Ẩn sơn, cũng có người gọi là tiên sơn,
chính là nơi được xưng là như ẩn như hiện khi có khi không, người hữu
duyên không hẹn mà gặp, người vô duyên cầu cũng không gặp. Ẩn sơn thường ẩn giữa những ngọn núi khác, nếu có duyên nhìn thấy, thường sẽ ở hướng
tây nam hoặc đông bắc. Người thấy ở hướng tây nam nên tiến, có hậu phúc. Người thấy ở hướng đông bắc nên tránh, có yêu vật.
.
.
Đầu xuân, phía đông huyện thành Hưng Hóa phủ Dương Châu, từ trong một trà lâu truyền ra tiếng đàn dịu dàng êm ái như tiếng ngâm nga người nước Ngô, đệm trên tiếng trống gỗ nhịp nhàng,
du dương uyển chuyển.
Tên của tửu lâu này là Ẩn Dật Trà Lâu,
là trà lâu lớn nhất tốt nhất ở huyện Hưng Hóa, xây dựng nương theo bờ
sông đón gió, ngồi tại lầu trên có thể thấy thuyền hoa giữa sông, cũng
có thể thấy được cửa thành xa xa, nếu là ngồi tại vị trí tốt nhất.
Một người đang ngồi dựa vào song cửa
trên lầu, là một thư sinh. Thư sinh này mặc thanh bào mộc mạc, trên bàn
có một bình trà Long Tĩnh ba loại bánh điểm tâm, người đang phẩm trà
thính khúc, mắt không rời khỏi quan đạo dẫn vào thành.
Trên sông, có một con thuyền hoa đang
lướt nước, vài vị nữ tử đứng trước thuyền hoa, đang giặt vải… Mấy ngày
nay vừa khéo là ngày lễ truyền thống của phủ Hưng Hóa ——- hoán sa lễ.[lễ giặt vải]
Thời điểm này hằng năm, trên sông sẽ có
vô số hoán sa nương mang vải ra sông giặt, kì thật, bất quá cũng chỉ là
một loại hoạt động tuyển mỹ hay tương thân mà thôi.
Mỗi nhà đều sẽ thuê thuyền một ngày, trên đầu thuyền treo bảng ghi tính danh gia môn.
Cô nương giặt vải ở đầu thuyền, nếu các đệ tử trên bờ cảm thấy hợp ý, thì sẽ ném sinh thần bài[tấm gỗ ghi ngày sinh] lên thuyền tự giới thiệu. Người nhà cô nương nếu thấy môn đăng hộ đối, sẽ tìm tiên sinh[thầy bói =.=] xem bát tự, chỉ cần tính ra không phải là tương khắc, là có thể cùng bàn hôn sự rồi.
Chỉ có điều, đây cũng chỉ là chút trò
vui của tiểu mỹ nhân, kẻ có tiền, đối với gian bần không thuê nổi
thuyền, hoặc các cô nương dung mạo quá xấu, lên thuyền cũng không ai xem mà nói, hoán sa lễ gì đó, hoàn toàn không phải chuyện dễ chịu gì.
Thư sinh nhẹ đong đưa đầu, nghe bình
đàn, bị một con thuyền hoa trên sông gây chú ý, trên đầu thuyền đó có
một nữ tử ngồi, cúi đầu, y phục đỏ cực kì mỹ lệ, trên cổ còn quấn một
dải lụa đỏ dài.
“Lạch cạch” một tiếng, một khối sinh thần bài rơi xuống thuyền.
Cô nương nhặt lên xem, có chút khó hiểu
nhìn lên bờ.Thuyền cách bờ sông không xa, có một vị công tử mặc thanh
sam hành lễ với cô nương: “Cô nương, tại hạ Vương Hữu Thường ở thành
nam, kinh doanh vải vóc, gia tư giàu có.”
Cô nương kia nhìn hắn một lúc lâu, mỉm
cười, đưa tay nhẹ nhàng vén lớp lụa đỏ che hết nửa bên mặt lên… Liền
thấy bên nửa trái trên mặt nàng có một vết bớt xanh lớn.
