Triệu Phổ và Công Tôn dẫn Thạch Đầu và
Tiễn Tử đi tìm bọn Bao Duyên, để Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại,
quyết định đi tìm Lạc Hâm phu nhân dò hỏi, xem có thể tìm thêm được manh mối không.
Nhưng trước mắt Lạc Hâm phu nhân đang bị giam lỏng, muốn gặp nàng ta phải được Triệu Trinh gật đầu.
Thế là, Bàng Cát và Bao Chửng vào cung
trước để tìm Triệu Trinh, vừa nghe nói Bàng Dục và Bao Duyên bị bắt cóc, trong mắt Triệu Trinh lóe lên vẻ không vui, dù sao cũng là đế vương,
cảm giác bị người khác tính toán rất không dễ chịu. Đã cho Lạc Hâm phu
nhân cơ hội, nhưng hiển nhiên, nàng ta không quan tâm, có thể nói là ngu xuẩn.
“Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn tra hỏi Lạc Hâm?” Triệu Trinh cười cười: “Các ngươi nghĩ Lạc Hâm sẽ nói?”
Bao Chửng và Bàng Cát nhìn nhau một cái, trong lòng cũng thầm biết, rất khó… Lạc Hâm đã hạ quyết tâm muốn báo thù rồi.
“Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường quả thật đều là người thông minh hiếm có.” Triệu Trinh nhàn nhạt nói: “Nhưng
cũng là người thành thật hiếm có, không dùng cách không quang minh chính đại thì không thể đối phó được với Lạc Hâm.”
“Chậc…” Tim Bao Chửng và Bàng Cát đều
đập thình thịch, cách không quang minh chính đại? Hai người này, bảo bọn họ lừa người khác còn khó! Dù sao thì người ta cũng là đại hiệp.
Triệu Trinh cười cười: “Gọi hai bọn họ đến đây, trẫm có một ý, vừa khéo, bảo bọn họ nhân tiện giúp trẫm, điều tra một chuyện.”
Bàng Cát và Bao Chửng lập tức gọi ảnh vệ đi tìm bọn họ, ra khỏi hoàng cung, hai người nhìn nhau một cái.
Bàng Cát lau mồ hôi: “Ta nói Bao Hắc, ngươi có cảm thấy tâm tư của hoàng thượng càng lúc càng khó đoán không?”
Bao Chửng cười cười: “Dù sao cũng là hoàng thượng, ngươi nghĩ một tên ngốc không biết suy tính tốt hơn sao?”
“Cũng không phải vậy.” Bàng Cát lắc đầu: “Dù sao cũng là con rể của ta, quá thông minh, ta sợ khuê nữ chịu thiệt.”
Bao Chửng cũng gật đầu, quả thật càng
lúc Triệu Trinh càng có dáng vẻ quân vương… Ai, vẫn là câu nói ấy, đường vào danh gia sâu như biển.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào thư phòng.
Triệu Trinh nhìn nhìn hai người: “Ngồi.”
Trong lòng hai người có tâm sự, ngồi
xuống nhìn Triệu Trinh, Bao Chửng đã nói, Triệu Trinh sẽ bày mưu cho bọn họ, vẫn cảm thấy… Sẽ không phải mưu kế hay.
Triệu Trinh im lặng một lúc, nói: “Ta có một biện pháp, nhưng phải có hai ngươi phối hợp mới được.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, chờ xem là cách gì.
Triệu Trinh đi đến nói vào tai bọn họ
vài câu, Triển Chiêu nghe xong hơi nhíu mày: “Có quá mạo hiểm không? Lỡ
như nàng ta chạy thật thì sao?”
“Nàng ta không chạy được.” Triệu Trinh
cười nhạt: “Một, ta đã lệnh cho Âu Dương Thiếu Chinh bao vây toàn bộ
Khai Phong rồi, một con ruồi cũng không bay ra được. Hai, Lạc Hâm chỉ là một quân cờ, nàng ta có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, phía sau nhất
định có người bày mưu. Hôm nay thân phận nàng ta bại lộ, nói không
chừng, đã trở thành chốt thí rồi.”
“Có người muốn giết nàng ta?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Bắt cóc Bao Duyên và Bàng Dục, rõ ràng
là muốn dùng để đổi Lạc Hâm. Ta nể mặt Bàng thái sư và Bao tướng, đương
nhiên sẽ đồng ý.” Triệu Trinh cười lạnh, “Thế nhưng đối phương lại không có động tĩnh, lại dời trọng tâm sang Ngũ Phần Thôn, có thể thấy hoàn
toàn không quan tâm đến an nguy của Lạc Hâm… Đâu ai có thể khẳng định ta sẽ không giết nàng ta?”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cảm
thấy hắn nói có lý, đối phương lợi dụng Lạc Hâm, có thể vốn định cưỡng
ép Triệu Trinh hoặc ra tay từ phía Triệu Trinh, nhưng sau khi thất bại,
lại chuyển trọng tâm sang Ngũ Phần Thôn. Một thôn làng nhỏ như vậy, có
thể che giấu bao nhiêu bí mật?
