Nhìn thấy đàn chó dữ, Triển Chiêu và
Bạch Ngọc Đường đều thầm sợ hãi, Triển Chiêu kéo kéo Bạch Ngọc Đường:
“Này, có chốt đóng cửa không?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Loại cơ quan
này có một đặc điểm, mở bên ngoài, phải đóng từ bên ngoài, đóng lại rồi
thì không vào được nữa.”
Triển Chiêu có lẽ còn sót chút bản năng
loài mèo, thấy chó là muốn leo lên mái nhà, ngửa mặt nhìn nhìn, bốn phía không có góc nào trốn được, ai thiết kế chỗ này vậy, ức hiếp người ta
quá!
Bạch Ngọc Đường thấy ánh lửa phía xa,
biết còn có người cầm đuốc đi giữa bầy chó, phía sau còn có tiếng bánh
xe, dường như là đẩy xe tới.
“Đẩy xe đến chất vàng sao?” Triển Chiêu
nhíu mày, Bạch Ngọc Đường đột nhiên nghĩ đến ống trúc của Lôi Thanh Lãng vẫn cất trong người, khi đó lũ chó dữ canh cửa nghe thấy tiếng sáo của
hắn đều lập tức bất động, nói không chừng, một lát nữa có thể dùng để
cứu mạng.
Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu một cái, cùng trốn ra sau bức tượng vàng cao lớn, chân đạp trên núi vàng, cảm giác rất đặc sắc.
.
.
Rất nhanh, tiếng chân đến trước cửa.
“Người đâu?”
Có tiếng một người hỏi, Lôi Thanh Lãng trả lời: “Không phải ngươi nói không còn đường để đi sao?”
“Người ta tài giỏi hơn ngươi nhiều!” Tiếng của Trầm Nhan.
“Hắc hắc, đây mới là mở rộng tầm mắt thật sự!” Hiển nhiên là Đường Thanh Tùng cũng có mặt, có lẽ đang đánh giá số châu báu.
“Không nhiều như trong tưởng tượng.”
Lần này là giọng của quỷ diện nhân.
“Không sao, chúng ta chuyển hết châu báu đi, sau đó thả chó ra, ta không chờ để thấy thi thể đẫm máu của bọn
chúng được nữa rồi.” Khi Lôi Thanh Lãng nói còn mang vẻ vui mừng, sau đó dường như quay sang nói với người bên cạnh: “Thế nào? Mặt mày thật khó
coi, xót nhi tử của ngươi sao?”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn người, trong lòng cũng thầm thắc mắc, Lôi Thanh Lãng đang nói chuyện với ai?
“Nếu con đã lấy được thứ mình muốn rồi, thì đừng giết người nữa… A!”
Người nói tiếp theo chính là Mai di, chỉ có điều vừa mở miệng, hai người đột nhiên nghe thấy tiếng “Chát” vang
dội, có vẻ bị ai tát mạnh một cái.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều ngẩn người, tình huống gì thế này?
“Này!” Trầm Nhan kéo Mai di ra sau lưng, chỉ vào Lôi Thanh Lãng: “Ngươi còn là người không, ngay cả mẫu thân cũng đánh.”
“Ai nói ả là mẫu thân của ta?” Lôi Thanh Lãng cười lạnh, đưa tay túm lấy Mai di: “Qua đây, một lát nữa thả cả
ngươi vào cho chó ăn.”
“Đủ rồi!”
Quỷ diện nhân lên tiếng: “Mau chuyển vàng đi đi, đúng rồi, tìm đồ trước, khi chuyển vàng phải cẩn thận một chút.”
“Động thủ đi.” Đường Thanh Tùng dẫn thủ hạ đẩy xe đến chuyển vàng.
Triển Chiêu vỗ nhẹ Bạch Ngọc Đường một cái, tìm đồ?
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, dường như bọn họ đang tìm thứ gì đó.
.
.
Bên ngoài có tiếng chuyển đồ, Triển
Chiêu chợt thấy ánh mắt Bạch Ngọc Đường bị một viên gạch nhô lên thu
hút, ngồi xuống nhìn, xung quanh nó có một vòng hoa văn, khá giống như
bùa chú.
Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn sắc mặt Bạch Ngọc Đường, thấy hắn cau mày, sắc mặt còn lạnh hơn cả bình thường.