Mọi người trên bờ không khỏi hít sâu một hơi, cô nương này nửa mặt phải mê chết người, nửa mặt trái lại xấu chết hù chết người a!
“Ách… Hiểu lầm hiểu lầm.” Vương Hữu Thường lập tức xua tay: “Hình như ta nhận lầm người.”
Cô nương cũng mỉm cười: “Ngươi chê ta xấu?”
Vương Hữu Thường sửng sốt, còn chưa kịp
giải thích, đã thấy cô nương đưa tay… Lụa đỏ phóng đến cuốn lấy cổ Vương Hữu Thường, kéo hắn thẳng vào trong sông.
Vương Hữu Thường bị siết đến không thở
nổi, kêu cứu liên tục, nhưng cô nương này căn bản không để tâm, kéo hắn
vòng qua vòng lại trong sông như lưu cẩu[chó bơi trên sông=.=], trên mặt hiện lên nét cười tàn nhẫn: “Chê ta xấu, mắt chó của ngươi mù rồi!”
Vương Hữu Thường lưỡi thè dài hai mắt trợn to, đã sắp không sống nổi nữa.
Chợt nghe từ trong thuyền hoa có người lên tiếng: “Đừng gây chuyện, chính sự quan trọng hơn.”
Hồng y cô nương kia bĩu môi, run tay một cái… Rút dải lụa đỏ về.
Nhưng lúc này Vương Hữu Thường đã không xong, quẫy nước cầu cứu, người trên bờ đều nói: “Ai nha, hại chết người rồi!”
“Ai!” Cô nương kia hung hăng liếc mắt trừng mọi người: “Các ngươi nhìn cho rõ, là tự hắn chết đuối, không liên quan đến ta!”
Người trên bờ muốn cứu, lại thấy cô
nương kia cười nhạt: “Cô nãi nãi thật muốn xem thử ai dám cứu tên mù mắt này.” Vì vậy, người trên bờ hai mặt nhìn nhau, không ai dám động.
Xa xa trên lầu tửu lâu thư sinh kia nhìn thấy liền nhíu mày, xoạt một cái đứng lên: “Buồn cười, thế gia lại có
thứ yêu nữ như vậy!”
Đang định xông xuống lầu, đã thấy một con tuấn mã đỏ thẫm từ cửa thành đều đều chạy tới, lên lưng ngựa có một người…
Thư sinh đó nhìn thoáng qua, không khỏi cảm thấy tâm vui ý đẹp.
Người trên ngựa là một nam tử mặc lam
sam, tuổi còn rất trẻ, tướng mạo tuấn lãng, tạo nên cảm giác thoải mái
nhẹ nhàng không khác gì khí trời hôm nay. Trong tay người này cầm một
bao quần áo, một thanh cổ kiếm, cưỡi ngựa dường như là đang ngắm cảnh
ven bờ… Tóc đen nhẹ bay, đã có khí chất oai dũng của người luyện võ, lại nhã nhặn nho nhã hiến thấy ——- một nhân vật tuấn phẩm hơn người.
Thư sinh nhìn một lúc lâu, vỗ tay một cái: “Ai nha, chắc chắn là hắn rồi!”
Nam tử áo lam đi tới đầu cầu, liền thấy
có rất nhiều người vây bên bờ, nhíu mày nhìn vào trong nước ——- một
người đang gặp nạn, mắt thấy đã không còn vùng vẫy, người áo lam nhịn
không được nhíu mày, sao nhiều người như vậy lại thấy chết không cứu a?
Nghĩ xong, hắn xoay người xuống ngựa,
trực tiếp từ trên cầu nhảy xuống… Như diều hâu lướt đến trước người nam
tử kia, đưa tay nhẹ nhàng nhấc hắn lên, kéo ra khỏi nước. Cuối cùng hắn
xoay người một cái trực tiếp đến bờ. Con ngựa đỏ đứng trên đầu cầu thấy
được, òng lại, nhàn nhã đi xuống, đến bên cạnh nam tử, nhìn chằm chằm
người bị rơi xuống nước trên mặt đất.
Thư sinh trên tửu lâu thấy rất rõ, gật đầu: “Quả nhiên là hắn.” Buông ngân lượng, vội vã xuống lầu.