Bạch Ngọc Đường hơi lo lắng, nói với Triệu Trinh: “Biện pháp này có thể, nhưng ta không biết lừa người khác, có thể sẽ làm lộ.”
“Ai bảo ngươi lừa?” Triệu Trinh bật cười: “Câu nào ngươi nói cũng là thật, ai biết được là giả?”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, hơi nhíu
mày, nhìn lại Triển Chiêu bên cạnh, thì thấy hắn đang xoa xoa tai nhìn
sang hướng khác, vành tai vẫn như trước, hơi phiếm hồng.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ, rốt cuộc đồng ý thử một lần, thế là lại hỏi một câu: “Vậy nếu nàng ta không làm đúng
lời ngài nói thì sao? Ta làm thế nào?”
“Nàng ta sẽ làm.” Triệu Trinh cực kì tự tin, cười nói: “Nhất định thế.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Triệu Trinh đầy nghi ngờ, sao hoàng thượng lại chắc chắn như vậy?
“Vì nàng ta là nữ nhân.” Triệu Trinh
thần bí nói: “Khi nữ nhân gặp phải những tình huống thường thấy, phản
ứng sẽ tương tự nhau, nam nhân cũng thế.”
.
…
.
Sau đó, Triệu Trinh lệnh cho Nam Cung Kỷ theo phối hợp với hai người, bản thân thì đã có chút mệt mỏi, đến cung
Bàng phi thăm Hương Hương, mấy hôm nay tâm trạng của hắn rất xấu, chỉ có bế Hương Hương, nhéo nhéo hai má tiểu bảo bối, mới cảm thấy nhẹ nhõm
một chút.
.
.
Ra khỏi hoàng cung, Nam Cung Kỷ thương lượng đại thể với Bạch Ngọc Đường một lát, sau đó đi chuẩn bị trước.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường theo sau.
Triển Chiêu thở nhẹ một hơi, “Hy vọng Bao Duyên và Bàng Dục không sao, lần này đều do ta hại.”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn: “Người
nào có vận mệnh của người đó, liên quan gì đến ngươi, người khác hại
ngươi cũng không ít lần, không phải ngươi vẫn sống khỏe mạnh sao. Bàng
Dục là người có phúc, Bao Duyên lại có phụ thân là Lạt Ma sống trấn,
Diêm Vương cũng không dám thu hai người đó.”
Triển Chiêu dở khóc dở cười nhìn Bạch Ngọc Đường: “Ngươi an ủi người khác thật chẳng xuôi tai chút nào!”
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ.
“Ai…” Triển Chiêu cảm thán: “Bàng Dục cũng thật là, không biết đã đắc tội ai? Sao lại rơi vào đầu hắn chứ?”
Bạch Ngọc Đường gật gật đầu, nhìn kiếm
tuệ lắc tới lắc lui trên Cự Khuyết trong tay Triển Chiêu, trên kiếm tuệ
đỏ rực, có một con chuột bằng bạch ngọc, ôm một quả cầu, lắc lư lắc lư
rất đáng yêu.
Nhìn một lúc, đột nhiên Bạch Ngọc Đường nghĩ đến một chuyện: “Đúng rồi, Miêu Nhi.”
“Chuyện gì?” Triển Chiêu cười tủm tỉm áp sát qua hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn hắn, hỏi: “Còn nhớ hang động chúng ta tìm thấy phía sau Ngũ Phần Thôn không?”
“Có!” Triển Chiêu gật đầu: “Nơi có rất nhiều xương cốt, làm sao?”
“Trên số xương tay trong đó, có một hình khắc.” Bạch Ngọc Đường nói xong, hỏi: “Ngươi có chú ý, Bàng Dục vẫn
mang theo bên người một mảnh ngọc bội, hình lá cây, lại có chút giống
hình hoa?”
Triển Chiêu ngẩn người: “Bàng Dục?”
“Hôm đó ta có thấy qua, không nghĩ
nhiều, chỉ nghĩ Bàng Dục vừa có tiền vừa có địa vị, trong nhà hẳn có
không ít châu báu, sao lại đeo mảnh ngọc bội bình thường như vậy? Huống
chi hắn còn đeo trên cổ như bảo bối.”