Triển Chiêu hiểu từng chút thay đổi của Bạch Ngọc Đường, sở dĩ mọi người nói hắn sinh nhân vật cận[người lạ thì đừng đến gần], thậm chí có kẻ nói hắn lãnh khốc vô tình, đại đa số đều vì vẻ mặt lạnh lùng.
Điểm khác biệt khi tâm trạng của Bạch
Ngọc Đường vui vẻ với khi tâm trạng bình thường và khi tâm trạng xấu chỉ là chút cảm giác. Tâm trạng vui vẻ thì sáng sủa một chút, bình thường
thì hoàn toàn rơi vào trạng thái bình tĩnh, khi tâm trạng xấu thì u ám
hơn một chút. Còn về cười, nhíu mày các loại, ở cạnh hắn một thời gian
dài mới có thể thấy được.
Hiện tại thì tâm trạng Bạch Ngọc Đường
xấu tới cực điểm, Triển Chiêu biết vì sao, cũng biết… Bạch Ngọc Đường
muốn giết Lôi Thanh Lãng, quyết định rất nghiêm túc.
Người giang hồ dù sao cũng là người
giang hồ, số người Bạch Ngọc Đường đã giết không phải ít, khi mình hành
tẩu giang hồ cũng đã giết không ít kẻ đáng chết. Triển Chiêu hoàn toàn
không bảo thủ đến độ kẻ sát nhân là phải đưa đến quan phủ, với loại
người như Lôi Thanh Lãng, phải giết ngay.
.
.
“Có khi nào ở bên trên không?”
Lúc này, Đường Thanh Tùng phát hiện thấy hộp gấm trong tay pho tượng vàng, đặt ở nơi trang trọng như vậy, có lẽ
không phải thứ tầm thường.”
Đường Thanh Tùng vừa nói vừa định đi lấy.
“Chờ đã!” Trầm Nhan kêu một tiếng ngăn Đường Thanh Tùng lại: “Ngươi cẩn thận có ám khí, không biết đừng tùy tiện chạm vào!”
“Khoan hãy đụng đến pho tượng, chuyển
mọi thứ lên xe đã rồi nói.” Quỷ diện nhân ra lệnh: “Nhanh một chút, bên
ngoài chịu không được lâu nữa.”
Đường Thanh Tùng lập tức dừng lại, hơi
do dự nhìn hộp gấm trong tay tượng vàng một cái, tiếp tục sai người
chuyển vàng bạc châu báu.
.
.
Đứng sau pho tượng không an toàn chút
nào, chỉ cần đám người kia đi vào trong một chút, thì sẽ phát hiện thấy
bọn họ, cho nên phải mau nghĩ cách thoát thân.
Triển Chiêu ngồi xuống, đưa mắt ra hiệu với Bạch Ngọc Đường, như đang hỏi: Ngươi đoán xem bọn họ đang tìm thứ gì?
Bạch Ngọc Đường lắc nhẹ đầu, nhìn Triển Chiêu chỉ chỉ viên gạch trên đất, rồi lại chỉ lên tường, làm động tác mở ra.
Triển Chiêu kinh ngạc: Mở ra được?
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Mà lúc này, tiếng động bên ngoài đã lớn
hơn, quỷ diện nhân hạ lệnh dọn sạch châu báu ở đây, dù sao thì vàng bạc
rớt cũng không hư, đám thủ hạ bắt đầu vội vội vàng vàng quăng lên xe,
thế là tiếng động càng lớn hơn.
Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng xoay xoay viên gạch, ấn xuống.
Theo sau động tác của hắn, bức tường đá trước mặt yên lặng mở ra, phía sau là một gian phòng…
Triển Chiêu sửng sốt, không hề có chút tiếng động nào!
Bạch Ngọc Đường kéo hắn một cái, hai
người cấp tốc lao vào trong, Bạch Ngọc Đường bắn một mảnh Mặc Ngọc Phi
Hoàng Thạch vào viên gạch kia.
“Cách” một tiếng, tường đá chuyển động, căn phòng chẳng mấy chốc đã được đóng kín.
Tiếng động này khiến người kẻ đang đẩy
xe trước tượng vàng chú ý. Lôi Thanh Lãng nhảy vút lên đài vòng ra sau
pho tượng, chỉ thấy trên đất có một viên gạch nhô lên, bên chân có một
mảnh Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch.
Hắn nghĩ Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã chui vào trong, cho nên ấn lên viên gạch.
