưng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
vẫn còn đang rề rà, những người khác thì đã sốt ruột đến chết rồi.
Lần này có đột phá ngoài dự đoán nhưng
trong tình đoán, nhất định là thời cơ tốt nhất để bọn họ hiểu lòng nhau, Triệu Phổ thưởng thức một lúc, hơn nữa còn nhớ kĩ chi tiết, quyết định
khi về sẽ nói cho Tiểu Tứ Tử, để bảo bối vui vẻ, có thời gian phải bàn
bạc với Công Tôn một chút, xem sẽ thúc đẩy phát triển bằng phương pháp
nào!
Đường Thạch Đầu sau lưng Triệu Phổ đương nhiên không có loại suy nghĩ “xấu xa” này. Ban đầu hắn vừa nhìn thấy đã giật mình, nhưng chưa kịp kêu ra tiếng đã bị Triệu Phổ trừng. Đường
Thạch Đầu vẫn còn là tiểu hài tử, sao hiểu được những chuyện tình cảm
này? Chỉ biết càng nhìn càng thấy ngượng, cuối cùng mặt đỏ tim đập không thở nổi nữa, chỉ cảm thấy hai người này nhìn thế nào cũng thấy xứng,
mình hoàn toàn không còn hy vọng nữa, thế là lại buồn.
Triệu Phổ vỗ vỗ vai hắn, đá mày, ý bảo,
trời đất bao la nơi nào chẳng có cỏ, có đúng không? Có thời gian sẽ giới thiệu cho ngươi một người!
.
.
Đi vào đình, vì trời đã tối ánh sáng không mạnh, cho nên nhìn không được rõ lắm.
Tên cầm đầu thấy từ xa có hai người đi đến, liền hỏi một câu: “Thí chủ, phía trước không có đường, hay là đi đường vòng đi?”
Khi nãy Bàng Phúc đã nói trước với Triệu Phổ, mỗi lần gặp mặt đều có ám hiệu khác nhau, lần này phải đáp là
“Không có tiền đương nhiên không có đường, có tiền thì sẽ có đường
sống.”
“Ha ha ha…”
Thấy Triệu Phổ đáp đúng ám hiệu, hòa
thượng kia cười to: “Vị đại gia này, nếu đã là do Bàng tổng quản giới
thiệu thì không cần dài dòng nữa. Ta đã dẫn người ngài cần đến rồi, cố ý chọn mười người tốt nhất, đều là cao thủ! Không biết vị đại gia này,
muốn bọn họ làm gì? Chúng ta giao hẹn trước, không nguy hiểm đến tính
mạng, một ngàn lượng, nguy hiểm tính mạng, bao nhiêu người thì gấp bấy
nhiêu lần.”
“Cũng có nghĩa là một mạng người một
ngàn lượng rồi, thật đúng là không rẻ.” Triệu Phổ đứng dưới cạnh một
thân cây, ánh trăng đã bị tàng cây che mất một phần, không thấy rõ được
dung mạo của hắn, chỉ nghe được giọng nói trầm thấp lạnh lùng hơi khàn
của hắn.
Có thể là giọng nói và phong thái của
Triệu Phổ quá đặc sắc, mười binh sĩ kia dao động thấy rõ, ngẩng mặt nhìn về phía bóng người dưới tàng cây, muốn nhìn rõ xem là ai!
Bọn họ không nhìn rõ Triệu Phổ, nhưng Triệu Phổ thì có thể thấy rõ mười người đứng ngoài đình đang chờ bị “bán”.
Những người này thật sự cao to khỏe
mạnh, tuổi tác không đến ba mươi. Triệu Phổ có một thói quen lạ, những
người hắn không muốn nhớ rõ thì tuyệt đối không nhớ được, nhưng nếu đã
muốn nhớ thì sẽ nhớ cực kì rõ ràng.