Triển Chiêu nhíu nhíu mày: “Trước đây ta không chú ý chuyện này… ” Nghĩ đến đây, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
nhanh chân đuổi theo Bao Chửng và Bàng Cát phía trước, hỏi Bàng Cát về
mảnh ngọc bội ấy.
Bàng Cát nghe đến đây, nhăn nhó mặt mày: “Lão phu không biết Dục Nhi có đeo mảnh ngọc bội như thế? Ai! Chỉ trách lão phu thường ngày không quan tâm đến phục trang của Dục Nhi, chỉ quan tâm nó có đủ tiền xài không, mảnh ngọc đó thế nào?!”
“À.” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền kể lại đại thể câu chuyện, Bàng Cát xua tay: “Không thể nào, gan con ta nhỏ nhất, sẽ không dám đến những nơi như Ngũ Phần Thôn!”
“Tuổi của An Lạc Hầu không lớn, hẳn
không thể có liên quan đến số xương cốt ấy.” Bao Chửng nghĩ nghĩ: “Nhưng có người vô duyên vô cớ muốn giết hắn, cũng có phần khả nghi.”
Bàng Cát vội gọi một hạ nhân trong nhà
đến, là Bàng Phúc chuyện hầu hạ Bàng Dục hằng ngày, hỏi hắn có biết mảnh ngọc bội thiếu gia đeo trên người là từ đâu không!
Bàng Phúc vừa nghe đến mảnh ngọc rẻ
tiền, liền cười to: “À… Mảnh ngọc đó quả thật không đáng tiền, nhưng
thiếu gia rất quý trọng.”
“Tại sao?” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều không hiểu.
“Có lẽ là khoảng nửa năm trước.” Bàng
Phúc ngửa mặt nghĩ: “Khi đó không phải thiếu gia đã sửa đổi rồi sao,
nhưng trong phủ Khai Phong vẫn có rất nhiều người sợ thiếu gia, không
quên tiếng xấu trước đây của thiếu gia. Một ngày nửa năm trước, thiếu
gia uống rượu trong một tửu lâu, có hai ông cháu hát rong, bị một tên ác bá ức hiếp, thiếu gia bênh vực cho bọn họ, đánh với tên ác bá kia một
trận.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều buồn cười, nếu là trước đây, Bàng Dục phải là tên ác bá đó mới đúng.
“Sau đó tên ác bá thê thảm bỏ chạy,
thiếu gia nhặt mảnh ngọc bội hắn làm rơi lên. Mảnh ngọc ấy rất rẻ tiền,
khi đó thiếu gia còn cười, nói ác bá nghèo nàn. Từ sau chuyện đó, rất
nhiều người ở Khai Phong nhìn thiếu gia bằng ánh mắt khác.” Bàng Phúc
nói tiếp: “Thiếu gia nghĩ mảnh ngọc đó là khởi đầu cho quá trình cải tà
quy chính của mình, liền đeo trên đai lưng, hôm đó trên đường, miếng
ngọc lắc lư lắc lư, bị rơi, thiếu gia ngồi xuống nhặt, ngay lúc đó một
chậu hoa rơi xuống trước mặt, người trên lầu đang tưới hoa, không cẩn
thận làm rơi chậu hoa xuống! Ai da, nếu thiếu gia không ngồi xuống nhặt
ngọc bội, nhất định đã bị chậu hoa đó rơi trúng, nếu thế chắc chắn sẽ
chết! Thế là thiếu gia cảm thấy mảnh ngọc này mang đến may mắn lại bảo
vệ cho mình, vậy là cẩn thận xỏ dây qua, đeo lên cổ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều gật đầu, thì ra là thế.
“Đúng rồi, hôm thiếu gia ngươi cãi nhau với người của cửa hàng cổ vịt, mảnh ngọc có rơi ra không?” Đột nhiên Triển Chiêu hỏi.
Bàng Phúc nghĩ nghĩ, “Có, sợi dây đeo
mảnh ngọc bị lão bản giật đứt, thiếu gia nhặt lên rồi giận dữ bỏ đi, cảm thấy người trong cửa hàng cổ vịt ấy rất kì quặc.”
Triển Chiêu nhìn nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường cũng nghĩ thầm, tình cờ? Hay thật sự là do mảnh ngọc ấy?
Ngày đến Ngũ Phần Thôn, Bàng Dục cũng cùng đi, nhưng khi vào hang động hắn run rẩy lo sợ, có lẽ không chú ý.
