Dịch: Tuyệt Hàn
***
“Theo lời ngươi nói thì lực lượng của Manson có khả năng đã vượt ra khỏi sự khống chế của Derek, điểm ấy mới khiến người khác khó tin đó. Ta lúc đầu vốn không biết tới sự tồn tại của Derek, ta chỉ coi như Manson là kẻ chấp hành huyết tế, một số sự kiện liên quan ở năm 1924 cũng chỉ miêu tả tới hắn. Mà mọi chuyện phát sinh tới ngày hôm này chính là sứ mạng thần ban cho hắn.
Bây giờ thì khác hẳn với dự đoán, Derek mới chính là kẻ chấp hành huyết tế. Sáu kẻ bị giết trước đó hiển nhiên là do Derek giết. Trong mơ chắc cũng đã thấy những kẻ kia bị giết trong căn phòng này, cũng không phải là chết trong thị trấn Bodie.
Nơi này là thế giới của Derek, bởi vậy mặc dù không phải là Derek tự mình động thủ nhưng hắn vẫn có thể để Manson tới làm thay, tính chất cũng giống như vậy đấy...
Derek khác hắn với Drebber, Drebber chỉ là công cụ nhưng Derek có ý chí của mình. Bản thân hắn thậm chí giống với sự tồn tại của những kẻ kia...
Cái này khiến ta sinh ra một nghi vấn, Derek vì sao muốn giúp những “Thần” kia hoàn thành huyết tế? Hắn bị khống chế? Hiển nhiên không phải, như vậy đáp án chỉ còn lại có một: hắn và “Thần” đã đạt thành giao dịch nào đó, hắn làm việc mà Thần muốn hắn làm, mà Thần cũng thỏa mãn chút yêu cầu của hắn.”
Vương Hủ hỏi: “Mục đích Derek chỉ có một? Chỉ cần Aisha Lina có thể phục sinh, ta nghĩ hắn đều đáp ứng tất cả các điều kiện.”
Miêu Gia trả lời: “Thế nhưng Thần sẽ không dễ dàng thỏa mãn hắn, rất hiển nhiên từ yêu cầu của Derek đối với ngươi lúc trước, Aisha Lina còn chưa được phục sinh.”
Dụ Hinh cười lạnh nói: “Ta nghĩ những tên được gọi là Thần trong miệng ngươi đã đưa tới cho Derek một phương pháp để thỏa mãn hắn, đó chính là đem Vương Hủ đưa đến trước mặt của hắn...”
Vương Hủ nghe vậy kinh hãi: “Ta kháo... Ngươi nói đùa hay thật đấy?”
Tề Băng bổ sung: “Sau đó... Những người bên cạnh ngươi, người quen biết với ngươi bị đưa tới không gian này. Cũng chính là mười một người ở đây.”
Vương Hủ quay đầu lại nhìn Tề Băng, nói: “Không phải đâu, ba người các ngươi thì bỏ qua. Bên ngoài có vài người ta cũng không nhận ra, cái tên Arns cũng chưa hề thấy mặt ấy chứ.”
Tề Băng thở dài: “Uông Tiểu Ngọc, Mã Lâm, Vu Phỉ. Bọn họ đều là đồng học với chúng ta, có mấy lần nghe giảng còn ngồi rất gần ngươi nữa.”
Vương Hủ dụi dụi mắt: “Oa, lão Tề, ngươi còn gọi được ra nhiều tên nữ sinh tới vậy...”
Miêu Gia đã cắt ngang cuộc nói chuyện dở hơi của bọn hắn: “Những sự tình này đều bỏ qua. Các ngươi nên chú ý chính là một điểm khác, mười một người chúng ta khi tới không gian này đều xuất hiện trong thị trấn Bodie, không có ngoại lệ. Mà cũng không phải là trực tiếp xuất hiện ở chỗ này.”
Dụ Hinh nói: “Chẳng lẽ sự cân bằng của không gian này đã bắt đầu nghiêng về phía Manson rồi sao?”
Miêu Gia nói: “Rất chính xác. Cho nê uy hiếp lớn nhất đối với chúng ta không phải Derek, ngược lại còn rất dễ nói chuyện. Uy hiếp lớn chính là Manson... Hắn quá mức hứng thú với việc biến người khác thành tượng sáp da người. Việc hắn làm không hề có quan hệ với việc huyết tế. Không giết chết chúng ta, hắn chắc sẽ không bỏ qua.”
Vương Hủ nói: “Xem ra không tìm Derek hỗ trợ không được sao? Nhưng dù muốn giúp hắn phục sinh Aisha Lina nhưng tới chính ta cũng không biết phương pháp?”
Tề Băng hỏi: “Ngươi đưa linh hồn của Yến học tỷ quay lại như thế nào?”
Vương Hủ nghĩ ngợi rồi trả lời: “Ta nghĩ quá trình kia hẳn là không thể làm lại...”
Thần sắc của Miêu Gia lập tức biến thành bỉ ổi: “A? Đến cùng là ngươi đã làm gì?”
Còn chưa chờ Vương Hủ nói chuyện, bỗng nhiên từ bên ngoài hành lang truyền đến tiếng nữ sinh thét lớn.
Bốn người gần như lập tức phản ứng, nhanh chóng tìm tới nơi phát ra thanh âm. Đợi tới khi bọn họ tới nơi thì chỉ thấy nữ sinh tên là Vu Phỉ đang ngồi bệt dưới sàn nhà, hai tay ôm đầu, cánh tay đang run lẩy bẩy.
