Một cỗ thi cốt hải nhân ngư mang thai…
Tuy rằng Triển Chiêu nhìn không thấy, thế nhưng chỉ dùng tưởng tượng
thôi cũng đã thấy quỷ dị lạ thường.
“Thực sự có giao nhân a?” Tiêu Lương cũng cảm giác không thể tin nổi.
Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu: “Ngươi nghĩ thế nào? Mang thi cốt về sao?”
Triển Chiêu có chút do dự: “Thế nhưng… Người trong nha môn dường như không muốn nhắc tới chuyện hải nhân ngư.”
“Có phát hiện bùn rất mới không?” Bạch Ngọc Đường nói: “Hẳn là có người vừa chôn xuống.”
“Thật không?” Triển Chiêu cười cười kề lại gần: “Không phát hiện a.”
Bạch Ngọc Đường sửng sốt, lúc này mới nhớ tới hai mắt Triển Chiêu nhìn không thấy, có chút xấu hổ.
“Thi thể này xử trí thế nào?” Tiêu Lương hỏi: “Còn có a, có khi nào là ghép lại không a?”
“Có khả năng này.” Bạch Ngọc Đường ngồi
xuống nhìn cỗ thi cốt: “Nói không chừng là nửa thân trên của người ghép
với nửa thân cá bên dưới.”
“Đem về đi.” Triển Chiêu đề nghị.
.
…
.
Sau đó, Bạch Ngọc Đường mua một cỗ quan tài chuyển thi thể vào, gọi hai nha dịch đến khiêng về nha môn, phân phó
canh gác chặt chẽ.
Bọn nha dịch hỏi trong quan tài là thứ
gì, Bạch Ngọc Đường chỉ nói là cơ mật, liên quan đến một án tử khác bọn
họ điều tra, không được hỏi nhiều càng không được nhìn lén.
Nha dịch đương nhiên im miệng không hỏi nữa, việc này cũng tạm thời được gác lại.
.
.
Xử lý xong, bọn người Triển Chiêu đi tới một gian tửu lâu náo nhiệt, gọi một nhã gian, ngồi xuống bàn bạc.
“Lần này tựa hồ liên quan đến một vụ án
cũ.” Triển Chiêu nói: “Hôm qua có cá biết đi, hôm nay lại có hải nhân
ngư, còn có Mã Phúc cùng quái vật đầu người thân cá ngươi thấy trong từ
đường… Thật là không ít cá a.”
Bạch Ngọc Đường tay cầm một chén rượu sứ bạch sắc, nỗ lực đem những đầu mối đã phát hiện được xâu chuỗi lại,
nhưng mà vẫn không có kết quả.
“Tiểu Lương Tử, Tiểu Tứ Tử.” Triển Chiêu gọi Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử đang chơi cờ trên bàn nhỏ bên cạnh đến.
Hai tiểu hài nhi ngưỡng mặt nhìn Triển Chiêu, chờ hắn phân phó.
“Hai ngươi ngồi xuống, nói một chút về mấy chuyện kì quái gần đây.”
Bạch Ngọc Đường biết, hắn cùng Triển Chiêu là đương cục giả mê[người trong cuộc không sáng suốt], bở lỡ đầu mối, Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử là hai hài tử, nói không chừng có thể phát hiện thứ khác.
“Chuyện kì quái…” Tiêu Lương gãi đầu: “Triển đại ca, chuyện nào cũng kì quái.”
“Chuyện gì kì quái?” Triển Chiêu muốn nghe chính là cái này, cho nên vội bảo nó nói.
“Ân… Hải nhân ngư khi nãy, còn có Mã
Phúc sát nhân, sao đều là dùng chuột độc chết người? Người làm sao có
thể nuốt vào một con chuột chết.”
“Ân ân.” Tiểu Tứ Tử đứng bên cạnh gật đầu.
Sau đó, hai hài tử ngươi một câu ta một
câu mà nói những chuyện kì quái ở huyện Cừ Sơn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong, cũng cảm thấy kì lạ, nhưng lại nghĩ không ra đầu mối.
.
.
Còn đang lo nghĩ, chợt nghe dưới lầu một trận ồn ào… Còn có thanh âm của Lương Báo truyền đến: “Triển đại nhân!
Triển đại nhân mau ra đây a!”