Chỉ là muốn mở mảnh gạch này cũng cần
rất nhiều kiến thức, Lôi Thanh Lãng hùng hổ nhấn xuống một cái… Ba mũi
tên độc bắn từ cửa ra.
Hắn phản ứng nhanh, nghiêng người tránh
đi, không dám lỗ mãng nữa, bảo Trầm Nhan đến nhìn thử, nàng ta lắc đầu
nói loại ám khí này chỉ có Bạch Ngọc Đường biết giải, khiến sắc mặt Lôi
Thanh Lãng tái xanh.
Hắn bị Triển Chiêu đánh một quyền sau
cổ, hiện tại ấn vào vẫn ẩn ẩn đau, xoa xoa vết bầm, Lôi Thanh Lãng tiếp
tục nghĩ cách truy kích hai người.
.
.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đến một gian phòng khác, bên trên vẫn là mái hình vòm, nhưng cao hơn, sáng hơn so với bên ngoài.
Ngửa mặt lên nhìn nhìn, Triển Chiêu hiểu ra: “A! Cái vừa nãy là động trong động!”
Bạch Ngọc Đường sầm mặt đứng một bên, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Này.” Triển Chiêu vỗ hắn một cái: “Làm sao vậy?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Miêu Nhi, số châu báu ngoài đó là giả, số bảo bối ở đó chỉ là mồi nhử, không phải kho báu thật sự.”
“Là thế nào?” Triển Chiêu không hiểu, dùng nhiều vàng bạc như vậy làm mồi nhử, xa xỉ quá!
“Trước đây ta thường nghe nghĩa mẫu nói
‘khi làm việc không thể chỉ nhìn trước mắt, cũng không được để chút lợi
nhỏ mê hoặc, càng nhìn càng xa, mới có thể càng nhìn càng rõ’!”
Triển Chiêu gật gật đầu, hắn đưa mắt
nhìn bốn phía, nhưng tuy hang động này lớn hơn bên ngoài, nhưng bên
trong trống rỗng, không hề có thứ gì. Mặt đất được lát đá bằng phẳng,
trên bốn bức tường xung quanh thì cũng chỉ có đá.
“Một nơi trống rỗng lại rộng như vậy,
rất bất thường.” Triển Chiêu đang nói, chợt từ bên ngoài mơ hồ có tiếng
đạn pháo và tiếng la hét chém giết.
Hai người nhìn nhau một cái, chẳng lẽ đã đến gần bờ biển? Bọn họ chạy tới chạy lui, cuối cùng đã chạy từ mặt đất lên trên rồi?
“Ta đến bên tường nhìn thử xem có cửa ra ngoài không.” Bạch Ngọc Đường bước nhanh đến phía bức tường, nhưng vừa
đi được vài bước, chợt nhận ra dưới chân phát ra tiếng “Cọt kẹt cọt
kẹt”.
“Mặt đất không được vững chắc sao?”
Triển Chiêu cũng thấy khó hiểu, mặt đất rất trơn, từng khối đá có vẻ
không được liên kết vào nhau, chẳng lẽ là do nhiều năm không tu sửa?
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm mặt đất
một lúc lâu, chợt biểu hiện kinh ngạc, hắn ngồi xuống nhẹ nhàng phủi lớp bụi trên một khối đá vuông ra.
Ngay lập tức, có ánh kim tỏa ra.
Triển Chiêu há hốc mồm, cũng ngồi xuống, dùng nội lực quét một cái… Một trận bụi cuốn qua, trên mặt đất xuất
hiện từng khối vàng đặc phát sáng rực rỡ.
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu nhìn mặt đất lát vàng lần nữa, “Miêu Nhi, nơi này được lót vàng.”
“Không chỉ là lót vàng.”
Triển Chiêu đột nhiên đưa tay, chỉ ra phía sau, bức tường bọn họ vừa đi qua.
Bạch Ngọc Đường quay đầu nhìn theo hướng hắn chỉ, liền thấy bức tường khi nãy cũng là vàng đặc sáng chói. Ngẩng
đầu nhìn lên nữa, trên một bức tường, có năm pho tượng phật, pho nào
cũng cao đến không sao nhìn hết nổi, tư thế không giống nhau, khuôn mặt
hiền từ ôn hòa. Ở giữa, trên trán pho tượng phật tổ cao nhất, không biết được khảm loại đá quý nào, đang phát ra ánh sáng lấp lánh, hình trăng
khuyết.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái: Đây mới là kho báu Yêu Thành thật sự!