Bao Chửng và Bàng Cát bằng lòng lập tức
đi điều tra chuyện ngọc bội, để hai người không phải phân tâm, vẫn theo
kế hoạch đi dò la Lạc Hâm phu nhân.
.
.
Hai người đến gần Lạc Hâm Các, hành động theo kế hoạch.
Bạch Ngọc Đường nhảy qua vòng người, đáp xuống đỉnh lầu của Lạc Hâm phu nhân trong Lạc Hâm Các, thần tốc điểm
huyệt các ảnh vệ. Lạc Hâm phu nhân đang ở trong các, lập tức nghe được
tiếng động, biết là có người đến tập kích!
Nàng ta đưa tay vào ngăn tủ ngầm trên bàn lấy một cây đao nhỏ ra, im lặng chờ, xem là ai xuống.
Không bao lâu, một mảnh ngói trên mái bị bóc ra, xuất hiện một lỗ thủng, nhưng không có ai nhảy xuống.
Lạc Hâm phu nhân hoàn toàn không bị trói hay điểm huyệt, thấy có người mở đường cho mình, đương nhiên sẽ nhảy
lên, thấy các ảnh vệ xung quanh đã ngất xỉu, bốn phía không có ai.
Lạc Hâm hơi nhíu mày, là ai cứu mình? Đưa mắt nhìn, chợt thấy một bóng trắng tránh vội vào góc khuất.
Lạc Hâm phu nhân ngẩn người, nàng ta nhận ra bóng trắng ấy, rất quen, là Bạch Ngọc Đường! Bạch Ngọc Đường cứu mình?
Nghĩ đến đây, Lạc Hâm phu nhân nhún người đuổi theo.
Vào ngõ nhỏ thì thấy Bạch Ngọc Đường đã chạy thẳng hướng phủ Khai Phong, Lạc Hâm vội gọi một tiếng: “Khoan đã!”
Bạch Ngọc Đường dừng chân, quay lại nhìn nàng ta.
“Là ngươi cứu ta?” Lạc Hâm phu nhân hỏi, có vẻ nghi ngờ: “Các ngươi lập kế hoạch lừa ta?”
Bạch Ngọc Đường thầm nhíu mày, Lạc Hâm
phu nhân này thật sự rất đa nghi, may mà Triệu Trinh nghĩ ra cách lừa
nàng ta, nếu không khó mà làm nàng ta tin được.
Bạch Ngọc Đường nghe Lạc Hâm nói hết, không quan tâm, xoay người đi.
Lạc Hâm phu nhân sửng sốt, bước vội đuổi theo, Bạch Ngọc Đường thầm thở dài, Triệu Trinh rất hiểu nữ nhân, hắn
đã nói mình đừng để ý đến Lạc Hâm cứ quay lưng đi là được, Lạc Hâm nhất
định sẽ đuổi theo, quả nhiên.
“Sao ngươi lại cứu ta?” Lạc Hâm đuổi kịp Bạch Ngọc Đường rồi liền nói ra nghi vấn của mình.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, câu Triệu Trinh bảo hắn nói, có hơi khó mở lời, đặc biệt là con mèo kia còn đang bám gần đó nghe.
Triển Chiêu nấp trên mái nhà đang buồn
bực, Lạc Hâm phu nhân làm hệt như lời Triệu Trinh nói, quả nhiên nàng ta đối xử với Bạch Ngọc Đường rất đặc biệt… Càng nghĩ càng bực bội, con
chuột chuyên trêu hoa ghẹo nguyệt đó!
Bạch Ngọc Đường thấy Lạc Hâm phu nhân sốt ruột, chỉ nói một câu: “Ta làm vì Triển Chiêu.”
“Phừng” một cái, Triển Chiêu trốn trong
chỗ tối nghe rõ ràng, mặt đỏ bừng, vội đưa tay sờ, nóng quá, đang là đầu xuân mà nóng quá! Nóng chết rồi!
Lạc Hâm sững sờ tại chỗ một lúc lâu,
hỏi: “Vì Triển Chiêu mà cứu ta? Triển Chiêu là người của quan phủ, sao
hắn lại muốn cứu ta?”
Bạch Ngọc Đường thản nhiên đáp lại một câu: “Bảo ngươi đi thì cứ đi đi.” Nói xong lại định đi.
Lạc Hâm lại đuổi theo: “Ngươi cứu ta ra, Triệu Trinh sẽ làm khó ngươi.”
Triển Chiêu chống cằm trốn trong góc hạ
nhiệt, ngoài ra còn có chút mất tự nhiên, ai nha, khí phách thường ngày
của Lạc Hâm phu nhân biến mất rồi, hiện tại hoàn toàn là một nữ nhi bình thường, chậc chậc.
