Giữa đêm khuya, trong ngõ nhỏ không
người, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường bỗng dưng phát hiện phía sau có
người im lặng theo dõi mình, hai người có nội lực cao cường như vậy mà
lại hoàn toàn không chú ý phía sau có người. Nói cách khác, nếu như
không có hai mảnh kính chiếu yêu này, hai người bọn họ hoàn toàn không
biết mình bị theo dõi. Nói cách khác, cho dù có bị ám toán, hai người
cũng hoàn toàn không biết, nghĩ kĩ lại, quả thật rất đáng sợ!
Mà bóng người kia dường như đã biết Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu phát hiện ra mình, lập tức trốn về sau góc khuất.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường làm sao
chịu để cho hắn chạy, lập tức đuổi theo, không xem rõ ràng là ai không
được! Nhưng ra đến bên ngoài thì trên đường đã không một bóng người.
Con đường này rất dài, hai người chạy
nhanh ra đầu ngõ, nhưng trên cả con đường đều vắng tanh, nếu nói theo
khả năng của người thường, cho dù là cao thủ lợi hại mấy, cũng không có
khả năng cứ như vậy mà biến mất trên con đường dài thế này.
“Khi nãy… Khụ.” Triển Chiêu vừa mở miệng nói chợt cảm thấy giọng nói của mình không được bình thường, ho vài
tiếng điều chỉnh hô hấp, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi có thấy không?”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Nếu cả hai đều thấy… Vậy có lẽ không phải hoa mắt rồi.”
Tuy là Triển Chiêu gật đầu, nhưng vẫn
nghĩ tình cảnh khi nãy thật sự quá ma quái. Đang suy nghĩ, đột nhiên
nghe thấy tiếng “tang tang”. Hai người nhìn về phía âm thanh, là từ
chuỗi phong linh trong tay Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu từ từ ngồi xuống, nhìn chằm
chằm chuỗi phong linh kia: “Bên trên dường như có chữ viết, nhưng đêm
quá tối, ánh trăng quá mờ, nhìn không rõ.”
Giữa cảnh nửa đêm gió lạnh thế này, chuỗi phong linh kia trở nên ma quái cực kì.
Hai người còn đang đứng ở đầu ngõ suy
xét, đột nhiên, từ trong đại viện truyền đến tiếng la, giọng nói khàn
khàn… Là tiếng của lão nhân.
Bạch Ngọc Đường kinh hoảng, là tiếng la
của Lê Lão Phong Nhi, chẳng lẽ là gặp chuyện nguy hiểm?! Hai người không rảnh gõ cửa nữa, trực tiếp nhảy tường vào.
.
.
Vào trong viện xem thử, Lê Lão Phong Nhi ngồi trên đất, ôm một chậu hoa trong lòng, đang ngửa mặt khóc to.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đáp xuống trước mặt hắn, Triển Chiêu đi đến ngồi xổm xuống nhìn lão nhân: “Lão
gia tử, ngài không sao chứ?”
“A?” Lê Lão Phong Nhi ngơ ngác đưa mắt
nhìn Triển Chiêu, bỗng dưng ngẩng phắt đầu lên, chỉ tay vào mặt Triển
Chiêu: “Chính ngươi chính ngươi… Là ngươi, tai tinh tai tinh!”
Triển Chiêu sửng sốt, bị Bạch Ngọc Đường kéo ra, Bạch Ngọc Đường nhíu mày dìu lão nhân: “Ngươi lại uống say.”
“Ta không có say!” Lão nhân ôm chậu hoa
trong lòng, chỉ vào gốc lan gãy bên trong lầm rầm: “Ngươi nhìn đi, gốc
Thúy Nhất Phẩm khi còn bé ngươi trồng! Chết rồi thấy chưa, tự gãy rồi.”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời, vị sư phụ này của hắn cái gì cũng không thích, chỉ muốn trồng một cây lan, gốc Thúy
Nhất Phẩm này là hắn tìm được trên núi khi còn bé, nhớ là sư phụ hắn
thích cho nên đem về, không ngờ nó lại là cực phẩm của hoa lan, Thúy
Nhất Phẩm. Lão nhân này đã xem nó như bảo bối mà nâng niu vun trồng
nhiều năm nay, hôm nay có lẽ bất cẩn làm ngã, đau lòng cho nên hồ ngôn
loạn ngữ.
