Hộp gỗ không có khóa, thay vào đó là một cơ quan kỳ diệu. Có lẽ nghề mộc hiện đại đã không còn người nào có khả năng làm được vật này rồi, bởi vì các loại công cụ hiện đại dùng keo hỗn hợp cho nên kỹ thuật ban đầu dần dần thất truyền. Phải biết rằng chỉ cần một sư phụ có tay nghề tốt thì đồ gỗ trong nhà hắn sẽ không cần đinh để kết dính.
Vương Hủ mở hộp gỗ, đôi mắt lập tức sáng trưng. Bên trong hộp gỗ còn có chiếc hộp khác, chỉ là chiếc hộp trước mắt còn quý giá hơn hộp gỗ bên ngoài. Chiếc hộp này được chế tạo từ một tài liệu kiểu hổ phách. Dưới ánh đèn, nó đang lộ ra những tia sáng đủ màu sắc, phảng phất như có rất nhiều đám mây trong suốt đang chuyển động trong hồ nước. Vương Hủ không khỏi thấy ngơ ngẩn, chờ hắn bình tĩnh lại thì trên hộp dần hiện ra chữ, chẳng khác nào dùng một nét mực vẽ trên mặt nước vậy.
Tuy Vương Hủ không đọc được chữ này nhưng hắn có thể xác định chúng đều là tiếng Trung. Bởi vì chữ này vừa vuông, vừa được viết như nước chảy, rõ ràng thuộc hệ thống thư pháp cổ đại nào đó. Mặc dù Vương Hủ không phải là bao cỏ, tuy nhiên hắn cũng chỉ biết được bấy nhiêu mà thôi. Nào có chuyện thần kỳ như còn ít tuổi mà tri thức vừa bao quát vừa thông kim bác cổ...
"Ai, nếu có thể hiểu thì tốt rồi..." Vương Hủ tự nhủ. Lúc này, chữ trên hộp phai mờ một cách đột ngột rồi biến mất, hệt như mặt nước đang gợn sóng. Ngay sau đó, nét mực dần dần tụ lại một lần nữa, ấy vậy lại biến thành chữ giản thể!
Tròng mắt Vương Hủ đã sắp rớt ra, trong lòng hắn tạm nhận định đây là sản vật công nghệ cao thuộc một nền văn minh tiên tiến nào đó.
"Thử vật thiên hạ cộng thất, tặng hữu duyến chi nhân, tập chi, nhược khả đắc ngô nhất kỹ chi năng, ngô khởi bất nhạc hồ."(Vật này thiên hạ có bảy, xin tặng cho người có duyên. Nếu học được một kỹ năng trong mỗi tập này, ta mới thấy vui mừng.)
Những lời này thật khó hiểu rõ, dường như vị này muốn nói ta có để lại bảy chiếc hộp phân tán ở các nơi. Ai nhặt được thì của người đó, nếu học tập được bản lĩnh ở trong đó thì hắn sẽ vui mừng. Theo ý trong câu, đồ vật trong hộp này chỉ là học vấn của một môn mà thôi, hơn nữa chỉ cần người khác có thể "may mắn" học được thì hắn mới vui mừng.
Vương Hủ dở khóc dở cười. Vị cổ nhân này ngoại trừ cuồng vọng còn hơi điên điên khùng khùng.
Sau đó, hắn quét mắt xuống chữ cái ở góc dưới bên trái để nhìn xem rốt cuộc vị này là thần thánh phương nào. Nhưng khi nhìn xuống nơi cổ nhân thường ký tên, hắn liền muốn phun máu, bởi hai chữ này là Vương Hủ.
"Tốt, tốt lắm, rất can đảm, rất can đảm... Êy, đại ca quay phim đang trốn ở đâu vậy? Đây là game show Tìm kiếm tài năng diễn xuất của đài truyền hình đúng không? Ta nói đạo diễn đó! Ngươi trốn ở đâu, mau ra đây trả lời cho ta!"
Đương nhiên không có ai trả lời Vương Hủ, vì vậy hắn chỉ đành dừng công cuộc nói nhảm và tự thuyết phục mình để tiếp tục mở hộp hổ phách. Bên trong là một cuốn sách bằng trúc được bọc bởi một tấm da dê rách nát, trên da dê viết "Phục Ma Thiên".
Vương Hủ không hiểu ba chữ này, còn hộp hổ phách thì lập tức hóa thành bụi phấn sau khi hắn lấy quyển sách bằng trúc. Song hắn không hề trách cứ mà còn mở sách, vừa nhìn vừa gật đầu, khuôn mặt trở nên vui vẻ.
"Chà mẹ nó, một chữ cũng không hiểu... Cái rắm gì ấy..."
Vương Hủ bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Lại nghĩ đến mấy ngày nay xảy ra nhiều việc lạ liên tiếp nhưng tìm không ra bất cứ đầu mối gì. Vì vậy, hắn dứt khoát không thèm suy nghĩ nữa, tắm rửa rồi liền đi ngủ. Bây giờ đã là bốn giờ rưỡi sáng, hắn ngủ một giấc thẳng tới xế chiều mới tỉnh dậy. Lúc mở mắt nhìn điện thoại thì thấy đã ba giờ chiều.