Trong quân doanh của Triệu gia quân rất
đông, mười mấy hai mươi vạn quân nếu xếp hàng đi qua trước mặt thì cũng
mất đến mấy ngày, ai lại nhớ được? Cho nên mọi người đều nhận ra Triệu
Phổ, Triệu Phổ thì lại không thể nhận ra hết Triệu gia quân. Nhưng hắn
luôn nghĩ đủ cách nhân lúc rảnh rỗi, nhìn mỗi binh sĩ một chút, cố gắng
nhớ.
Trận chiến gần nhất, một ngàn binh sĩ
Triệu gia quân mặc y phục của quân địch trà trộn vào quân doanh của địch trước, sau đó toàn quân ập vào, quân tiên phong rút lui quá chậm thế là bị lẫn vào nhau. Quân tiên phong vẫn còn mặt y phục của quân địch, cởi
không được, không cởi cũng không được!
Lúc ấy, Triệu Phổ dẫn đầu giục ngựa xông tới, không ngờ lại có thể nhận ra toàn bộ quân mình, cuối cùng chiến
tranh kết thúc, quân tiên phong đều được Triệu Phổ đẩy dạt ra. Binh mã
phía sau hắn cũng đã sớm nhận được lệnh, người Triệu Phổ cố ý giữ lại
không giết là quân mình! Thế là một trận hỗn chiến, lại không hề thương
tổn đến một quân tiên phong nào, đây cũng là một loại bản lĩnh của hắn.
Ngoài ra, với các binh sĩ phạm quân quy
bị trục xuất khỏi quân doanh hoặc lập công lớn được thăng chức… Triệu
Phổ sẽ càng nhớ kĩ hơn.
Những người này, Triệu Phổ chỉ nhìn một
cái là đã nhận ra bọn họ từng là binh sĩ Triệu gia quân, hơn nữa đều là
những người bị xử phạt rồi trục xuất ra khỏi quân doanh.
Triển Chiêu ngồi xổm trên cành cây, cùng Bạch Ngọc Đường, ban đầu hai người thật sự có tập trung quan sát tình
hình bên dưới. Nhưng ống tay áo màu lam vừa vẫy qua trước mặt Bạch Ngọc
Đường một cái, vạt áo trắng vừa lướt qua trước mặt Triển Chiêu một cái,
hai người lại phân tâm.
Triển Chiêu nhìn cánh tay Bạch Ngọc
Đường chống trên cành cây, thì lại muốn nhích đến dựa dựa. Bạch Ngọc
Đường thấy hắn dựa vào cánh tay mình, thì lại muốn đưa tay giúp hắn vén
lọn tóc bị gió thổi rối.
Hai người cọ cọ dụi dụi vài cái thì
thiếu chút nữa lại dính vào nhau, may mà nhìn thấy sắc mặt của Triệu
Phổ, bị sát khí của hắn ảnh hưởng một chút, nên cũng không còn tâm trạng làm bậy nữa…
Sắc mặt của Triệu Phổ lúc này cực kì
phức tạp, có chút giận dữ, chuyện này thật sự rất đáng giận! Nhưng cũng
có vài phần tự trách… Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chưa từng thấy hắn
như thế này. Triệu Phổ ngạo mạn tự cao đó mà lại biết tự trách mình,
biết hối hận! Hắn cảm thấy mình cũng có trách nhiệm nhất định với bất
hạnh mà những binh sĩ bị trục xuất gặp phải sao?
Tên cầm đầu thấy Triệu Phổ chỉ đứng dưới tàng cây không nói gì, dường như đang đánh giá tình hình phía này, cũng cảm thấy hơi nghi ngờ.
Ngay khi ấy, mây tản ra, bốn phía đột nhiên sáng hơn.
Ánh trăng xuyên qua tàng cây chiếu xuống, khuôn mặt Triệu Phổ lộ ra một phần dưới ánh trăng.
Hôi Nhãn Tu La ngày thường không dễ thấy lắm, nhưng vào đêm thì lại khác, hai con ngươi khác màu của Triệu Phổ,
dưới ánh trăng, sáng lên một cách lạ thường. Nhìn từ xa, đáng sợ không
sao tả được!