“Miêu Nhi, lão gia tử uống say, ngươi
đừng để ý đến hắn.” Bạch Ngọc Đường đưa phong linh cho Triển Chiêu, đón
lấy chậu hoa đặt xuống mặt đất, đỡ lão nhân đã say mềm lên, “Cẩn thận
một chút.”
“Trạch Diễm nha, ngươi tránh hắn xa một
chút! Mà không được, ngươi phải giữ chặt hắn.” Không biết có phải lão
nhân thật sự uống say rồi không, chỉ tay vào Triển Chiêu hồ ngôn loạn
ngữ: “Kim nhãn yêu đồng, tai họa không ngừng. Ơ? Ai da không đúng, quý
nhân…”
Nếu lão nhân này không phải bậc trưởng
bối, Bạch Ngọc Đường đã trực tiếp đánh hắn một trận cho tỉnh rượu rồi,
Triển Chiêu đang đứng cạnh, cứ để hắn nói không biết đến cuối cùng sẽ
thành thứ gì nữa, liền đỡ lão nhân vào trong.
Triển Chiêu thì không để tâm lắm, ngồi
xổm xuống, nhặt nửa gốc lan gãy dưới đất lên. Màu hoa trắng mượt, cánh
hoa xanh biếc ôm lấy nhụy hoa màu nhũ trắng với cánh bướm vàng nhạt,
đang hé nở, quả nhiên là cực mỹ, quả nhiên là cực phẩm của hoa lan sánh
ngang với Tống Mai Long Tử. Chỉ là ở vết gãy của gốc lan này dường như
có vết lửa thiêu, có chút bất thường.
Theo Bạch Ngọc Đường vào nhà, bên trong thắp đèn sáng rực, trên bàn vẫn còn không ít bình rượu, xem ra đã uống không ít.
“Trạch Diễm nha.” Lão nhân túm cánh tay
Bạch Ngọc Đường lẩm bẩm niệm: “Ngươi có biết không, mạng ngươi có đại
kiếp! Ta đã nói từ lâu, bảo ngươi nghe lời thành thân sớm vài năm có thể bình an một đời, sao lại không nghe lời ta! Phải tránh xa đại tai đại
họa, nhưng mà, phải giữ chặt quý nhân!”
Bạch Ngọc Đường tiếp tục nhìn trời đảo
mắt, những lời này từ khi còn bé không biết hắn đã nghe bao nhiêu lần
rồi nữa, nhưng mà hôm nay là lần đầu nghe nói tai họa và quý nhân đều là Triển Chiêu.
Dìu lão nhân ngồi xuống giường, Triển Chiêu thấy trong ấm trà không còn nước nóng, liền hỏi Bạch Ngọc Đường: “Trù phòng ở đâu?”
“A…” Bạch Ngọc Đường định chỉ bên ngoài, nhưng tính tình lão nhân này quái dị, trong trù phòng thứ kì dị nào
cũng có, giữa đêm thế này chắc chắn Triển Chiêu không tìm được.
“Để ta đi.” Hắn nhận lấy ấm trà trong tay Triển Chiêu, dự định đi nấu một chén canh gừng cho lão nhân giải rượu.[ngài biết nấu canh giải rượu sao Ngũ gia =.= đừng hại chết sư phụ đấy =.=]
Triển Chiêu thấy hắn lại do dự, liền nói: “Yên tâm đi, ta chăm sóc hắn.”
“A…” Bạch Ngọc Đường còn định nói gì,
Triển Chiêu khoát tay: “Được rồi, loại người say nào mà ta chưa gặp qua, hắn nói gì ta cũng xem như không nghe.”
Bạch Ngọc Đường đành phải gật đầu, cầm ấm trà đi nấu trà gừng.
.
.
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường đã đi,
liền ngồi xuống mép giường, thấy lão nhân còn đang nhìn mình chằm chằm,
liền hỏi: “Lão gia tử, ngài biết ta?”
Lão nhân híp mắt, “Biết, làm sao không biết được, trước đây ngươi đã từng đến.”