Vương Hữu Thường uống rất nhiều nước, đã bế khí, người áo lam đứng bên cạnh hắn dường như cũng không biết phải
làm thế nào, thế nhưng con ngựa đỏ kia, giơ chân lên đạp một cước lên
ngực nam tử.
“A, Đa Đa!” Người áo lam vội ngăn lại: “Nhẹ chân chút!”
Thế nhưng Vương Hữu Thường lại thật sự
ói ra một bụm nước, không ngừng ho khan hít khí. Có vài lão nhân bản địa thấy được, đều thở phào: “Không có việc gì nữa, tỉnh lại rồi!”
Người áo lam gật đầu, đang định kéo ngựa đi, lại nghe hồng y nữ tử oán trách nói: “Xen vào việc người khác.”
Người áo lam quay đầu lại nhìn thoáng
một cái, cùng đối mắt với cô nương kia, thấy được vết bớt trên mặt nàng
ta, bỗng dưng nhớ tới một người. Mà cô nương đó thì lại thấy người áo
lam tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt, ánh mặt trời chiếu vào, dường như còn
lấp lánh kim quang? Thật là đẹp! Hai má vô thức ửng hồng, nàng ta bất
mãn nói: “Cần gì ngươi xen vào việc người khác, bổn tiểu thư đang giáo
huấn hắn!”
Người áo lam cười: “Cũng không cần ngươi xen vào việc người khác, bổn thiếu gia đang cứu hắn.”
Cô nương há mồm nghẹn lời, người áo lam
hơi nhấc mày, cầm cương ngựa tiếp tục đi, hồng y cô nương thẹn quá thành giận, vung dải lụa đỏ lên: “Không biết tốt xấu!”
Chỉ là dải lụa của nàng còn chưa vung
đến, đã nghe thấy tiếng người trong thuyền nói vọng ra: “Nhìn thanh kiếm trong tay hắn, không biết trời cao đất dày.”
Cô nương sửng sốt, nhìn chăm chăm vào
thanh kiếm trong tay nam tử áo lam, là một thanh cổ kiếm hắc sắc, khí
chất âm trầm tựa hồ tương đối cổ xưa…
Cô nương hít một hơi, cúi đầu không nói
nữa, thu dải lụa lại bao lấy mặt mình, chui vào trong buồng nhỏ trên
thuyền, thuyền hoa đi xa.
.
.
Nam tử áo lam kéo con ngựa đỏ, nhìn về
phía khu chợ cách đó không xa, dường như là muốn xác định xem nghỉ chân
lại nơi nào thì tốt.
Ngay lúc ấy, một thư sinh vội vã chạy đến: “Triển đại nhân!”
Nam tử áo lam quay đầu lại, thư sinh đó cũng đã đến trước mặt: “Triển đại nhân, ta là Lưu Hiệp.”
“Nga, Lưu công tử.”
Người tới, chính là Triển Chiêu.
Lại nói đến Triển Chiêu sau khi trở về
từ Cừ Sơn Huyền, không phát ngốc trong Phủ Khai Phong được tới hai ngày, Bao Chửng đã nhận được một phong thư, là môn sinh đắc ý Lưu Hiệp gửi
đến. Trong thư nói gần đây tại huyện Hưng Hóa phủ Dương Châu có quái án
xảy ra, hắn nghĩ mãi không thông, nếu Bao Chửng có thời gian, thỉnh ngài đến phủ Dương Châu một chuyến.
Bao Chửng hồi âm nói gần đây bận nhiều việc, cho nên phái Triển Chiêu đi.
Lưu Hiệp đã sớm nghe danh Triển Chiêu,
đương nhiên vui vẻ… Đừng khinh Lưu Hiệp này tuổi trẻ, tương đối có khả
năng, đã là huyện lệnh của huyện Hưng Hóa.
Bạch Ngọc Đường vốn dĩ cùng cùng đi, thế nhưng Hãm Không Đảo vài việc phải xử lý, cho nên hai người chia thành
hai hướng, hắn sẽ đến trễ một chút.
