Sau khi bọn Triển Chiêu về đến Tiêu Dao
Đảo thì kể lại chuyện Nguyệt Lưu Ly và hải đồ hình trăng rằm cho Công
Tôn Triệu Phổ. Vừa khéo Tương Bình cũng có ở đó, mọi cùng nghiên cứu.
“Nguyệt Lưu Ly?” Ngón tay Công Tôn gõ nhẹ lên cằm, dường như đang lục lọi lại trí nhớ của mình, xem có tin tức liên quan không.
Mọi người đều kiên nhẫn chờ, hy vọng
trong cái đầu học thức uyên bác của Công Tôn có chút manh mối nào đó
liên quan đến Nguyệt Lưu Ly… Đừng nói, có thật!
Công Tôn vỗ đầu nhẹ một cái, nói: “Nguyệt Lưu Ly, Uyên Ương Phác, Huyết Phỉ Thúy, Tang Hồn Châu.”
Triệu Phổ vỗ bàn một cái: “Rất vần!”
Mọi người khinh miệt mà nhìn hắn.
Công Tôn giải thích cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Mấy câu thơ này, nói về các âm bảo.”
“Âm bảo?” Triển Chiêu vừa nghe nói có
liên quan đến Tang Hồn Châu, lập tức tỉnh táo, nghĩ thầm đừng có liên
quan đến Triển Hạo, tuy là rất lo lắng cho đại ca, nhưng huynh ấy cũng
gần như là “âm hồn bất tán”.
“Bảo vật của Âm Phủ?” Triệu Phổ nghe tên mà giải thích, Công Tôn gật đầu: “Cũng có thể nói vậy.” Bạch Ngọc Đường nghe xong, có vài điểm không hiểu: “Bảo vật cũng chia theo Âm Phủ và
Dương Gian sao?”
“Những thứ này, nói thế nào đây, đều bắt nguồn từ truyền thuyết, dường như có thể triệu hồi hồn phách, mang đến
tai họa.” Công Tôn thoáng tiếc nuối lắc đầu: “Ta cũng không rõ ràng lắm, cần tìm vài quyển điển tịch nghiên cứu một chút.” Thường ngày hắn chỉ
tập trung vào sách thuốc, những phương diện khác quả thật không biết
nhiều.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ, nhìn Bạch Ngọc Đường: “Hay là, quay về hỏi sư phụ ngươi thử xem?”
Bạch Ngọc Đường vừa gật đầu đồng ý xong đã thấy Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn hai người.
Hai người nhìn nhau một cái, đều không hiểu: Tiểu bại hoại kia cười cái gì?
Tiểu Tứ Tử nói một câu: “Quay về~”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩn
người, Bạch Ngọc Đường cúi đầu ho một cái, Triển Chiêu thì đứng xấu hổ…
Bất tri bất giác đã xem Hãm Không Đảo như nhà mình rồi.
.
.
“Khụ khụ, có muốn xem dải đá ngầm trước
không?” Triệu Phổ hỏi, vừa vặn giúp Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đánh
tan bầu không khí xấu hổ, hai người lập tức gật đầu, cùng mọi người đến
hậu sơn. Lúc này cảnh tượng ở hậu sơn rất kì dị, một đàn mèo con tập
trung bên bờ biển, chỉ có điều… Đá ngầm không xuất hiện.
“Mực nước hôm nay không được bình
thường.” Tương Bình cũng đi đến: “Dường như hạ xuống rất nhiều, có chút
khác thường, mực nước vào buổi sáng sẽ rút xuống, đến trưa dâng cao một
chút, đến tối thì lại cao như ban đầu.”
“Đàn mèo này…” Triển Chiêu bỗng dưng nhìn chằm chằm đám mèo đứng sát bờ biển.
“Thế nào rồi?” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn: “Chúng nó nói gì?”
Triển Chiêu cười gượng mấy tiếng: “Không phải, ngươi có cảm thấy không, dường như chúng nó rất nôn nóng.”
Mọi người đều nhìn đàn mèo, chúng nó quả thật có vẻ sốt ruột, có vài con còn vẫy cái đuôi xù liên tục, dường như đang giận dữ với ai, lại như đang sợ hãi.