Triển Chiêu gật đầu, xem ra còn chưa say, lại hỏi: “Kim nhãn yêu đồng và quý nhân gì đó, có truyền thuyết nào sao?”
“Đương nhiên có, tai họa! Nhưng cũng là quý nhân giúp Trạch Diễm thoát kiếp.” Lão nhân vẫn rầm rì lẩm bẩm.
“Ngọc Đường có đại kiếp, là kiếp gì?” Thật ra Triển Chiêu tương đối để tâm chuyện này.
“Ngươi!” Lão đang nói, bỗng dưng nghẹn ngào nức cở như trúng tà, ôm tay Triển Chiêu nói nhận lỗi.
Triển Chiêu bị hắn làm cho rối tung,
nghĩ thầm lão nhân này điên cũng thật triệt để, ban ngày gặp mình thì
rất khách khí, đến đêm thì lại như có thù với mình, lúc bảo tai tinh lúc gọi phúc tinh, bây giờ… Lại nhận lỗi với mình, đây là cái dạng say gì
vậy?!
“Ta… Ta nói cho ngươi biết một bí mật!” Lão nhân khóc một trận, bỗng dưng lau nước mắt, túm lấy Triển Chiêu thần bí nói.
“Bí mật gì?” Triển Chiêu kề sát tai vào, chăm chú nghe.
Lão nhân bỗng nhiên chỉ vào Triển Chiêu, nói: “Nguyệt! Nguyệt lượng!”[nguyệt lượng là ánh trăng]
“Nguyệt lượng?” Triển Chiêu càng nghe càng mờ mịt: “Nguyệt lượng thế nào?”
“Yêu Thành! Huyết Yêu!” Lão nhân tiếp tục lầm bầm.
Triển Chiêu tuy rằng mờ mịt, nhưng vẫn
nghe hiểu được cơ bản, lão nhân đang nói chuyện có liên quan đến Yêu
Thành, liền hỏi: “Yêu Thành, Huyết Yêu và nguyệt lượng có liên quan gì
đến nhau?”
“Tìm Nguyệt Lượng!” Lão nhân mở to mắt,
tay run lẩy bẩy, hệt như đang động kinh, môi mấp máy, nói rõ ràng: “Tìm
được Nguyệt Lượng đó, Yêu Thành… Yêu Thành mới bị phá!”
Triển Chiêu sửng sốt, phá Yêu Thành, tìm Nguyệt Lượng? Trong lời hắn nói có ý khác.
“Vậy… Nguyệt Lượng là ánh trăng trên bầu trời sao?” Triển Chiêu truy vấn.
“Hắc hắc… Hắc hắc.” Lão nhân bỗng dưng
ngửa mặt cười, mắt nhìn chằm chằm Triển Chiêu, ngơ ngẩn nói: “Không
phải! Sao là thứ đó được!”
“Vậy Nguyệt Lượng ở đâu?” Triển Chiêu lo lắng.
Lão nhân chỉ tay vào ngực Triển Chiêu: “Ngươi! Ngươi!”
“Ta?” Triển Chiêu nhíu mày, nghĩ thầm
bây giờ đánh hắn một trận không biết hắn có tỉnh táo hơn một chút không? Câu trước một đằng câu sau một nẻo.
“Lão gia tử, ngài nói rõ một chút được không?”
Biểu cảm trên mặt lão nhân bỗng dưng biến mất, hắn sầm mặt: “Cút đi, đừng hại Trạch Diễm! Không phải, phải cứu Trạch Diễm… A?!”
Triển Chiêu bóp trán, nghe lão nhân nói
một lúc trong đầu cực kì hỗn loạn, rốt cuộc là hại Bạch Ngọc Đường hay
cứu Bạch Ngọc Đường?!
Ngay khi ấy, đột nhiên, từ trù phòng truyền đến tiếng “Loảng xoảng”.
Triển Chiêu sửng sốt, đứng bật dậy, Bạch Ngọc Đường đang ở trù phòng, âm thanh ấy giống như có ấm trà hay bình
rượu gì đó rơi vỡ.
“Chậc chậc.” Lão gia tử đột nhiên bấm đốt tính toán: “Tìm tới rồi tìm tới rồi!”
“Ai tìm tới?” Triển Chiêu vội hỏi, sau
đó tập trung nghe ngóng bên ngoài, có tiếng gió mơ hồ… Bạch Ngọc Đường
đang so chiêu với người khác!
