Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 29: Q.6 - Chương 29: Chạy trời không khỏi nắng




Cho dù bước trên con đường có lỗ cống để hở, vật liệu bay xuống giữa rừng cao ốc san sát hay ô tô mất lái lao tới, Cao Kiếm đều có thể thoát chết. Tuy điều này phần lớn nhờ năng lực linh hồn hệ tự nhiên của Tề Băng nhưng cũng không thể bỏ qua Cao Kiếm.

Bởi vì hắn đã hình thành một thói quen đứng bên bờ vực sinh tử.

Có người từng nói: Nghịch cảnh có thể tạo ra một con người mới. Dựa theo lí luận này, Cao Kiếm đã thay đổi với tốc độ và cường độ chóng mặt chỉ trong vòng nửa ngày ngắn ngủi.

Hắn nhìn thấy cuộc sống của mình vụt qua trước mắt không biết bao nhiêu lần, nhìn thấy cảnh mình thoát khỏi kiếp bị nghiền thành thịt vụn nhiều không kể xiết. Nếu ta đem kinh nghiệm của hắn biến đổi thành số lượng cụ thể thì bấy nhiêu đủ để khiến một người bị bệnh tim đột tử hơn trăm lần.

Lúc này, Cao Kiếm đã chết lặng đối với những sự cố phát sinh đột ngột. Tâm lý thừa nhận của hắn ngày càng được mở rộng, đoán chừng về sau chơi Night Speed hay xem phim kinh dị sẽ chẳng còn cảm thấy được gì nữa. Vì khi đối mặt với cái chết thì những chuyện này không đáng để nhắc tới.

Mười một giờ mười lăm phút tối, Tề Băng đưa Cao Kiếm rời khỏi trung tâm thành phố. Bấy giờ, hai người đứng ở một mảnh đất trống giữa vùng ngoại ô, xung quanh không có gì ngoài cỏ dại.

“Tề Băng à, ngươi có muốn ngồi nghỉ một lát hay không? Ta thấy ở đây rất an toàn.”

Cao Kiếm đề nghị.

Tề Băng lắc đầu: “Ta không sao cả, thể lực còn sung mãn lắm. Ở đây không có người và phương tiện nên sẽ an toàn hơn so với trong thành phố. Chỉ cần không phải là thiên thạch rơi xuống hay thay đổi kinh khủng trên bề mặt trái đất thì ta vẫn có thể ứng phó được.”

Nghe xong, Cao Kiếm yên lòng nói: “Ha ha, ngươi lợi hại quá chừng. Nếu không có chuyện ngày hôm nay thì e rằng ta không bao giờ tin trên thế giới tồn tại người có năng lực linh hồn, càng không nghĩ đến ngươi là một trong số đó.”

Tề Băng vẫn giữ bộ mặt vô cảm: “Hy vọng ngươi không bán tin tức này đi.”

“Sao lại thế được, ta là người rất biết điều đấy nhé! Công việc của ta là chuyên bới móc chuyện xấu, còn việc bán tin tức tình báo chỉ là nghề phụ mà thôi!”

Quả nhiên Cao Kiếm rất vô sỉ, dám chừng hồi sáng đến câu lạc bộ kịch tìm Vương Hủ không phải là trùng hợp gì.

Nói chuyện một lúc lâu, hai người vẫn chưa gặp phải bất cứ tình huống đuổi giết nào, lại có thêm Miêu Gia và Vương Hủ đã đến nơi.

Tề Băng hỏi thẳng: “Có kết luận về danh sách tử thần rồi hả?”

Vương Hủ thả lỏng tay chân: "Ngươi cứ hỏi hắn, ta không biết gì hết."

Miêu Gia gật đầu nói: “Kết luận thì có đó. Này, Cao Kiếm, ngươi có hai lựa chọn. Một là chết trước nửa đêm. Bây giờ còn cách 12 giờ vài phút, nếu ngươi chọn cách này thì những người trên danh sách cũng sẽ chết, có thể là tắc nghẽn cơ tim toàn bộ trước nửa đêm chẳng hạn, bởi lẽ chuyện của ngày hôm nay không thể để sang hôm sau được.”

Cao Kiếm cảm thấy không cần phải nói thêm về cách này nữa. Ai lại chọn cái chết đâu chứ?

Vì vậy, hắn hỏi: “Lựa chọn thứ hai như thế nào?”

Miêu Gia biết hắn sẽ hỏi như vậy nên quay sang nói với Vương Hủ.

“Giao danh sách tử thần cho hắn.”

Vương Hủ do dự đưa quyển sách nhỏ trong túi cho Cao Kiếm.

Miêu Gia nói tiếp: “Tiếc rằng lựa chọn thứ hai của ngươi vẫn là cái chết, chỉ có điều những người trên danh sách lại được sống.”

“Hả?!”

Cao Kiếm nghe xong câu này thì suýt ngất đi, không ngờ mình lại cầm chắc cái chết đến thế.