Bạch Ngọc Đường nghe thấy nhíu mày, Triển Chiêu đẩy hắn một cái: “Ai, gọi ngươi đấy.”
Bạch Ngọc Đường không thể làm gì hơn là
mở cửa sổ nhìn xuống, liền thấy Lương Báo dẫn theo một đám nha dịch chạy khắp đường lớn tìm hắn, lắc đầu, vung tay, ném chén rượu cầm trong tay
ra ngoài.
Chén sứ bay xuống, gọn gàng đáp trúng vai Lương Báo.
Lương Báo ngẩng đầu… Vừa nhìn lập tức xông lên.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu: “Dường như xảy ra chuyện.”
Triển Chiêu gật đầu không nói, tìm người gấp như vậy, gặp chuyện không hay là khẳng định.
“Khó lường rồi Triển đại nhân a!” Lương Báo chạy ào vào kéo tay áo Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc tách ra, hỏi: “Làn sao vậy?”
“Cái kia… Có một quái nhân tới, nói là
muốn ngươi đi gặp nàng ta, nếu không sẽ giết sạch người trong nha môn,
hiện tại hơn nửa số nha dịch đã bị điểm huyệt rồi.”
Bạch Ngọc Đường hơi nhướng mày, hỏi: “Người nào?”
“Không biết a, là một nữ nhân, rất đẹp.” Lương Báo nói, nghiến răng: “Nàng ta… Tuổi cũng không còn trẻ lắm, có
lẽ đã hơn ba mươi.”
Bạch Ngọc Đường tựa bên cửa sổ nghe, trên mặt không có biểu tình gì, cũng không biết là có nghe được gì không.
“Triển đại nhân?” Lương Báo nhắc nhở.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hắn một cái: “Ngươi trở về nói với nàng ta, ta ở đây ăn, chờ tối đa nửa canh giờ.”
“Ách…”
Lương Báo hụt hơi: “Thế nhưng… Vạn nhất nàng ta đại khai sát giới, vậy sẽ chết không ít nha dịch vô tội a.”
Bạch Ngọc Đường vẫn như trước bất động thanh sắc: “Ta sẽ báo thù cho các ngươi.”
“Cái này…” Lương Báo sốt ruột giậm chân: “Triển đại nhân, ngài không thể nói vậy được a.”
Bạch Ngọc Đường cười nhẹ, giữa lúc Lương Báo đang nhìn nụ cười đó tới mơ mơ màng màng, thì lại nghe hắn nhàn
nhạt nói một câu: “Cho dù là nha dịch, cũng không hẳn tất cả đều vô tội, ngươi nói có đúng không.”
… Lương Báo hơi cau mày, nhưng lập tức
khôi phục thần sắc hoảng loạn, vờ như không nghe thấy, nói: “Vậy, Triển
đại nhân, ta lập tức đi gọi nàng ta.” Nói xong, xoay người chạy đi.
.
.
Chờ Lương Báo đi rồi, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn Triển Chiêu: “Thế nào?”
“Ta nhìn không thấy, nhưng cảm giác được khi Lương Báo nghe đến ‘không hẳn đều vô tội’ thì rất giật mình.” Triển Chiêu lắc đầu: “Dường như còn có chút sợ hãi.”
“Huyện Cừ Sơn này, quả nhiên không hề
đơn giản.” Bạch Ngọc Đường lại duỗi tay muốn lấy chén rượu trên bàn,
chợt nghe Triển Chiêu hỏi: “Ngươi đoán, người muốn gặp ngươi là ai?”
“Người nàng ta muốn gặp hẳn là ngươi.” Bạch Ngọc Đường tự rót chén trà: “Không phải ta.”
Triển Chiêu tựa bên bàn chống tay nâng cằm: “Có muốn cược một ván không?”
“Cược thế nào?”
“Ta đoán, người nọ là Cung chủ Nhị
Nguyệt Cung, ngươi đoán là một người hoàn toàn không liên quan.” Triển
Chiêu cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Ai thua mời cơm trưa nay, ngươi thấy sao?”
“Ta cược cái gì ngươi cũng chọn rồi
sao.” Bạch Ngọc Đường giúp Triển Chiêu rót trà vào chén: “Con mèo nhà
ngươi cũng quá bá đạo, không khiêm tốn chút nào.” [thế nhà ngươi còn sủng hắn làm gì??]