“So với trong này, căn phòng bên ngoài quả thật chỉ là mồi nhử!” Triển Chiêu không thể không thán phục.
Ngay lúc ấy, đột nhiên, hai người cảm
giác được mặt đất rung nhẹ… Đá vụn rời từ trên trần xuống. Từ căn phòng
bên cạnh có tiếng “Ầm rầm” rất lớn, như là thứ gì sụp xuống.
“Nguy rồi!” Bạch Ngọc Đường nhíu mày: “Có thể bên kia đã đụng trúng chốt ám khí!”
“Ý ngươi là thứ trong tay pho tượng vàng sao?” Triển Chiêu cũng hoảng hốt.
Bạch Ngọc Đường gật đầu… Không bao lâu, bốn phía lại yên tĩnh.
“Ngươi nói xem, có khi nào người bên kia đều trúng ám khí cả rồi không?” Triển Chiêu đi đến cửa, bám vào tường
nghe nghe, nhưng không hề có chút âm thanh nào.
“Chúng ta tìm đường ra trước.” Bạch Ngọc Đường đi quanh tìm chốt mở: “Dường như có gì đó không đúng!”
Triển Chiêu cùng đi với hắn, nhưng tai
lại nghe được tiếng “kẽo kẹt” kì lạ. Tiếng động phát ra từ dưới chân,
dường như có gì đó đang bị ép lại cọ xát vào nhau. Hắn ngồi xuống, chăm
chú nhìn vào những khối vàng trên mặt đất, thấy có vài chỗ bị chênh
lênh, cảm nhận một chút, Triển Chiêu đột nhiên hoảng hốt nói: “Ngọc
Đường, mặt đất đang chìm xuống!”
Bạch Ngọc Đường cũng cảm nhận được, biết việc lớn không hay rồi.
“Xem!”Triển Chiêu chỉ xuống mặt đất, đã có nước tràn vào rồi, và đang dâng lên dần.
“Đảo sắp chìm rồi.” Bạch Ngọc Đường muốn mau đưa Triển Chiêu ra ngoài, nhưng trên tường hoàn toàn không có chốt
mở nào, Triển Chiêu chỉ xuống chân tượng phật, nói: “Ngươi xem, nước từ
căn phòng bên cạnh đã tuồn từ chân tượng qua rồi, có vẻ như nước bên đó
sâu hơn bên này.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, đương nhiên rồi, bọn họ vẫn đi từ dưới lên trên, phòng bên cạnh chắc chắn phải chìm sâu hơn.
“Nếu người bên đó không chết, hẳn sẽ
chạy ra từ cửa chính?” Triển Chiêu cảm thấy Lôi Thanh Lãng chết rất
đáng, Trầm Nhan, Đường Thanh Tùng bất quá là làm theo lệnh, thật sự tội
không đáng chết, huống chi còn rất nhiều giáo chúng vô tội… Đúng rồi,
còn có Mai di và quỷ diện nhân bị nghi ngờ có liên quan đến Triển Hạo.
“Nếu như bọn họ còn đi được.”
Bạch Ngọc Đường bước chân đến chỗ chân tường, đưa tay đè lên một khối vàng xoay ra ngoài…
“Ầm” một tiếng, cửa đá vừa mở ra, nước lập tức tuôn xối xả vào.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường phát
hiện, mực nước ở phòng bên cạnh đã cao đến nửa người rồi, cũng may bị
đống vàng bạc châu báu chất như núi trước cửa chắn lại, không tràn sang
được.
Hai người nhìn nhau một cái, ra khỏi hang, liền thấy Trầm Nhan nằm úp trên một cây cột đá, dường như bị thương.
Xung quanh cực kì hỗn độn, cả hang động
bao gồm cả pho tượng vàng đều ngã đổ, đè người bên dưới chìm sâu xuống
nước, có lẽ đã không cứu được nữa rồi.
“Bạch… Cứu ta.” Trầm Nhan thấy Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đi ra, vội cầu cứu, hai người nhìn qua, phát hiện
chân nàng ta bị một tảng đá đè lên.
Vội đi qua, đẩy tảng đá ra, hai người lại phát hiện bên dưới là Đường Thanh Tùng, vẫn còn thoi thóp.
Ngay lúc ấy, tiếng rền vang trên mặt đất to hơn, rung lắc dữ dội lại kèm theo đá vụn không ngừng rơi xuống.