“A…”
Tên cầm đầu không hiểu có chuyện gì, nhưng mười binh sĩ kia thì lập tức nhận ra, hít sâu một hơi xoay mặt nhìn nhau.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, nói nhỏ: “Dường như bọn họ nhận ra rồi!”
Bạch Ngọc Đường gật nhẹ đầu, nửa đêm
nhìn Triệu Phổ thật sự rất đáng sợ, nghe nói khi đánh trận hắn tập kích
nửa đêm có người bị đôi mắt của hắn dọa chết. Thật khó cho Công Tôn lại
cứ thích nửa đêm ôm mặt Triệu Phổ ngắm nghía, còn khen sao đôi mắt thật
đẹp, Triệu Phổ mỗi ngày bị tưới thuốc phiện như thế, thảo nào thiên y
bách thuận.
Tên cầm đầu để ý thấy những người sau lưng đổi sắc, cũng nhận ra bất thường, tiến tới một bước: “Ngươi là ai?”
Triệu Phổ bước khi khỏi bóng cây, đứng dưới ánh trăng.
“Vương gia…” Các binh sĩ lập tức hoảng hốt, cuối cùng tất cả cùng chạy đến quỳ xuống hành lễ với Triệu Phổ: “Nguyên soái!”
Triệu Phổ hơi nhíu mày, chỉ đứng đó không nói gì, sắc mặt càng phức tạp thêm.
“Triệu Phổ hẳn là rất không vui.” Triển Chiêu nhẹ giọng thở dài: “Triệu gia quân luôn là niềm kiêu hãnh của hắn.”
Bạch Ngọc Đường xem đến đây, đột nhiên hỏi: “Thật ra ta vẫn không hiểu, vì sao mấy chục vạn người, lại đều nghe lời một người?”
Triển Chiêu cười cười: “Đây có là gì? Không phải cả thiên hạ đều nghe lời hoàng đế sao?”
“Loại nghe lời này, và cách Triệu gia
quân nghe lời không giống nhau.” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Rõ ràng là đã bị đuổi đi, kết thúc sẽ rất bi thảm, lại không hề hận, mà còn rất sợ
hắn, quân doanh và giang hồ, quả nhiên là hai nơi không hề giống nhau.”
“Phụt…”
Bạch Ngọc Đường mãi suy nghĩ, Triển Chiêu bên cạnh thì nhịn không được cười thành tiếng.
“Có gì buồn cười sao?” Bạch Ngọc Đường nhìn hắn.
“À, trước đây ta vẫn luôn nghĩ, con
chuột bạch đó luôn sống kiêu ngạo như vậy, có chuyện gì có thể làm hắn
phiền nhiễu được không?” Triển Chiêu lắc đầu: “Thì ra cũng phiền nhiễu
vì những chuyện vô vị thế này.”
Bạch Ngọc Đường như hiểu ra điều gì, gật đầu: “Miêu Nhi, ta hiểu ý ngươi.”
“Được được.” Triển Chiêu vỗ vai Bạch Ngọc Đường: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Ý ngươi là nói với ta, từ rất lâu trước đây ngươi đã bắt đầu phiền nhiễu vì những chuyện về ta rồi, đúng
không?” Bạch Ngọc Đường chỉ cần một câu này, đã làm Triển Chiêu nghẹn
lời đỏ mặt, kiên quyết lắc đầu: “Không được cắt câu lấy nghĩa!”
“Miêu Nhi, ngươi thầm mến ta bao lâu rồi?” Bạch Ngọc Đường bắt đầu đắc ý.
“Không có!” Triển Chiêu phủ nhận.
“Thì ra ngươi đã thích ta lâu như vậy
rồi…” Bạch Ngọc Đường chưa nói dứt câu, Triển Chiêu đã thò tay sang bịt
miệng hắn, cảnh cáo: “Đừng có nói thẳng như vậy, giữa ban ngày!”
Bạch Ngọc Đường bật cười, ban ngày đâu cơ chứ?