Triển Chiêu đưa tay sờ chén trà, không
ngờ chén đã bị tay Bạch Ngọc Đường dời đi… Nước trà nóng trong ấm rót
vào trên ngón tay Triển Chiêu.
“Là ngoài ý muốn.” Bạch Ngọc Đường nói,
nhẹ nhàng nâng tay Triển Chiêu lên, cầm khăn lau nước trên tay cho hắn,
từng ngón từng ngón lau qua… Lực đạo vừa đủ, bất khinh bất trọng[không nhẹ không nặng], bất hoãn bất cấp[không nhanh không chậm], cũng bất thanh bất sở[mờ ám =))].
Triển Chiêu cảm giác được qua lớp khăn mỏng, tiếp xúc với lòng bàn tay Bạch Ngọc Đường, ấm áp… Vi dương[ngứa ngứa, mà để ngứa ngứa thì kì quá ;_____;].
Tiêu Lương muốn đi đến lấy chén rót trà uống, bị Tiểu Tứ Tử ôm cổ.
Tiêu Lương kinh ngạc giật mình, đỏ mặt nhìn Tiểu Tứ Tử, tâm nói Cẩn Nhi làm sao vậy?
Tiểu Tứ Tử vễnh môi với nó bảo nó không được đi! Không được đi qua đó! Không được quấy rối tình cảnh hiện tại!
.
.
Lau dù có chậm, trên tay Triển Chiêu
cũng chỉ có năm ngón mà thôi, rốt cuộc lau xong ngón cuối cùng, Bạch
Ngọc Đường cầm ly trà đầy lên, giúp Triển Chiêu uống bớt phân nửa, trả
lại cho hắn.
Triển Chiêu cầm chén trà ngây người, khi nãy rõ ràng Bạch Ngọc Đường có uống một ngụm, không biết hắn đặt môi chỗ nào…
Trong phòng yên ắng, đang khi mọi người còn đang trầm mặc vì không biết nói gì, chợt nghe Thạch Đầu ngáp một cái.
Mọi người lúc này mới hồi phục tinh thần lại, cùng lúc, nghe từ trên thang lầu truyền đến tiếng gỗ “kẽo kẹt”,
dường như có người đi lên.
“Ân.” Triển Chiêu nhẹ nhàng vuốt vuốt cái mũi cao thẳng: “Có thể ta đã đoán sai.”
“Có kết luận sớm vậy sao?” Bạch Ngọc Đường vẫn như trước ung dung dưa vào khung cửa sổ, nhìn cảnh dưới lầu.
Một cỗ kiệu tinh xảo dừng trước tửu lâu, trên đỉnh kiệu đỏ rực, trang trí một con hắc long dang vươn thân, hai
người khiêng kiệu đều là nam tử cường tráng mặc y phục hắc sắc.
Đuôi mày Bạch Ngọc Đường khẽ nâng, nền đỏ rồng đen… Đây là người của Xích Long Môn?
Lúc này, chợt nghe tà cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Đập cửa như vậy rất không lễ độ, là báo
trước nếu lúc đạp cửa xông vào có gì không hay xảy ra thì đối phương
cũng không chịu trách nhiệm, mặt khác lại uy hiếp, nếu không ra chắc
chắn sẽ gặp chuyện không lành.
Triển Chiêu mỉm cười lắc đầu: “Xem ra thực sự đã đoán sai, không phải hạ tam môn, mà là hạ cửu lưu.”
Lời vừa dứt, cửa đã bị “ầm” tiếng mở
tung, một trận gió ùa vào… thổi trúng cánh cửa sổ phía sau Bạch Ngọc
Đường làm nó liên động lay động kẽo kẹt.
Tiểu Tứ Tử bị Tiểu Lương Tử kéo qua một bên, ngồi sau Thạch Đầu.
Nhìn lại phía cửa, một nữ tử mặc áo lụa
hắc sắc, tóc cài trang sức đỏ thắm, khoảng ba mươi tuổi, diễm trang, mỹ
mạo, cũng mang theo một cỗ tà khí.
“Nga?”
Nữ tử kia quan sát Triển Chiêu trên ngồi bên bàn một lát, lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang đứng bên cửa sổ uống trà mắt vẫn chưa từng liếc qua nàng một cái, dường như là thở phào nhẹ
nhõm: “Ta còn tưởng rằng có người giả trang, thì ra là thật, ta nghĩ quá nhiều rồi.”