“Miêu Miêu.” Tiểu Tứ Tử thấy một con mèo nhỏ vằn hổ bên chân, liền đưa tay muốn bế lên, không ngờ con mèo kia
“Méo” một tiếng, dường như bị giật mình, cào xước một đường hồng hồng
trên tay Tiểu Tứ Tử, phóng vụt ra, hung hãn nhìn chằm chằm mặt biển, sau đó… Đàn mèo bắt đầu kêu to.
Cả đàn mèo “Meo meo meo meo” liên tục, có chút đáng sợ.
Tiểu Tứ Tử mếu mếu, Triển Chiêu ngồi xuống nắm tay bảo bối xem, bàn tay nhỏ trắng trắng béo béo bị cào rách một đường.
Bạch Ngọc Đường có mang Kim Sang Dược theo, lấy ra cầm đến.
Tiểu Tứ Tử vội rút tay về: “Không cần, mèo con cào một cái không cần dùng đến Kim Sang Dược.”
“Có bị sẹo không?” Triển Chiêu lo lắng,
Bạch Ngọc Đường cũng tới gần nhĩn kĩ, Tiêu Lương đứng phía sau không
chen vào nổi, chỉ có thể lo lắng suông.
Công Tôn và Triệu Phổ đứng một bên nhìn
cảnh hai lớn hai nhỏ hòa thuận êm ấm, đột nhiên có cảm giác thân phận
rối loạn, hay là nhận hai vị cha nuôi?
Đang nghĩ, chợt cảm giác mặt đất rung nhẹ…
Mọi người đều sửng sốt, ban đầu đều nghĩ là ảo giác, nhưng chưa kịp hoàn hồn lại… Thì cả hòn đảo bắt đầu rung lắc mạnh.
“Nguy rồi!” Tương Bình hô một tiếng.
Triệu Phổ cũng nói: “Là động đất, chú ý đại thụ xung quanh!”
Mọi người vội nhìn quanh, đề phòng bị
đại thụ ngã xuống đè trúng, Tương Bình hô lớn: “Chạy vào trong đảo, đừng đến gần bờ biển, một lát nữa sẽ có sóng thần ập vào!”
Mọi lập tức quay đầu, Triển Chiêu bế
Tiểu Tứ Tử, Bạch Ngọc Đường bế Tiêu Lương, Triệu Phổ chụp lấy Công Tôn,
điên cuồng chạy vào trong đảo…
.
.
Động đất chỉ kéo dài chốc lát, rất nhanh sau đó đã dừng lại.
Phòng ở trên đảo cũng không sập, các ảnh vệ khác cũng chạy đến, Tương Bình an ủi: “Trận động đất này không lớn,
vạn hạnh vạn hạnh.”
Mọi người kiểm tra lẫn nhau một lát,
thấy không ai bị thương mới thở phào một hơi. Tiếp theo là bận rộn kiểm
tra tình hình trên đảo, Triệu Phổ lo lắng Hoàng Thái Phi đang ở Tùng
Giang Phủ một mình, nhưng tình trạng trên biển hiện không ổn, đang suy
nghĩ, Công Tôn bên cạnh kéo hắn lên thuyền: “Đi, chúng ta mau đến thăm
Hoàng Thái Phi!”
Triệu Phổ ngẩn người, chạy đến nói nhỏ: “Ngốc, phải gọi nương mới đúng.”
Mặt Công Tôn đỏ phừng.
Vừa khéo lúc đó Bạch Ngọc Đường cũng kéo Triển Chiêu một cái: “Đi, Miêu Nhi, đi xem đại ca đại tẩu có việc gì không.”
Triển Chiêu gật đầu như bản năng, nhưng
câu này và câu khi nãy Công Tôn Triệu Phổ nói ghép lại cùng nghe, đột
nhiên cảm thấy không được tự nhiên. Lúc ấy trên tay Triển Chiêu còn đang bế Tiểu Tứ Tử, tiểu bại hoại kia lại bắt đầu híp mắt.
Sau đó, mọi người không còn thời gian để bận tâm chuyện khác nữa, lên thuyền đến Hãm Không Đảo và Tùng Giang Phủ.
.
.