Trầm Nhan chỉ bị thương chân, sau khi
được cứu ra thì đỡ Đường Thanh Tùng bò lên, đàn chó cũng không cắn người được nữa, kêu la vùng vẫy trong nước. Rất nhiều người bị thương, Triển
Chiêu và Bạch Ngọc Đường cứu hết những người có thể cứu, bảo bọn họ trốn sang hang bên cạnh.
Người đã đi gần hết mà vẫn không thấy quỷ diện nhân, Lôi Thanh Lãng và Mai di!
Bạch Ngọc Đường đứng trên pho tượng vàng đã đổ, nhìn xuống nước, nước ở đây hòa tan rất nhiều đất bùn, rất đục,
không thấy được bên dưới. Nhưng Mai di có khả năng đặc biệt, chỉ cần
không bị đè trúng, thì lặn lâu dưới nước cũng không sao.
Triển Chiêu thấy nước càng lúc càng cao, đã sắp qua khỏi núi châu báu, rất lo lắng, sắp không có chỗ đứng nữa
rồi, mà bốn phía còn đầy các lỗ thông khí, khi nước dâng đến tràn qua
những lỗ đó vào trong thì sẽ càng chìm nhanh hơn.
“Mai di!”
Ngay lúc ấy, Trầm Nhan khập khiễng chạy
về, nàng ta biết Bạch Ngọc Đường vẫn muốn cứu Mai di, liền đứng trên cạn kêu vội mấy tiếng.
Đột nhiên, một bàn tay vươn từ trong nước lên, rất trắng cũng rất gầy, bám vào núi châu báu muốn bò lên.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều mừng rỡ, đưa tay đến kéo.
Quả nhiên, là Mai di, nàng ta nôn ra vài ngụm nước, đưa mắt lên nhìn, thấy là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường,
ngẩn người. Ngay khi vừa đối diện với Bạch Ngọc Đường, nàng ta lập tức
cúi đầu, dường như không dám nhìn hắn.
Bọn Triển Chiêu đương nhiên không có
thời gian để ý nhiều, kéo mạnh nàng ta lên. Nhưng ngay trong một khắc
nàng ta lên bờ, đột nhiên mặt nước phía sau lay động, một người nhảy vọt lên.
Ánh dao lóe lên, hướng thẳng đến Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu giật mạnh Bạch Ngọc Đường về sau… Ánh dao quét qua từ vai Mai di, vì đó là nơi tập kích Bạch Ngọc
Đường thuận lợi nhất, trong nháy mắt máu bắn ra, đương, người bị thương
không phải Bạch Ngọc Đường, mà là Mai di.
Người nhảy lên tập kích không lạ, chính
là Lôi Thanh Lãng, lúc này mặt hắn trắng như giấy, hai mắt đỏ bừng, đầu
tóc tán loạn ướt bẩn, nhìn không khác gì quỷ sống.
Trầm Nhan đỡ lấy Mai di đang ôm vai đau đớn, mắng to: “Lôi Thanh Lãng, ngươi không phải là người.”
Triển Chiêu kéo Bạch Ngọc Đường về sau,
vì quá hoảng loạn không khống chế được sức mình, cho nên bản thân thiếu
chút nữa rơi xuống nước. Bạch Ngọc Đường đưa tay giữ hắn lại, không quan tâm đến cảm giác đau đớn trên tay, tay còn lại phóng hai mảnh Mặc Ngọc
Phi Hoàng Thạch ra, thẳng vào mũi và cổ họng Lôi Thanh Lãng.
Lôi Thanh Lãng dưới nước vốn nghĩ sẽ tập kích thành công, không ngờ Bạch Ngọc Đường lại tránh được, mà máu của
Mai di khi bị thương bắn lên mặt hắn, trôi xuống cùng với nước, làm hắn
hoa mắt. Đến lúc tỉnh táo lại thì đã bị Mặc Ngọc Phi Hoàng Thạch bắn
trúng, mũi cực kì đau đớn, lập tức mắt không thấy được gì nữa, cổ cũng
đau buốt, hắn vội ngã về sau, chìm vào trong nước, không còn tung tích.