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Nữ tử lập tức đưa tay nhẹ vuốt mặt, cười nói: “Bạch Ngũ gia quá gấp gáp rồi, nhìn người ta như vậy, là muốn
người ta lấy tim người ta có phải không?”
Bạch Ngọc Đường có chút dửng dưng, nhấp một ngụm trà nói với Triển Chiêu: “Xem ra thật đúng là tìm ngươi.”
Triển Chiêu hơi nhếch khoé môi, hỏi: “Cô nương là người của Xích Long Môn?”
“Ân.” Nữ tử kia rõ ràng là hình dung
xinh đẹp, nhưng cứ một mực cầm khăn tay che mặt, làm ra vẻ ngại ngùng,
nhấc chân bước qua bậc cửa hạ giọng nói: “Tiểu nữ tử, họ Hồng, tên gọi
Hồng Nương.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe xong đều không hẹn mà cùng sửng sốt —— Hồng Nương là một trong tam đại cao
thủ Xích Long Môn, chỉ là nữ nhân này danh tiếng không được tốt, là một
nữ hái hoa tặc.
“Ha hả.” Hồng Nương nhìn Triển Chiêu một chút: “Trước đây ta gặp qua Bắc Hiệp Âu Dương Xuân, hồ đồ cho rằng Nam
Hiệp cùng hắn nổi danh tất nhiên cũng như hắn, là một mãng phu khổng vũ
hữu lực[mạnh mẽ có sức lực]. Cho nên khi Triển Hạo nhắc tới ngươi, ta còn không mấy để tâm, sớm biết rằng là một nhân vật tuấn tú như thế này thì tốt rồi, ai… Uổng công bỏ lỡ rất
nhiều cơ hội.”
Hồng Nương nói một phen, rõ ràng là ngầm ám chỉ với Triển Chiêu, nàng ta quen biết Triển Hạo.
Triển Chiêu nghe được tên đại ca hắn
trong lòng khẽ động… Nhưng Triển Chiêu rất hiểu Triển Hạo, tuy rằng đại
ca hắn không biết võ công, thế nhưng tâm tư rất tinh tế đồng thời cực
chán ghét võ nhân. Đặc biệt là môn phái hạ cửu lưu như Xích Long Môn,
đại ca hắn nhất định sẽ không liên quan… Chẳng lẽ, Triển Hạo ở trong tay bọn họ?
Triển Chiêu bất động thanh sắc, hỏi Hồng Nương: “Tìm ta có chuyện gì?”
“Nga… Ta không có ác ý.” Hồng Nương
khoát tay nhẹ một cái: “Chỉ là nghe nói, có một Triển đại nhân tuấn tú
tới nha môn, một thân bạch y, nhãn tình mị hoặc có thể câu mất hồn
người. Rõ ràng nhớ kĩ Triển đại nhân hai mắt mù, cho nên nghĩ Triển
Chiêu kia là giả, cho nên đến nha môn nhìn một cái.”
Triển Chiêu lại tiếp tục nghi hoặc, Hồng Nương này rốt cuộc có lai lịch gì, có liên quan gì đến Triển Hạo, ngay
cả chuyện mắt mình bị thương nàng ta cũng biết.
“Ngươi muốn nói cái gì?” Bạch Ngọc Đường có chút chán ghét dáng vẻ Hồng Nương lẳng lơ phô trương cộng thêm thừa
nước thả câu, mở miệng hỏi một câu.
Hồng Nương che mặt cười: “Ta chỉ tới nói hộ Triển Hạo một câu.”
“Đại ca của ta có chuyện gì nhờ ngươi?” Triển Chiêu nhíu mày.
“Ân.” Hồng Nương gật đầu: “Hắn nói a, bảo ngươi đừng tìm hắn nữa.”
Triển Chiêu nghe xong cười lạnh một tiếng: “Ta vì sao phải tin ngươi.”
“Cần nói, ta đã nói rồi, tin hay không
tuỳ ngươi… Hơn nữa, dù các ngươi có tìm, cũng không chắc sẽ tìm được!
Triển Hạo không đơn giản như các ngươi nghĩ…”
Hồng Nương nói đến đây đột nhiên dừng, vội vàng che miệng, vỗ ngực: “Ai nha… Nguy hiểm thật a, thiếu chút nữa nói hết ra rồi.”