Đến bến thuyền mới phát hiện, mực nước
dường như lại hạ xuống rất nhiều, nhưng trong tình trạng khẩn cấp không
thể phân tâm. Chạy gấp đến Hãm Không Đảo, thiệt hại cũng không nghiêm
trọng. Để an toàn, người trên đảo đều tập trung đến bờ biển tị nạn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy mọi người bình yên vô sự thì đi tìm Lê Lão Phong.
Công Tôn và Triệu Phổ lại lên thuyền
tiếp tục đến Tùng Giang Phủ, tuy Tiểu Tứ Tử muốn ở lại, nhưng an toàn
của Hoàng nãi nãi quan trọng hơn, liền theo bọn Công Tôn lên thuyền đến
Tùng Giang Phủ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy vào
biệt viện tìm Lê Lão Phong, hắn đang quấn chặt người trong chăn, cuộn
tròn sau một đống lửa run rẩy liên tục, miệng lầm bầm: “Lưu niên bất
lợi, lưu niên bất lợi!”
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu hơi khó hiểu, đi đến một bước, ngửi thấy một mùi lạ.
Bạch Ngọc Đường cực kì khiết phích, kinh hãi vội lùi lại vài bước, Triển Chiêu thính mũi, cũng cảm thấy có chút
không đúng, khó hiểu nhìn Lê Lão Phong.
“Ngũ gia.” Ngay khi đó, Bạch Phúc chạy ra, tay cầm một cái lư hương, định giải thích cho Bạch Ngọc Đường: “Khi nãy…”
“Không được nói!”
Lê Lão Phong Nhi nhảy lên rống lớn.
Triển Chiêu nắm mũi, nghi ngờ hỏi: “Lão gia tử, khi nãy động đất, chẳng lẽ ngài đang ở nhà xí…”
“Không!” Mặt lão nhân đỏ bừng, mà Bạch Phúc bên cạnh thì che miệng gật đầu liên tục, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường giác ngộ.
Bạch Ngọc Đường vô thức lùi lùi, có vẻ không muốn đến gần, Triển Chiêu cũng nhìn trời.
Lão nhân híp mắt chỉ vào Bạch Ngọc
Đường: “Đều do ngươi, tiểu tử nhà ngươi nhất định bắt ta đến Hãm Không
Đảo, thời gian này trên biển rất không thái bình, các ngươi muốn hại
chết ta sao!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, quả nhiên lão gia tử còn biết gì đó!
“Trên biển không thái bình?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Sư phụ biết gì sao?”
Lão nhân hung hãn: “Yêu ma quỷ quái hoành hành, thái bình được sao?”
“Lão gia tử.” Triển Chiêu hỏi: “Ngài biết chuyện Nguyệt Lưu Ly sao?”
Lão gia tử ngẩn người, xoay mặt đi: “Không biết!”
Bạch Ngọc Đường nhìn thoáng qua sắc mặt
hắn đã biết hắn đang nói dối, liền hỏi: “Rốt cuộc có biết không? Không
nói không có rượu uống.”
Lão đầu bĩu môi, mất kiên nhẫn chỉ vào Triển Chiêu: “Đây, xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, nhìn nhau một cái, không hiểu.
“Sao?” Bạch Ngọc Đường chưa từng nghe nói Triển Chiêu có liên quan đến Nguyệt, lão nhân này có ý gì?
Lê Lão Phong nhìn nhìn Triển Chiêu, chậc chậc mấy tiếng: “Thiên cơ bất khả lộ.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bị hắn
làm cho giận đến không nói nên lời, đang yên đang lành, hắn đột nhiên
gợi chuyện làm hai người hiếu kì, sau đó lại im không nói, sao lại có
thể thất đức như vậy?
Đang định hỏi tiếp, lão đầu lại ôm chăn
lăn một cái, ngủ, không nói nữa! Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường còn muốn hỏi thêm, chợt Tương Bình vội vàng chạy vào, đến cạnh chỗ hai người,
mỗi tay nắm một đứa chạy ra ngoài.
.
.
“Làm sao vậy, tứ ca?” Cả hai đều không hiểu.
Tương Bình chạy gấp đến nỗi thở dốc
không nói được, dẫn hai người đến bờ biển, ở đó đã có rất nhiều người tụ tập, hai người còn nghĩ có chuyện gì rồi, sốt ruột.
Nhưng nhìn kĩ lại, phát hiện không phải, mọi người đều ngửa mặt, nhìn ra xa, nét mặt đầy ngờ vực.