Những người khác cũng tại lúc này nghe tiếng chạy đến, Yến Ly ngồi xổm người xuống, nhượng Vu Phỉ dựa vào tại trong lòng ngực của mình, trong miệng nói khẽ: “Không có việc gì rồi, đừng sợ.”
Vương Hủ xoay người nhặt ngọn nên Vu Phỉ làm rơi trên mặt đất, chiếu lên các vách tường trong hành lang. Tất hiển nhiên, nữ sinh này đã nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ mới hét lên.
Theo ánh nến chập chờn, Vương Hủ rất nhanh đã tìm thấy một bức tranh.
Kỳ thật đây là một bức tranh chân dung hết sức bình thường. trên đó vẽ một người thiếu nữ khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dáng vẻ hết sức hấp dẫn. Vương Hủ lập tức nhận ra khuôn mặt này. Đó chính là thiếu nữ Aisha Lina đã xuất hiện trong đoạn tử vong tái hiện khi trước.
Khuôn mặt trên bức tranh lồng kính nhìn không chút sinh khí, nhưng cũng không thể dọa người ta tới mức phải thét lên như vậy, Vương Hủ lập tức hỏi: “Ngươi sợ bức tranh này?”
Vu Phỉ nức nở nói: “Cô ấy... Cô ấy... trừng với mắt ta...”
“À?” Vương Hủ cầm ngọn nến di chuyển vài bước trước bức họa. Ánh mắt Aisha Lina trong bức tranh vẫn nhìn thẳng về phía trước, cũng không hề xuất hiện cảnh tượng ánh mắt bức tranh di chuyển theo như trong mấy phim kinh dị.
Yến Ly an ủi Vu Phỉ: “Đại khái là do ánh nến chập chờn, cho nên ngươi nhìn lầm rồi. Đừng sợ, không có chuyện gì đâu.”
Vu Phỉ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiếp tục khóc thút thít.
Vì vậy mọi người lại lần nữa trở về phòng khách, Yến Ly đành phải cùng Vu Phỉ đi WC, lần này nói sao đi nữa cô nàng cũng không dám đi một mình.
Mấy người Vương Hủ tiếp tục đứng tại nguyên chỗ, chờ cho Yến Ly và Vu Phỉ đi khuất, Vương Hủ đưa ra một vấn đề nghiêm trọng: “Tối hôm qua ở đây có bức họa này sao?”
Tề Băng lắc đầu: “Khẳng định không có.”
Miêu Gia nói: “Kỳ thật vừa rồi ta cũng mới chú ý tới, các ngươi đi theo ta.” Hắn nói xong bèn đi tới căn phòng bên cạnh.
Chuyển qua một góc khác, Miêu Gia liền lập tức dừng lại, chỉ chỉ lên trên tường: “Ở đây cũng có.”
Ba người nhìn theo hướng hắn chỉ cũng phát hiện ra một bức chân dung giống y hệt bức khi trước.
Miêu Gia nói tiếp: “Hơn nữa các ngươi nhìn kỹ, người trong ảnh đúng là đang nhìn chúng ta.”
Vương Hủ nhìn bức họa thêm một lần nữa. Tròng mắt Aisha Lina trong bức tranh tuy không nhúc nhích, nhưng ánh mắt kia lại giống như đang nhìn thẳng về phía hắn.
Tề Băng hỏi: “Là Derek đang làm trò quỷ?”
Miêu Gia hừ lạnh nói: “Ta lại cảm thấy cái này giống như là Vincent kiệt tác thì đúng hơn. Tóm lại bốn người chúng ta một lần nữa chia nhau ra kiểm tra kỹ lại một lần nữa, nhìn xem còn có bao nhiêu bức họa thế này. Phải chú ý vị trí, phân bố, chi tiết, tỉ mỉ tìm ra quy luật, nói không chừng có thể tìm được tin tức gì mới.”
Sau khi phân chia khu vực mỗi người phải phụ trách, bốn người lập tức phân tán. Mỗi người tìm tòi trong gian phòng, hành lang tìm kiếm bức họa lúc trước. Xác thực như lời Miêu Gia nói, trong phòng gần như khắp nơi đều treo bức chân dung của Aisha Lina, chỉ là vị trí treo lại không khiến người ta chú ý mà thôi.
Hơn 10” sau, bọn họ lại tập hợp ở phòng khách tầng 1. Miêu Gia, Dụ Hinh, Tề Băng đều cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bọn họ đều không phát hiện ra bất kỳ quy luật đặc thù gì, mỗi bức họa đều chỉ giống hệt nhau mà thôi.
Nhưng Vương Hủ thì khác, hắn mang một khuôn mặt dở khóc dở cười, mở miệng nói “Ta cảm thấy được ta đã tìm được một ít manh mối...”
Ba người đều tỏ vẻ kinh ngạc: “Là cái gì?”
“Ân... Tóm lại, các ngươi cùng ta tới đây một chút.”
Mọi người đi theo Vương Hủ đi xuống tầm hầm. Vương Hủ giơ ngọn nến lên, ánh nến chiếu về phía một bức tường bên cạnh một cái tủ lớn. Trên đó có treo một bức chân dung, Aisha Lina giống hệt kích cỡ, phong cách với những bức vẽ trước
Nhưng bốn người bọn họ khi nhìn bức họa này cũng đều cảm thấy dở khóc dở cười, bởi vì bức chân dung này lại có cái đầu của Vincent đang mỉm cười chiến thắng...