Nghĩ đến đây Triển Chiêu không nhịn được nữa, xô cửa định đi ra, nhưng nghĩ lại, xoay người túm lão nhân theo.
“Ai da, nhẹ tay nhẹ tay!” Lão nhân bị
Triển Chiêu kéo đau, miệng ồn ào không dứt. Triển Chiêu thì không rảnh
quan tâm hắn, ra đến sân thì nghe thấy tiếng binh khí, có thể khiến Bạch Ngọc Đường rút đao hơn nữa còn đánh lâu như vậy tuyệt đối không phải
người tầm thường.
Triển Chiêu sải dài bước đi đến trù phòng ở hậu viện, cảnh tượng trước mắt khiến hắn sững người.
.
.
Trong trù phòng đèn sáng, hai bóng người một đen một trắng đang giao thủ trước cửa, y phục trắng đương nhiên là
Bạch Ngọc Đường. Bóng đen cực kì cao lớn. Hắn mặc áo giáp hắc sắc, không hề nhìn thấy một mảng da nào, đeo mặt nạ quỷ bạch sắc hình dạng cực kì
dữ tợn. Tay cầm một món binh khí to nặng, là Phương Thiên Họa Kích.
Khi Triển Chiêu chạy đến, Bạch Ngọc Đường đang lật tay chém một đao lên mặt nạ của người nọ.
Người kia thấy không tránh được, liền đưa tay đỡ.
Trong tay Bạch Ngọc Đường là bảo đao
chém sắt như bùn, một đao bổ xuống, tiếng “Răng rắc” vang lên, thanh âm
rất giòn, không giống tiếng chém vào da thịt.
Triển Chiêu nhìn thấy một cánh tay người nọ rơi xuống, nhưng chỉ có tấm áo giáp lẫn với xương trắng, còn có tấm
chiến bào rách nát.
Nhìn lại quỷ diện nhân kia, tay áo rút lại, từ nơi cánh tay bị chém cụt nhanh chóng mọc ra một cánh tay khác.
Tình cảnh này khiến cả Bạch Ngọc Đường cũng sửng sốt, trong nháy mắt hắn mất cảnh giác, quỷ diện nhân kia bay lên đánh trả.
Tư thế hắn đánh nhau hoàn toàn không
giống các môn phái trên giang hồ, mà tương tự như các binh sĩ trên chiến trường. Tuy rằng hắn nhân cơ hội Bạch Ngọc Đường sơ ý, nhưng loại binh
khí hắn dùng không hợp để giao chiến trên đất bằng. Ngay khi hắn xoay
tròn binh khí đánh xuống, Bạch Ngọc Đường đã tránh vụt qua một bên, lật
tay quét ngang lại một đao.
Bạch Ngọc Đường bị hắn chọc xù lông rồi, dùng đao quan trọng nhất là sức mạnh và tàn nhẫn. Một đao quét ngang
này nhắm cực kì chính xác vào tấm mặt nạ, chém nó đứt thành hai mảnh,
Triển Chiêu thầm khen tuyệt diệu… Một đao của Bạch Ngọc Đường chém từ
phần eo đến tận mặt nạ, thế nhưng không hề có máu huyết nội tạng chảy
ra, chỉ có xương cốt rơi cách lách xuống.
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, tay không hề dừng, bổ dọc thêm một đao thành hình chữ thập, chém một người sống thành bốn phần.
Ngay vào lúc tấm mặt nạ vỡ nát, trên mái nhà bỗng dưng phát ra thanh âm, dường như là tiếng con quái vật nào đó gầm gừ.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng loạt ngẩng mặt nhìn lên, liền nhìn thấy quỷ diện nhân kia đã nhảy lên mái,
thứ bị Bạch Ngọc Đường chém lúc nãy chỉ còn tấm áo giáp và xương trắng
rơi vãi trên đất.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều là
cao thủ giang hồ, biết đây là một loại công phu ngụy trang tương đối
thông thường, gọi là Phân Thân Thuật, lợi dụng ảnh giả, thật ra chỉ là
một chiêu che mắt người khác. Nhưng năng lực người này thật sự không tầm thường ,có thể giở chiêu che mắt trước mặt hai đại cao thủ Bạch Ngọc
Đường và Triển Chiêu.