Hai người trên cây quá say sưa, khanh
khanh ta ta rồi lại ta trêu chọc ngươi ngươi trêu ghẹo ta, không thể
không phát ra tiếng động. Tiếng động làm những người bên dưới chú ý…
Triệu Phổ nhìn trời, hai người này lợi
hại thật, cũng đúng, có lẽ đã kìm nén quá lâu dục cầu bất mãn quá nghiêm trọng, cho nên vừa bước qua lằn ranh là dính chặt vào nhau không tách
ra được nữa, làm gì còn tâm trạng làm chuyện đứng đắn?!
“Có biến!” Tên cầm đầu nghe thấy tiếng động, hô lớn một tiếng xoay người định chạy.
“Ngươi chạy không thoát đâu.” Triệu Phổ cười lạnh, các ảnh vệ mai phục bốn phía đã bao vây tất cả mọi ngả.
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường,
kề sát vào tai hắn hỏi nhỏ: “Các ảnh vệ vừa mới đến có đúng không? Khi
nãy chúng ta đó đó, bọn họ chưa có mặt đúng không?”
“Vừa mới đến.” Bạch Ngọc Đường gật đầu rất chắn chắn: “Lúc chúng ta hôn bọn họ chưa đến…”
Chưa nói hết câu, miệng lại bị Triển Chiêu bịt lại: “Đừng có nói ra!”
Bạch Ngọc Đường đưa tay nắm lấy tay
Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo xuống: “Miêu Nhi, hôn ngươi thật sự không tệ
đâu, ngươi có cảm giác thế nào?”
Triển Chiêu thẹn quá thành giận, lao đến muốn dùng cả hai tay bịt miệng hắn: “Đừng có trắng trợn như vậy!”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn tự lao lên
người mình, đương nhiên không cản, chỉ cười hỏi: “Miêu Nhi, ta hôn ngươi đồng thời ngươi cũng hôn ta rồi, ta không để bụng ngươi để bụng gì
chứ?”
Triển Chiêu híp mắt, nhéo cằm Bạch Ngọc
Đường cảnh cáo hắn: “Ngươi đừng có học theo Triệu Phổ, câu nào lưu manh
thì nói câu đó, phải có phong thái của Bạch Ngọc Đường!”
Bạch Ngọc Đường ngạc nhiên: “Triển hộ vệ, phong thái của Bạch Ngọc Đường ra sao?”
“Quý công tử tính tình kì quặc, nghiêm
túc, lễ độ, không lưu manh, sợ bẩn, không thích nói chuyện, có phong
thái, không ồn ào!” Triển Chiêu nghiêm túc tổng kết.
Bạch Ngọc Đường im lặng một lúc, bừng
tỉnh gật đầu, dùng ánh mắt rất có hàm ý nhìn hắn: “À, quý công tử tính
tình kỳ quặc… Đánh giá thật không thấp.”
Triển Chiêu mấp máy môi, vội ngồi lên:
“Đã nói đừng cắt câu lấy nghĩa!” Nói xong, đẩy Bạch Ngọc Đường vào thân
cây: “Làm chuyện chính trước, về rồi sẽ tính nợ với ngươi!”
“Là ngươi nói trước!” Bạch Ngọc Đường kéo tay hắn: “Muốn tính nợ thế nào? Không tính ta sẽ không để yên.”
Triển Chiêu trừng hắn một cái, vừa định
nhảy xuống, đột nhiên như nghĩ đến điều gì, đè Bạch Ngọc Đường đang định ngồi lên xuống hỏi một câu: “Vậy ấn tượng của ngươi về ta thế nào?”
Bạch Ngọc Đường cũng cười: “Trước đây ta đã nói rồi.”
“Sao?” Triển Chiêu giật mình: “Có nói sao?”
Bạch Ngọc Đường nắm lấy cổ tay Triển
Chiêu đang đè trên ngực mình kéo một cái mượn lực ngồi lên, “Đã từng
nói, trước khi trời sáng phải nhớ ra cho ta, nếu không, khi về tính nợ
với ngươi!”
Nói xong thì nhảy xuống đất.
Triển Chiêu thì bắt đầu phiền nhiễu, nhíu chặt mày, từng nói thật sao? Lúc nào? Hoàn toàn không nhớ gì!