Tiểu Tứ Tử sống chết đòi theo Triển
Chiêu ra ngoài chơi, bị Công Tôn túm lại, bắt phải ở nhà ngoan ngoãn học y thuật… Vì vậy Triển Chiêu cưỡi Tảo Đa Đa, đến Hưng Hóa một mình.
.
.
“Đó là ai a?” Lưu Hiệp nhìn thuyền hoa đang đi xa, “Sao lại hung ác như vậy?”
“Người giang hồ thôi.” Triển Chiêu nói:
“Cô nương đó có lẽ là Âm Dương Hồng Chu Nhị Châu Nhi, rất khó đối phó,
nghìn vạn lần không được nói nàng ta xấu, nếu không chắc chắn sẽ chết.”
“Nga…” Lưu Hiệp gật đầu: “Trên thế gian
nữ tử đều quý khuôn mặt đẹp, sợ xấu xí, nhưng hồng nhan bạc mệnh a, muốn thật xinh đẹp mà để làm gì?”
“Ai, hồng nhan cũng không nhất định là
sẽ bạc mệnh.” Triển Chiêu khoát khoát tay… Xa xa tại Hãm Không Đảo Bạch
Ngọc Đường hắt xì một cái, tay cầm cương ngựa chào tạm biệt đại ca đại
tẩu: “Ta đi một chuyến đến Phủ Dương Châu, sẽ về sớm.”
Trước khi đi, Lô đại tẩu đưa cho hắn một chiếc hộp, nói là đưa cho Triển Chiêu.
Triển Chiêu từ sau khi mắt khỏi bệnh có
chút tật nhỏ, khi mở hộp, vô luận là ai đưa cho đều sẽ đưa ra thật xa.
Bạch Ngọc Đường mở hộp nhìn thử, thấy là một bộ y phục mới, có lẽ là Lô
đại tẩu làm cho, liền cười nhét vào trong bao quần áo… Lên thuyền rời
đi.
.
.
Triển Chiêu cùng Lưu Hiệp cùng đến Huyện nha, hỏi: “Trong thư Lưu đại nhân vẫn chưa nói là quái án gì.”
“Ân, nói bằng thư không rõ, không bằng…”
Lưu Hiệp còn chưa dứt lời, bỗng nghe từ
bốn phía quanh nha môn… Có người hô: “Lão yêu quái lại ra ăn thịt người
rồi, hôm nay đến tiểu thư Trương gia gặp nạn rồi!”
Triển Chiêu sửng sốt, không hiểu: “Ăn thịt người?”
“Ai… Lại nữa rồi!” Lưu Hiệp giậm chân,
kéo Triển Chiêu đi: “Triển đại nhân, ngươi chỉ cần nhìn là sẽ hiểu ngay, chuyện này thật không biết phải nói thế nào!”
Triển Chiêu theo Lưu Hiệp đến trước một tòa nhà ở thành nam.
Trước cửa đã đứng sẵn nhiều nha dịch thị vệ, còn có bách tính vây quanh xem, Lưu Hiệp dẫn Triển Chiêu vào phòng. Triển Chiêu lưu ý nhìn thấy trên bức hoành viết —– Trương phủ.
Vừa vào nhà đã ngửi thấy mùi máu tươi,
Triển Chiêu nhíu mày, mùi vị này hắn không thích, hơn nữa phải chảy rất
nhiều máu, mới có thể có được mùi nặng như thế a
Vào trong viện, liền thấy một đoàn nha hoàn hạ nhân đang khóc.
Triển Chiêu không hiểu, vào phòng nhìn
thoáng qua, cảnh tượng thật sự là vô cùng thê thảm… Trên giường vắt
ngang một cỗ thi thể, không có mặt!
“Mặt…” Triển Chiêu nhìn Lưu Hiệp: “Đây là chuyện gì?”
Huyện lệnh thở dài: “Triển đại nhân…
Tính đến Trương tiểu thư, đã là người thứ tư bị hại rồi… Ai, yêu nghiệt
đến ăn thịt người a!”
“Ăn thịt người?”
“Ân!” Sắc mặt Lưu Hiệp rất phức tạp: “Còn chuyên ăn mỹ nhân!”
.
.