Nhìn lên quỷ diện nhân trên mái nhà, hắn quay đầu lại, liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, hiện tại mặt nạ
quỷ của hắn đã bị chém vỡ thành hai mảnh rơi trên mặt đất, nhưng lại đưa lưng về phía ánh trắng, không nhìn rõ được mặt hắn, duy độc đôi mắt,
như hai ngọn đèn đỏ như máu… Có chút chói mắt.
Lê Lão Phong Nhi bỗng kêu to: “A! Huyết Yêu, là Huyết Yêu!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều sửng sốt, quay đầu lại nhìn lão nhân… Ngay vào lúc hai người quay đầu, Huyết Yêu biến mất.
Bạch Ngọc Đường thả người nhảy lên mái,
nhưng nào còn tung tích Huyết Yêu. Trừ phi thứ đó vốn không phải người,
nếu không, bọn họ thật sự không thể giải thích được làm sao hắn lại có
thể đột nhiên biến mất trên con đường lớn không một góc khuất.
Nhảy xuống, Bạch Ngọc Đường đi đến cạnh
Triển Chiêu, Triển Chiêu trước tiên hỏi hắn làm sao không, Bạch Ngọc
Đường lắc đầu, hỏi lão nhân: “Huyết Yêu là gì? Là thứ vừa nãy sao?”
“Hắc hắc!” Nét mặt vốn căng thẳng của
lão nhân đột nhiên có ý cười, chỉ vào Bạch Ngọc Đường cười ha hả: “Đồ
nhi ngoan, không chết, hiện tại ngươi đã không phải chết nữa!”
Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm thật sự rất tạ ơn ngươi nói lời hay.
“Lão gia tử, rốt cuộc Huyết Yêu là gì?” Triển Chiêu hỏi.
“Huyết Yêu là đại tướng quân!” Lão nhân
nhìn trăng tròn trên bầu trời, mở miệng lầm rầm: “Ngàn vạn âm binh, tả
hữu Huyết Yêu, Huyết Vương sống lại… Yêu Thành trở lại!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong đều nhíu mày, theo lời lão nhân nói, trong Yêu Thành tổng cộng có một
Huyết Vương, tả hữu hai Huyết Yêu, còn có ngàn vạn âm binh!
“Đúng rồi.” Triển Chiêu lấy chuỗi phong linh ra cho lão nhân xem, hỏi: “Đây là thứ gì?”
Lão nhân nhìn chằm chằm chuỗi phong linh một lúc lâu, đột nhiên há hốc: “Chiêu Hồn Linh, Chiêu Hồn Linh tới rồi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau gật đầu, cuối cùng cũng có một câu nghe hiểu được, lão nhân nói cái này là Chiêu Hồn Linh!
“Là của Huyết Vương!” Lão nhân đưa tay
cẩn thận giữ phong linh lại: “Đừng để nó kêu, kêu một tiếng lập tức sẽ
triệu hồi vong linh!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghĩ thầm: không phải chứ, đã kêu suốt một đường rồi!
“Huyết Yêu khi nãy là do Chiêu Hồn Linh này gọi tới?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi.
“A…” Lão nhân vừa định nói, đột nhiên từ phía xa vang đến tiếng khóc rất lớn. Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường
ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên hải vực phía tây, dường như đang có vô số đám lửa bay lên. Ánh lửa đỏ rực giữa không trung cực kì nổi bật.
“Là Hải Long Bang!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày.
“Là lửa gì vậy?” Triển Chiêu hiếu kì.
“Là tín hiệu cầu cứu!” Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Nếu không phải cùng đường tuyệt đối sẽ không phóng thứ này lên!”
“Chẳng lẽ Hải Long Bang xảy ra chuyện lớn?!” Triển Chiêu cũng ý thức được tình huống tương đối nghiêm trọng.
“Không kịp nữa rồi!” Lúc này, Lê Lão
Phong Nhi đang ngồi trên ghế đá phía sau, ngửa mặt nhìn lửa hiệu trên
bầu trời, thì thào nói: “Quá trễ rồi… Tự tạo nghiệp chướng không sống
yên được.”
.