Như thường lệ, Vương Hủ rửa mặt, ăn hết chén mì tôm, sau đó chuẩn bị tiếp tục công việc hằng ngày của một trạch nam. Dường như hắn đã đào ra ngọn nguồn của âm thanh kỳ quái nên tạm thời nghĩ vấn đề được đã được giải quyết xong. Còn tên ăn trộm để lại danh thiếp vào ngày hôm qua, nếu đã bị mình bắt gặp một lần thì có lẽ không dám trở lại. Cứ như vậy, Vương Hủ nghĩ ngợi qua loa cho xong chuyện, thật sự là một trạch nam đúng tiêu chuẩn, nhưng thường thì hậu quả sau mỗi tình huống này đều phát triển theo hướng xấu.
Bốn giờ chiều, bầu trời âm u, gió bấc gào thét, Vương Hủ đang lên mạng xem tư liệu về cuộc đời của Quỷ Cốc Tử. Mặc dù một người có lên mạng nhiều năm cũng chưa chắc đã search tên của mình, bởi vậy khi làm việc này đôi khi sẽ có phát hiện ngoài ý muốn. Cũng như Vương Hủ, hắn phát hiện mình trùng tên trùng họ với Quỷ Cốc Tử.
Quỷ Cốc Tử, họ Vương tên Hủ, là người Vệ quốc, sống ở thời đại Xuân Thu chiến quốc. Từ khi sinh ra đến khi ẩn thế, người này đều sống ở cốc Quỷ. Bởi vậy thế gian gọi là "Quỷ Cốc Tử", người này từng đảm nhiệm chức Tể tướng nước Sở, đã vậy còn là một thiên tài kinh thiên vĩ địa. Từ binh pháp, võ thuật, Kỳ Môn bát quái, phát minh binh khí đến thiên văn địa lý các loại..., có thể nói ăn, mặc, ở, đi lại đều hơn người, không gì hắn không biết, cho dù có thứ hắn không giỏi nhưng chỉ cần hắn "hiểu sơ" thì cũng đã đạt một cấp bậc thần kỳ.
Quỷ Cốc Tử vừa là nhà chính trị am hiểu nghệ thuật ngoại giao, vừa là một người am hiểu lục thao tam lược. Trên người mang một thân y bát về thuyết âm dương của tổ tông nên có thể nói là một nhà tiên tri, một thần toán giang hồ. Bởi vì những điều này, thế nhân vẫn nói Quỷ Cốc Tử là kỳ nhân toàn tài.
(Lục thao tam lược: Các tác phẩm quân sự nổi tiếng, ở đây muốn chỉ sự giỏi giang về quân sự của Quỷ Cốc Tử)
Lại nói hắn nhận đồ đệ mà không hề bắt bẻ. Chỉ cần là người muốn học thì hắn liền dạy.
Tuy nhiên, không phải ai cũng có thể học được, huống hồ người theo học hắn chỉ học một bộ phận, không phải toàn bộ. Trong đám đệ tử, nổi tiếng có Tôn Tẫn, Bàng Quyên, Tô Tần, Trương Nghi, Mao Toại, Từ Phúc, Cam Mậu, Nhạc Nghị, Trâu Kỵ, Lý Tư... Sau khi Lý Khôi chết, Thương Ưởng đã từng theo học Quỷ Cốc Tử. Mà những đệ tử này, có người học binh pháp, kỳ môn bát quái, có người học võ thuật, tiên thuật, còn có người học thuật tung hoành, tức là học ngoại giao. Quả nhiên chỉ cần học được một môn trong đó là đủ để tung hoành thiên hạ!
Vương Hủ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hứng thú đối với quyển sách bằng trúc lại càng gia tăng. Hắn vốn tưởng thứ này chỉ là một trò đùa, không hề có giá trị, nào hay vị cổ nhân trùng tên trùng họ truyền lại quyển sách này lại là thiên tài đến bậc này. Khó trách trên hộp hổ phách có lời nhắn như vậy, quả nhiên mình ứng với câu "người có duyên". Oa ha ha, nếu học xong bản lĩnh trong cuốn sách này, há chẳng phải có thể mê đảo ngàn vạn thiếu nữ, cân đối bầu không khí của xã hội, bảo vệ hòa bình thế giới, trở thành một trạch nam vừa có tiền có thế, vừa vô cùng nổi danh ư?
Giữa lúc Vương Hủ ngẫm nghĩ đến mức nước miếng đã chảy thành dòng, màn hình máy tính đột ngột tối đen, sau đó trong màn hình đen dần xuất hiện một lỗ hổng đỏ như máu, nhìn qua trông giống một cái miệng người đang từ từ hé ra. Hai cái lỗ màu trắng xuất hiện ở trên cái "miệng" kia, sau cùng, một khuôn mặt tươi cười từ từ xuất hiện.