Tương Bình chỉ ra xa nói: “Nhìn hướng đó, mau nhìn!”
Hai người nhìn theo hướng tay hắn chỉ,
liền thấy hòn đảo nhỏ ngoài khơi bây giờ đã sừng sững như một ngọn núi
lớn, sương mù phủ khắp bốn phía, thấp thoáng, còn thấy được một cửa đá
lớn giữa đảo, đây chẳng lẽ cũng là ảo giác sao?
Đồng thời, một đội tàu lớn ra khơi, trên thuyền thắp đèn sáng rực, xem ra là rất nhiều thuyền xuất phát từ bến
của Tùng Giang Phủ, chạy ra khơi.
Triển Chiêu nhíu màu: “Thuyền gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường cười lạnh một tiếng: “Tốt nhất là ta đoán không trúng.”
Mọi người nhìn nhau, đều nhíu mày: đừng là đám người giang hồ ở Tùng Giang Phủ!
Lúc ấy, một con thuyền nhỏ lướt nhanh đến Hãm Không Đảo, Hàn Chương và Từ Khánh đi đến đón, là Giả Ảnh.
“Thái Phi không sao chứ? Đoàn thuyền đó
là thế nào vậy?” Triển Chiêu biết hắn trở lại Tùng Giang Phủ cùng Triệu
Phổ, cho nên đi đến vài bước hỏi.
Giả Ảnh lắc đầu: “Người chỗ Thái Phi đều an toàn, nghe nói ở Tùng Giang Phủ đất chỉ rung rất nhẹ, nhưng đám
người giang hồ kia thấy hòn đảo lạ xuất hiện, đều nói là Yêu Thành hiện
ra, cho nên lũ lượt lên thuyền đến trộm bảo vật! Quan sai nhiều mấy cũng không ngăn được.”
“Hoang đường!” Lô Phương giậm chân một
cái: “Hiện tại tình trạng mặt biển không ổn định, trời lại tối, đám
người đó lại không có kinh nghiệm đi biển, thời điểm như thế này tuyệt
đối không được ra khơi, chẳng lẽ đều chán sống cả rồi sao?”
“Đại ca, đám người đó vốn là chỉ cần tiền không cần mạng!” Từ Khánh bĩu môi: “Để bọn họ đi đi, được chết vì tiền mà!”
Bạch Ngọc Đường trước nay không quan tâm chuyện người khác, chỉ cần không phải thân nhân bằng hữu của, hắn lười
quan tâm, thấy trời đã sắp sáng, liền kéo kéo Triển Chiêu đang đứng lo
lắng bên cạnh: “Đi nghỉ một lát?”
Triển Chiêu chỉ chỉ mặt biển: “Đoàn người đó thì sao?”
“Tùy bọn họ đi đi.” Hàn Chương cũng lên
tiếng: “Ta cũng rất tò mò, không biết sao đột nhiên lại xuất hiện một
hòn đảo giữa biển.”
Nghe lời hắn nói, mọi người lại quay đầu nhìn hòn đảo ngoài xa. Ngay lúc ấy, đột nhiên sương mù lại kéo đến, lớp sương dày khiến cả mặt biển trở nên mông lung mờ ảo. Mà những con
thuyền lớn chở người giang hồ cũng đã chạy đến vùng có sương, không thể
thấy rõ nữa, chỉ lập lòe vài chấm sáng từ đèn lồng. Qua một lúc, ngay cả những chấm sáng ấy cũng biến mất… Một trận gió to thổi qua, sương mù
dần dần tán đi.
Nhìn lại… Tất cả thuyền trên mặt biển
đều biến mất không còn tung tích, trên mặt biển tối đen chỉ lấp lánh vài tia sáng phản chiếu ánh trăng, thuyền lẫn đèn lồng đều không còn.
“Là đã đi quá xa không thấy được nữa…
Hay là biến mất rồi?” Triển Chiêu không có kinh nghiệm đi thuyền trên
biển, thấy thế liền hỏi Tương Bình.
Tương Bình im lặng một lúc, sau đó lắc đầu nói: “Biến mất rồi! Có lẽ là bị sóng ngầm hoặc lốc xoáy đánh chìm.”
“Nhiều thuyền như vậy cùng chìm?” Mọi người sợ hãi.