Trầm Nhan đỡ Mai di, thấy Bạch Ngọc
Đường và Triển Chiêu chỉ về phía sau, biết bọn họ bảo mình đi về đó. Bên này nước tương đối sâu, trong bọn họ không ai bơi giỏi như Lôi Thanh
Lãng, hắn trốn trong nước rất bất lợi cho mọi người.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng lùi
về sau, nước càng lúc càng đầy, chốt đóng cửa đã bị nước lấp không thể
dùng được nữa, mà nước bên đó cũng đã qua khỏi đầu gối.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cấp tốc
quay lại chỗ cao, nếu cứ để mặc cho nước dâng thì không cần Lôi Thanh
Lãng tập kích, bọn họ cũng sẽ chết đuối.
Cả đám giáo chúng lúc này chỉ biết tìm cách thoát chết, làm sao còn nhớ được chuyện đánh nhau, đều đang đập tường kêu cứu.
Bạch Ngọc Đường tiếp tục tìm chốt mở cơ quan, Triển Chiêu thì cầm kiếm đứng sau lưng hắn, nghe ngóng tiếng động trong nước.
“A!”
Giữa lúc mọi người đang căng thẳng, một giáo chúng chợt kêu to.
Triển Chiêu quay sang nhìn, liền thấy có thứ gì đó lướt qua trên mặt nước.
Lớp vảy lục sắc giống hệt như vảy rồng.
Triển Chiêu hít một hơi, lập tức nhớ đến đàn rắn trong hố khi nãy! Nhất
định là sợ nước cho nên tìm đến nơi cao.
Ngay sau tiếng thét chói tai của người khi nãy, một con rắn lớn nghếch cao đầu nhảy lên khỏi mặt nước, há miệng cắn về phía hắn.
Triển Chiêu bắn một mảnh ám khí ra, đi từ mắt rắn vào thẳng trong não, con rắn kia rít một cái, rơi lại vào trong nước.
Nhưng ai biết được bên dưới còn bao
nhiêu rắn? Thứ này cực độc. Triển Chiêu quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc
Đường, hắn còn đang vừa tìm đường ra, vừa hỏi Trầm Nhan bên cạnh: “Chỉ
có một tấm bản đồ thôi sao? Nửa còn lại đâu?”
Trầm Nhan lắc đầu: “Không có, ta cũng chỉ biết một tấm này… Không biết còn phần nào nữa không?”
Khi bọn họ nói chuyện, Triển Chiêu nhìn
thấy một gợn nước, tiến đến từ nơi cách đó không xa, dưới nước dường như có gì đó lóe sáng.
“Ngọc Đường, cẩn thận!” Triển Chiêu hô to một tiếng.
Bạch Ngọc Đường vừa nhìn qua, nước kêu “rào” một cái, bọt nước văng khắp nơi.
Bọt nước bắn vào mắt Bạch Ngọc Đường,
hắn vô thức quay mặt đi, ngay khi đó, Lôi Thanh Lãng nhảy lên, lưỡi dao
sắc trong tay hắn đâm thẳng vào tim Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu nhảy lên định ngăn, nhưng ý thức được đã không còn kịp nữa, tim lạnh buốt.
Ngay trong thời khắc nguy hiểm đó, Bạch
Ngọc Đường chỉ kịp thấy có người chắn trước mặt mình, việc xảy ra quá
nhanh, hắn nghe được tiếng dao bén đâm vào da thịt, tiếng xương cốt gãy
vụn.
Nhìn thấy vết thương và máu trên vai
người nọ, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, sát ý lập tức dâng lên, rút đao ra
khỏi vỏ, kéo người trước mặt ra sau, chém một đao tới… Ngay lập tức, máu tươi bắn ra.
Triển Chiêu lao đến, thấy được trên cổ Lôi Thanh Lãng bị chém một đường sâu, xương cổ đã gãy, máu tươi bắn lên tường.
Hắn ôm cổ, trợn trừng hai mắt nhìn chằm
chằm Mai di bị dao đâm vào ngực đang che trước Bạch Ngọc Đường. Lôi
Thanh Lãng mở miệng, như muốn nói gì, chỉ có điều cổ họng đã đứt, không
thể nói được.
Mà Mai di khi nhìn thấy hắn đau đớn như vậy, mắt lập tức ướt lệ.
Mọi người đang sững sờ, mặt nước lại
chấn động, một con rắn lớn khác lao lên, có lẽ bị mùi máu kích thích,
đàn rắn dưới nước bắt đầu điên cuồng. Con rắn lớn kia ngoạm trọn lấy đầu Lôi Thanh Lãng, xé giật ra theo vết đao, cả cái đầu bị xé xuống nuốt
đi.