"Ồ, loại virus mới à? Còn làm bộ dọa người nữa chứ. Chỉ là muốn đối phó đại ca, ngươi vẫn chưa đủ tuổi." Vương Hủ thuần thục mở ngăn kéo bàn máy tính, rồi lấy ra một quyển sách lậu hướng dẫn format hệ thống. Sau khi đặt trên bàn, hắn duỗi ra chân đá vào nút Restart. Nhưng mặc cho hắn đá vào nút Restart ba lần bốn lượt thì khuôn mặt quái dị trên màn hình vẫn tồn tại như cũ, hơn nữa cả khuôn mặt tái nhợt còn đang muốn xông ra khỏi ra màn hình, cảm giác thật giống xem phim 3D.
"Á.. láo quá, dám đấu với ta ư!" Vương Hủ rút phích cắm điện: "Hê hê, cùng lắm thì ta tháo ổ cứng HDD format ra."
Hắn lại ngồi trước màn hình máy vi tính, phát hiện cái khuôn mặt không cười quái dị nữa, mà vẻ mặt cực kỳ dữ tợn rồi thò ra khỏi màn hình...
Yết hầu của Vương Hủ chạy lên chạy xuống, răng nanh của nữ quỷ sắp chắn vào cổ của hắn. Nếu là một số người khác, có lẽ đã sợ tới mức té xỉu hoặc là không biết làm sao, thế nhưng Vương Hủ lại thuận thế vùng lên như chó cùng rứt giậu.
Chỉ thấy hắn đạp một cước lên trên màn hình, sau đó màn hình máy tính tiếp tục bị dẫm đến nát bét. Đến khi hắn rút chân khỏi màn hình thì chân dính đầy máu, xem ra là do đạp trúng miểng chai, nhưng vì chân hắn có mang dép lê nên miệng vết thương không nghiêm trọng lắm. Đương nhiên, giờ đây Vương Hủ không còn để ý đến đau đớn nữa mà quơ lấy băng ghế, gập lại, rồi tiếp tục nện lên màn hình máy tính.
Thật ra khi Vương Hủ đạp nát màn hình thì khuôn mặt nữ quỷ đã biến mất, song lúc này trong đầu Vương Hủ chỉ có bốn chữ "Trảm thảo trừ căn".
(Trảm thảo trừ căn: Diệt cỏ tận gốc)
Đập phá trọn hai phút, đến khi màn hình máy tính đã nát đến mức không thể nát hơn được nữa, Vương Hủ mới chịu dừng tay.
"Nhà trọ này không ở được nữa... Ngày mai, không, bây giờ phải chuyển nhà ngay!" Suy nghĩ của Vương Hủ đã hoàn toàn thay đổi. Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể thừa nhận trên đời có tồn tại đồ vật siêu nhiên.
Cất cuốn sách bằng trúc vào trong ngực, Vương Hủ nhanh chóng nhét một đống nhu yếu phẩm cùng mấy bộ quần áo vào trong va li rồi chạy xuống lầu. Trên đường đi, Vương Hủ nhìn thấy tấm danh thiếp bị mình vứt xuống đất hồi sáng. Sau khi do dự một chút, hắn nhặt lên rồi chạy ra khỏi cửa.
Song vừa bước ra ngoài, hắn liền thấy một cảnh tưởng sởn hết gai ốc!
Trước mắt Vương Hủ, trước nhà trọ đang tụ tập một đám "người", thật ra trong lòng hắn đã biết đám này không phải là người, bởi họ ăn mặc quần áo thuộc nhiều niên đại, nam có nữ có, già có trẻ có... tất cả đều chết lặng tại chỗ. Ngay lúc Vương Hủ nhìn thấy bọn họ, tất cả hồn ma đồng loạt quay đầu nhìn, sau đó cả bọn bắt đầu tụ tập về phía hắn. Tuy trước mắt bọn họ di chuyển rất chậm chạp nhưng tốc độ lại cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã đi hơn mười thước. Đã sắp vọt tới trước cửa!
Vương Hủ ngẩn người khoảng hai giây rồi lập tức đóng cửa thật mạnh. Bấy giờ, mồ hôi lạnh trên mặt hắn chảy xuống ròng ròng: "Không ổn... Cái này là Resident Evil (Nguy cơ sinh hóa) trong truyền thuyết. Nếu cứ như vậy, chắc chắn mình sẽ bị đùa đến chết..."
Không đợi Vương Hủ cảm thán xong, một đôi tay liền bóp cổ hắn. Chẳng biết nữ quỷ kia xuất hiện từ lúc nào mà lúc này lại đứng trước mặt Vương Hủ, định hạ sát hắn!
Vương Hủ chợt nhớ đến lời nói của người thần bí tên là Miêu Gia: "Nếu ngươi không đến văn phòng thám tử tìm ta trước bốn giờ chiều hôm nay, như vậy... Ha ha, ta không muốn nói nữa, ngươi cứ coi chừng mọi việc."