Dáng vẻ Bạch Ngọc Đường như định dùng
khinh công đi vội, Lạc Hâm phu nhân kéo hắn, nói: “Ta không thể thiếu nợ nhân tình của các ngươi, ngươi nói đi, ta có thể giúp gì cho ngươi? Chỉ cần làm được ta nhất định sẽ làm, Lạc Hâm ta không phải kẻ thiếu nợ
người khác lại vô liêm sỉ không biết báo đáp!”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, quay đầu lại nhìn nàng ta: “Ta không tin ngươi.”
Sắc mặt Lạc Hâm tái đi, dường như đang nổi giận.
Triển Chiêu lắc đầu thở dài, nghĩ thầm: ở một vài mặt Triệu Phổ quả thật rất khác Triệu Trinh! Đặc biệt là xử
thế… Triệu Phổ dễ khiến người khác tin tưởng, nhưng khó tránh khỏi bị ám toán. Mà Triệu Trinh lại giỏi lợi dụng người khác, quả nhiên hắn thích
hợp làm hoàng đế hơn.
“Đúng, quả thật ta dùng thân phận giả để lừa Triệu Trinh, nhưng là vì có ân oán, sao ta lại phải lừa ngươi!” Lạc Hâm cau mày.
Bạch Ngọc Đường nhìn nàng ta một lúc, hỏi: “Ngươi thấy Bao đại nhân thế nào?”
“Ơ…” Lạc Hâm không hiểu được vì sao Bạch Ngọc Đường lại đột nhiên chuyển đề tài, nghĩ nghĩ, gật đầu: “Bao đại
nhân là quan tốt khó thấy.”
“Vậy các ngươi bắt nhi tử của hắn làm gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi lại, trong mắt có vẻ chán ghét.
Lạc Hâm sửng sốt: “Cái gì?”
“Bàng Dục và Bao Duyên bị bắt cóc rồi.”
Bạch Ngọc Đường lạnh giọng nói: “Tiết Ích Linh vốn cũng bị bắt cùng, sau đó bị nhốt vào quan tài đưa về, điều kiện là muốn Bao đại nhân điều tra vụ án Ngũ Phần Thôn.”
“May là còn có Triển Chiêu bất bình cho
ngươi, cảm thấy tuy ngươi làm sai nhưng trước đây cũng đã bị oan ức quá
sâu, Triệu Trinh có ý muốn che giấu chân tướng, không công bằng, ngươi
không biết Bao đại nhân xem hắn như con, Bao Duyên hệt như huynh đệ, nếu chẳng may có chuyện chẳng lành, cho dù người trong thiên hạ không tán
đồng, ta cũng sẽ không bỏ qua các ngươi, nếu ngươi đã có thể quay về,
vậy bảo bọn họ thả Bao Duyên đi.” Nói xong thì quay người đi.
“Khoan đã!” Lạc Hâm kéo hắn lại: “Nếu như bọn họ thật sự đã làm vậy, thì ta không về được nữa!”
Bạch Ngọc Đường hơi nhíu mày, không hỏi.
Ngay khi ấy, Triển Chiêu nghe thấy tiếng ồn ào từ trong Lạc Hâm Các, có lẽ Nam Cung Kỷ đã theo lời Triệu Trinh
chờ qua nửa nén nhang rồi vờ phát hiện Lạc Hâm đã mất tích, huy động
binh lính.
“Bọn họ phát hiện rồi!” Lạc Hâm quay đầu nhìn Lạc Hâm Các sáng ánh lửa, đưa tay kéo Bạch Ngọc Đường: “Đi theo ta!”
Bạch Ngọc Đường chạy theo Lạc Hâm tới
trước, khi đến ngã rẽ thì đưa mắt ra hiệu với Triển Chiêu, Triển Chiêu
thầm hiểu, đuổi theo.
Vừa được vài bước, Nam Cung Kỷ đã dẫn
theo bốn ảnh vệ đến, bọn họ dùng vải đen che mặt, giả thành thích khách, dự định chờ đến nơi vắng vẻ, giả thành người tập kích Lạc Hâm.
Vừa định theo, Triển Chiêu lại phẩy nhẹ tay, “Xem ra… Không cần nữa!”
Bọn Nam Cung đều nhíu mày, đồng thời, từ cách đó không xa, có vài bóng đen lao ra khỏi ngõ nhỏ, đuổi theo Bạch
Ngọc Đường và Lạc Hâm.
Triển Chiêu cười lạnh một tiếng: “Xem ra, quân cờ đã biến thành chốt thí thật rồi.”