Bạch Ngọc Đường dẫn ngựa xuống thuyền
rời khỏi bến đò, giơ roi giục ngựa chạy đến Phủ Dương Châu. Phủ Tùng
Giang cách Phủ Dương Châu cũng không xa, rất nhanh đã đến giao lộ với
huyện Hưng Hóa.
Nhìn cột địa giới, Bạch Ngọc Đường cưỡi
ngựa vào… Đến một quán trà nhỏ bên đường, hắn xuống ngựa gọi một bình
trà lạnh cho ngựa uống.
Đứng bên đường, Bạch Ngọc Đường rót nước vào tay, để Bạch Vân Phàm uống. Ngựa đã sớm khát, vừa uống nước vừa nhẹ nhàng vẫy đuôi.
Vào lúc này, trên đường có một đoàn nhân mã đi qua, có lẽ là đệ tử của môn phái nào đó, y phục giống nhau, có
chút khí phái. Dẫn đầu là một nam một nữ đều còn trẻ, tay cầm đao kiếm.
Cô nương kia tú mi phượng mục, dung mạo rất đẹp, thấy được Bạch Ngọc
Đường đang cho ngựa uống nước.
Lúc này trời đã về tây, nước từ ấm trà
rót xuống tay trong suốt lóng lánh, lấp lánh chút quang huy. Bạch Ngọc
Đường tùy ý đứng, khẽ cúi đầu, tỏa ra một loại quý khí đặc biệt vừa có
chút lười biếng lại cực kì hoa mỹ.
Cô nương kia có lẽ lần đầu tiên trong
đời nhìn thấy một nam nhân dễ nhìn như vậy, hai mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Bạch Ngọc Đường, một đường không ngừng quay đầu lại nhìn.
Bạch Ngọc Đường đã sớm quen bị người khác nhìn, cũng không lưu ý nhiều, cúi đầu tiếp tục cho Bạch Vân Phàm uống nước.
“Ai nha…”
Đột nhiên, từ con đường nhỏ bên cạnh có
một cô thôn nữ chạy ra, tuổi hẳn là cũng chưa lớn, trên lưng đeo một cái gùi bên trong có rất nhiều cành khô. Nàng ta chạy không chú ý, đụng vào ngựa của cô nương kia… Con ngựa hoảng hốt, dừng lại hí to giơ cao chân
trước lên, cô nương kia nhìn Bạch Ngọc Đường đến ngẩn người, hoàn toàn
không đề phòng.
Lúc đó, ngựa đứng lên, nàng lập tức rơi
từ trên lưng ngựa xuống, ngã mạnh xuống đất. Ngẩng đầu, liền thấy Bạch
Ngọc Đường quay sang nhìn mình một cái, hai gò má lập tức đỏ bừng, đứng
lên giận dữ đạp cô thôn nữ bên cạnh một cước, “Ngươi…”
Chân đưa lên rồi mới phát hiện chỉ là một nữ oa nhi, nàng thu chân lại, nói thầm một câu: “Đi đứng không có mắt sao!”
Nam tử đi song song với nàng thấy được
nhíu mày, vội xoay người xuống ngựa, lúc này cô thôn nữ kia vừa lúc lăn
đến cạnh chân ngựa của Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường đưa tay, kéo nàng ta lên.
Thôn nữ vừa nhìn thấy Bạch Ngọc Đường, hoảng hồn, vội vàng cúi đầu, đỏ mặt lau bàn tay dính đất bẩn lên y phục.
Cô thôn nữ không được xinh đẹp lắm, có
lẽ do thường xuyên dầm mưa dãi nắng, dung mạo cũng không được thanh tú,
mũi hếch mắt lại nhỏ… Bạch Ngọc Đường vốn mấy quan tâm đến tướng mạo
người khác, thấy nàng không có việc gì, thấp giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Cô nương vội lắc đầu, đeo gùi lên chạy đi.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy gùi sao lưng nàng ta rất nặng, liền nhìn thoáng vào bên trong.
Cô thôn nữ kia đã chạy xa rồi.
Bạch Ngọc Đường thì sững sờ tại chỗ… Khi nãy bên trong gùi cô nương kia đeo, ngoại trừ củi khô, còn có một chiếc đầu lâu trắng hếu.