Triển Chiêu chỉ cảm thấy kỳ hoặc, rốt cuộc là đại ca làm sao? Hắn có ý lẩn tránh không muốn gặp, hay là bị người khác uy hiếp?
“Cáo từ.” Hồng Nương xoay người định đi, Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không có ý muốn ngăn cản nàng, cũng
không ngăn lại. Nhưng Hồng Nương kia đến cửa lại quay đầu: “Đúng rồi,
đại ca ngươi nói, ngươi có vấn đề gì, có thể hỏi, hắn nói cho ta một đáp án, nói là có thể giải đáp nghi vấn của ngươi.”
Triển Chiêu sửng sốt, trầm mặc một hồi, hỏi: “Vì sao đại ca lại làm ta mù?”
“Nga.” Hồng Nương lần thứ hai che mặt cười: “Triển Hạo nói a, có phải ngươi nghĩ, hắn từ nhỏ cũng rất thích đệ đệ này?”
Triển Chiêu nghi hoặc, gật đầu ——- đại ca quả thật yêu thương mình.
“Hắn bảo ta nói cho ngươi, kỳ thật, từ nhỏ người hắn ghét nhất là ngươi, thứ không muốn thấy nhất, là đôi mắt của ngươi.”
Triển Chiêu khẽ cứng người, tuy nghĩ lời này không thể tin, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, đại ca làm
sao có thể nói ra loại lời này!
Bạch Ngọc Đường thì lạnh lùng liếc mắt nhìn Hồng Nương.
Hồng Nương che miệng cười đến run rẩy cả người: “Đại ca ngươi a, còn bảo ngươi giám sát chặt chẽ người ngươi
thích nhất, cẩn thận bị cướp… Ha ha.” Nói xong, xoay người vừa cười vừa
đi.
Tiêu Lương tức giận, đi qua đóng cửa phòng, lầm bầm: “Người này thật đáng ghét.”
“Đúng vậy!” Tiểu Tứ Tử cũng gật đầu, chạy đến bên cạnh Triển Chiêu nói: “Miêu Miêu ngươi đừng tin nga, nàng ta nói bậy!”
Triển Chiêu khẽ cười, gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Tứ Tử.
Bạch Ngọc Đường thì nhíu mày nhìn ra bên ngoài cửa sổ, Hồng Nương ra khỏi tửu lâu, trước khi lên kiệu còn ngẩng
đầu nhìn lên, cười với hắn, lên kiệu rời đi.
Bạch Ngọc Đường quay lại, đi tới cạnh Triển Chiêu: “Thấy thế nào?”
Triển Chiêu không nói.
“Không cần quá để tâm lời nàng ta nói.” Bạch Ngọc Đường thấp giọng nói: “Lời nàng ta nói nói dối hẳn còn nhiều hơn nói thật.”
Triển Chiêu trầm mặc một lúc lâu, đột
nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Nhưng mà lúc ta nằm mơ… Ngươi thật sự
bị nữ lưu manh bắt đi mất.”
.
…
.
Bạch Ngọc Đường thở hụt một hơi, nhìn lại Triển Chiêu, chỉ thấy vẻ mặt hắn tự tiếu phi tiếu, đúng là đang trêu chọc mình.
Bạch Ngọc Đường nghĩ nghĩ một chút đột
nhiên bật cười, nhấc một chân đặt lên băng ghế cạnh Triển Chiêu, tay gác trên đầu gối đưa sang nhẹ nhàng nâng cằm Triển Chiêu: “Ta bị nữ lưu
manh bắt mất, cùng với chuyện người ngươi thích nhất bị cướp, có liên hệ trực tiếp gì sao?”
.
…
.
Lúc này đến lượt Triển Chiêu hụt hơi, cuối cùng bất đắc dĩ, chỉ phải cười kéo tay Bạch Ngọc Đường xuống, cầm chén uống trà.
Tiếu ý trên mặt Triển Chiêu lừa được
Tiêu Lương đang bất mãn với Hồng Nương, cũng lừa được Tiểu Tứ Tử miên
man lo lắng suy nghĩ cho hắn, nhưng không lừa được Bạch Ngọc Đường đang
nghĩ Triển Hạo đang có chuyện.
Trong lòng Triển Chiêu lúc này có thể
nói là ngũ vị tạp trần, chuyện vốn dĩ đã quỷ dị, dường như đang phát
triển theo hướng càng lúc càng quỷ dị.
.