Mà ở Tùng Giang Phủ khi đó, những người
chưa kịp lên thuyền đều toát mồ hôi lạnh, trên thuyền có rất nhiều bằng
hữu đồng môn của bọn họ, tiếng kêu khóc dậy lên, chỉ trong chốc lát đã
thành đại loạn.
Cư dân ở Tùng Giang Phủ đều tỉnh giấc, oán trách đám người giang hồ gây chuyện thị phi, khiến người khác căm ghét.
Tuy có nguy hiểm nhất định, nhưng Lô
Phương vẫn phái hai con thuyền đi, chạy quanh vùng biển gần đó, hi vọng
có thể cứu được người gặp nạn. Nhưng kì lạ là, xác thuyền và người trên
thuyền như đã bị biển rộng nuốt trọn, ngay cả một bóng quỷ cũng không
thấy.
Trên mặt biển tĩnh lặng không một tiếng
động, chỉ có hòn đảo ma quái đơn độc đứng sững đó. Hiện tại, từ một hòn
đảo nhỏ nó đã cao thành một ngọn núi nhỏ, từ không rõ tình hình trở
thành tình hình nguy hiểm, chắn trên con đường đi từ vùng duyên hải ra
khơi, bốn phía đầy đá ngầm, khiến người ta thấy mà e sợ.
.
…
.
Chuyện kết thúc thì trời cũng đã dần sáng, khung cảnh hòn đảo nhỏ kia cũng rõ ràng hơn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi đến đỉnh núi phía sau, đứng trên cao nhìn ra xa.
“Mặt trước hòn đảo thật sự có một cánh
cửa đá.” Triển Chiêu chỉ chỉ cánh cửa đá lớn điêu khắc kì quái, như một
con rồng đang cuộn mình cho Bạch Ngọc Đường xem. Thị lực hai người đều
là cực tinh, nhìn rất rõ, không khỏi sinh nghi: Cũng có nghĩa là, đó là
một hòn đảo từng có người sống? Cánh cửa này được khắc thế nào, thuộc
triều đại nào? Trước nay chưa từng thấy…
Đang suy nghĩ, chợt thấy Công Tôn đứng dưới chân núi vẫy hai người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng xuống núi, thấy Công Tôn đang ôm một chồng tư liệu lớn, dường như vừa lên đảo.
“Tiên sinh.” Triển Chiêu hỏi: “Có manh mối gì sao?”
Công Tôn lắc đầu: “Triệu Phổ dẫn ảnh vệ
lên thuyền nhỏ ra khơi cứu người rồi, xem có còn người sống không, ta
tìm được rất nhiều tư liệu, là ghi chép địa lý của Tùng Giang qua các
thời đại, vừa hay các ngươi cũng giúp ta xem thử xem có tìm được ghi
chép về hòn đảo kia không. Ta đoán nó vốn là một ngôi hải mộ, hoặc là
hải thành, nhiều tầng bẫy rập. Có người nào đó khởi động các cơ quan,
cho nên nó mới nổi lên từ đáy biển. Nguyên nhân khiến mực nước biển hạ
xuống có thể chính là nó, mà trận động đất đêm qua, rất giống như chấn
động vì nó nổi lên toàn bộ!”
“Có người khởi động cơ quan?” Triển
Chiêu cảm thán: “Triều đại nào mà có thể tạo ra một công trình công phu
đến thế? Cả hòn đảo lên xuống dễ dàng trên biển.”
“Có lẽ đã lâu rồi, truyền thuyết về Yêu
Thành cũng có thể là một manh mối quan trọng, đúng rồi… Còn cả Nguyệt
Lưu Ly!” Công Tôn vừa nói vừa dẫn hai người đến thư phòng. Trong thư
phòng đã có sẵn một chồng tư liệu cao như ngọn núi nhỏ, Tiểu Tứ Tử và
Tiêu Lương đang bận rộn lật tìm.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn
thoáng một cái một lập tức đỡ trán, nghĩ thầm: Phải làm cái này?! Còn
không bằng theo Triệu Phổ đi cứu người, nhưng bất đắc dĩ hai bọn họ
không biết bơi, đi cũng chỉ gây thêm phiền.
.
.