Mai di mở to mắt nhìn thấy, lập tức kêu thảm thiết một tiếng, ngất đi.
Triển Chiêu vội vung kiếm chém đầu con rắn.
Lúc này nước đã cao đến ngực, phía dưới hiểm nguy mai phục, Triển Chiêu vội ra hiệu với Bạch Ngọc Đường, không kịp nữa rồi!
Bạch Ngọc Đường biết Triển Chiêu muốn
dùng đao kiếm phá tường, liền giao Mai di cho Trầm Nhan đỡ, hai người
vận khí vừa định vung đao, đột nhiên, có tiếng “ầm”.
Trên tường xuất hiện một lỗ lớn, ánh sáng chiếu vào, mọi người vô thức nhắm mắt.
Đồng thời, bên ngoài có tiếng “chít chít” vang lên, và tiếng gọi giòn tan: “Miêu Miêu, Bạch Bạch mau ra đi!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mừng rỡ, là Tiễn Tử và Thạch Đầu đào tường vào.
Tiễn Tử nhảy vào nước, ngoạm lấy hai con rắn nước đang tiến đến gần Triển Chiêu. Vung đầu quăng mạnh vào tường…
Hai con rắn lập tức ngất xỉu.
Rắn độc, trảo ly càng độc hơn. Hai loài
này tương sinh tương khắc, những loài có độc như rắn sợ nhất là trảo ly, không dám cắn người nữa, chạy trốn vào sâu trong hang.
Thạch Đầu bơi tới, lâu quá không gặp rồi, phải cọ cọ Triển Chiêu mấy cái.
Triển Chiêu thấy Thạch Đầu thì rất mừng, vỗ vỗ đầu rồi đặt Mai di lên lưng nó, bảo Trầm Nhan cũng đỡ phụ, Thạch
Đầu cấp tốc bơi chở hai người ra. Đám thủy quân giáo chúng cũng đều bơi
ra, bên ngoài là mặt biển mênh mông, thuyền lớn của Triệu Phổ đang neo
cách đó không xa chờ.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vứt Đường Thanh Tùng đang hôn mê lên lưng Tiễn Tử, hai người bám vào nó.
Tiễn Tử bơi nhanh về, bọn Tương Bình thấy hai người không việc gì, vội thả dây xuống.
Lên thuyền, Công Tôn vội bảo người đưa Mai di trọng thương bất tỉnh vào khoang thuyền chữa trị.
“Lão ngũ!” Từ Khánh bổ nhào tới kéo Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu lại xem, thấy hai người không bị thương, cuối cùng cũng yên tâm, vội bảo vào trong tắm nước nóng uống canh gừng thay y phục.
Tương Bình thấy cả Yêu Thành đang chìm
xuống, liền quay đầu lại hô lớn: “Mau đi! Nhanh lên! Khi đảo chìm hết
xuống sẽ có nước xoáy, không đi xa chúng ta sẽ bị cuốn xuống!”
Thủy thủ trên thuyền vội chỉnh buồm, cố gắng chạy ra xa.
Mà trên bờ lúc này, nha môn Tùng Giang
Phủ đã sớm nghe theo lệnh Triệu Phổ, tập hợp hơn mười vạn cư dân mang
bao gai đến, nhét đầy đất bùn, đắp thành một con đập dài, đề phòng nước
tràn bờ.
Yêu Thành chìm dần xuống, trên mặt nước
xuất hiện rất nhiều dòng xoáy, thi thể các giáo chúng, và cả quỷ thuyền
neo trong cảng cũng bị cuốn xuống đáy biển, cùng với kho báu khổng lồ
của Yêu Tộc, vĩnh viễn chôn vùi trong lòng biển tối đen.
.
.
Sau khi Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu
tắm rửa, thay y phục thì đi ra khỏi khoang thuyền, thứ nhìn thấy là mặt
biển đã yên tĩnh trở lại, không có Yêu Thành cản trở, mặt biển có vẻ bao la hơn nhiều.
Mực nước quả thật có dâng lên một chút,
nhưng vì mọi người đã đắp đê, lại thêm khoảng trống trong kết cấu của
Yêu Thành, cho nên không có sóng thần. Rất nhanh, mặt biển đã khôi phục
độ cao bình thường, thuyền của bọn Triệu Phổ, trong tiếng hoan hô của
mọi người, tiến vào bờ.