Miêu Gia lập tức giải thích: “Lựa chọn thứ hai ngoài việc có thể cứu không ít người, cũng còn được xem là một chuyện tốt đối với ngươi. Ngươi có thể mượn dịp này để trở thành Tử Thần.”

Dù là ai cũng không tin vào lời nói này. Khoan hẵng nói tới Cao Kiếm, Vương Hủ mới là người đầu tiên lao ra.

“Gì chứ? Ý ngươi là chỉ cần qua 12 giờ thì hắn lập tức trở thành thần sao? Ngươi định lừa gạt thằng ngu nào vậy?”

“Ta không tiện giải thích tỉ mỉ cho ngươi biết, có điều Cao Kiếm đã may mắn theo một cách nào đó. Nếu như ban đầu hắn chết đi trong quá trình đuổi giết thì danh sách sẽ tiếp tục thử thách những người kế tiếp, nhưng ngươi đã cứu hắn và Tề Băng một mực bảo vệ hắn cho đến đêm. Hắn giống như vớ được Ngón Tay Vàng để phá đảo một trò chơi cực kỳ nguy hiểm, còn sắp tới đây chính là tiết mục nhận lấy được phần thưởng sau chót.”

“Nhưng ta... ta vẫn chưa muốn chết.”

Cao Kiếm vội vàng xem giờ.

Thời gian không chờ đợi con người. Chẳng mấy chốc nữa sẽ đến 12 giờ.

Tề Băng hỏi: "Hắn không có lựa chọn thứ ba sao?"

Miêu Gia lắc đầu: “Không có đâu, danh sách nằm trên người ai chẳng hề quan trọng. Nó vẫn có thể tự hoạt động như trước. Ngay kể từ khi nó đưa ra thử thách đối với người đề cử, tất cả đều đã không còn thay đổi được nữa, hoặc là trở thành chủ nhân mới của nó, hoặc là bị nó giết chết.”

“Ta sẽ xé nó!”

Cao Kiếm thét lên, sau đó điên cuồng xâu xé quyển sách nhỏ, thậm chí còn giẫm đạp lên nó.

Thế nhưng, những mảnh giấy nhanh chóng biến mất rồi lại xuất hiện cứ như trò ảo thuật.

Miêu Gia thở dài: "Dù có làm vậy thì cũng phí công mà thôi."

“Sao lại như vậy được? Rõ ràng ta đã xé nó mà!”

Lúc nói câu này, Cao Kiếm bỗng nhiên biến sắc. Hắn cúi đầu nhìn thì thấy trên tay trái thình lình nắm một quyển sách giống y như đúc quyển sách vừa xé.

“Nếu như có thể hủy diệt vật này thì nó đã chết cùng chủ nhân trước rồi. Bấy nhiêu đó chứng tỏ sự tồn tại của nó còn cao hơn cả Tử Thần. Hoặc nếu như nói rằng chúng ta là phần mềm mà thế giới này có thể tùy ý xóa bỏ, thế thì nó là một trong những phần cứng dùng để vận hành thế giới. Ngươi không thể nào chống lại nó được đâu.”

Nghe giải thích của Miêu Gia, cùng với việc đã tới nửa đêm, sắc mặt Cao Kiếm càng tái nhợt hơn nữa. Mồ hôi lạnh ướt đẫm toàn thân, hắn cho rằng sống qua 12 giờ thì không sao nữa, vậy mà đến phút chót mới biết đều là uổng phí.

Vương Hủ hỏi: "Này! Ngươi cứ mặc nhiên nhìn hắn chết đi à?"

Miêu Gia còn chưa kịp trả lời thì Cao Kiếm bỗng nhiên biến mất, giống hệt như dịch chuyển tức thời, không hề để lại dấu vết nào.

“Hắn biến đâu rồi?”

Nói về cảm giác đối với sự vật xung quanh, Tề Băng là người giỏi nhất trong bọn. Thế nhưng, giờ phút này, hắn lại chẳng thể cảm nhận được thêm sự sống nào ngoài côn trùng và chuột.

“Hắn vẫn còn ở tại chỗ, chỉ là chúng ta không còn nhìn thấy hắn được nữa. Đi thôi nào, chuyện này đã được giải quyết xong.”

Vương Hủ nào có thể chấp nhận kết cục này.

“Dù gì hắn vẫn là người sống, làm sao lại như vậy được?”

Miêu Gia lại nói: “Giờ hắn không còn thuộc về thế giới này. Ngay từ lúc bắt đầu, hắn chính là người được chọn làm chủ nhân mới của danh sách tử thần. Đến khi chúng ta nhận thứ này quyển sách chọn người đề cử, hắn lại bị chọn trúng giữa muôn người trong mười trang, chỉ có thể nói là vận mệnh.”

Dù là vậy, Vương Hủ và Tề Băng vẫn không cam lòng, cũng như bất lực. Vận mệnh của Cao Kiếm đã được xác định từ trước, hoặc là một người bình thường chết đi, hoặc là một Tử Thần rời khỏi nhân gian. Mặc kệ là kết quả nào thì hôm nay vẫn sẽ là ngày chết của hắn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.