Mọi người ngồi yên lặng đọc tư liệu,
Bạch Ngọc Đường chợt nhớ đến lời Lê Lão Phong Nhi nói hôm qua, liền hỏi
Công Tôn: “Sư phụ ta nói, Triển Chiêu chính là Nguyệt, ngươi thấy thế
nào?”
“Sao?” Công Tôn cũng không hiểu gì, đưa mắt nhìn Triển Chiêu.
“Không, chỉ là khi nhắc đến Nguyệt Lưu
Ly thì lão gia tử chỉ vào ta, nói một câu ‘xa tận chân trời gần ngay
trước mắt’!” Triển Chiêu sửa lại: “Lần trước lão gia tử cũng có nhắc
đến, cái gì vào Yêu Thành, phải tìm Nguyệt.”
Công Tôn nghiêng đầu quan sát Triển Chiêu, nghiên cứu xem một người sống sờ sờ như hắn có liên quan gì đến Nguyệt Lưu Ly.
Triển Chiêu bị nhìn đến sốt ruột, chỉ
biết cúi đầu đọc tư liệu, ánh mắt của Bạch Ngọc Đường bên cạnh thì nhắm
thẳng vào trong cổ áo hắn, nhìn chằm chằm.
“Nhìn cái gì?” Triển Chiêu nắm cổ áo, bật cười nhìn Bạch Ngọc Đường: “Bạch công tử phi lễ vật thị.”
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường không được đẹp
lắm, nói: “Ai nhìn cái gì, ngươi có mảnh ngọc bội hình trăng hoặc ngọc
bội đeo từ nhỏ nào không?”
Triển Chiêu chớp chớp lắc đầu: “Ta nghèo nhất đó, trên người không có bảo bối.”
Bạch Ngọc Đường cam chịu.
“Tiên sinh.” Ngay lúc đó, Tiêu Lương bê
một cuộn giấy đến cạnh Công Tôn hỏi: “Trong đây nói gần đây có một ngôi
mộ lớn, nhưng không nói là hải mộ, còn nữa… Có vẻ như trước đây nơi này
không phải là biển.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều vây
qua, Công Tôn cầm lấy cuộn giấy của Tiêu Lương, đây là một cuộn giấy từ
thời Đông Hán, chỉ ghi chép sơ lược một vài chuyện. Nghe nói vào thời
Hán, nơi này có một người cực kì giàu có, ái thiếp của hắn chết, hắn
liền cho xây một ngôi mộ lớn bên bờ biển. Sau đó chiến tranh bùng nổ
khắp nơi, hắn sợ có kẻ đến cướp mộ thê tử tìm châu báu, cho nên xây dựng một con đê lớn, dẫn nước đắp bờ, nhấn chìm cả ngôi mộ xuống biển.
“Ừm.” Công Tôn sờ cằm: “Quả thật có phần giống, chỉ là…”
“Chỉ là, một gia tộc bình thường, dù gia cảnh có giàu có, cũng không thể có đủ tài lực xây dựng một ngôi mộ lớn
đến thế!” Triển Chiêu nói tiếp lời Công Tôn, “Ngoài ra…”
“Ngoài ra, xem cách trang trí chạm trổ
ngôi mộ đó, chắc chắn thường nhân không có tư cách dùng!” Bạch Ngọc
Đường nói tiếp lời Triển Chiêu.
Ba người nhìn nhau, đều cảm thấy như vừa có được chút manh mối nhưng vẫn còn thiếu gì đó.
Đang định tiếp tục tìm kiếm, chợt Bạch
Phúc chạy gấp từ bên ngoài vào, miệng ồn ào gọi: “Công Tôn tiên sinh,
Công Tôn tiên sinh!”
Mọi người nhìn ra ngoài.
Bạch Phúc nghiêng ngả chạy vào: “Khó lường rồi, rất nhiều xác người dạt đến bờ biển sau núi!”
Mọi người sửng sốt.
“A!” Bạch Ngọc Đường hiểu ra: “Chẳng lẽ là những người gặp nạn đêm qua, bị dòng nước ngầm cuốn đến phía sau?”
“Đi!” Công Tôn vội cầm hòm thuốc lên,
bảo Bạch Phúc dẫn đường, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đi cùng, hi vọng có thể tìm được vài người sống, hỏi thử xem đêm qua rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.