Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 3: Q.2 - Chương 3: Diêm La Vương




Tháng mười hai đến rất nhanh. Trong suốt hơn một tháng nay, Vương Hủ vẫn khổ luyện đạo thuật của Quỷ Cốc Tử và đã học được bảy tám pháp thuật trong Phục Ma Thiên mà khổ sở lắm hắn mới dịch được. Ngoài ra, Trần Viễn dạy cho hắn không ít kỹ xảo chiến đấu của quân đội, thế nên có thể nói Vương Hủ đã tạm biệt thời kỳ sử dụng quyền cước đầu đường xó chợ.

Hắn còn thỉnh giáo Mãnh Hồng trong quán rượu Hắc Miêu. Kết quả người ta chỉ mới luyện sơ vài chiêu với hắn, hắn suýt chút đã phải nhập viện lần nữa. Không ngờ Mãnh Hồng lại là một đại cao thủ, xem ra thực lực của Vũ thúc sâu không lường được, chẳng trách có thể làm ủy viên trưởng.

Ngược lại, Miêu Gia có những hành động rất đáng kinh ngạc. Hắn vừa mua cho Vương Hủ một khoản bảo hiểm khổng lồ, vừa dốc một số tiền lớn để đánh cược Vương Hủ sẽ thắng. Vương Hủ là người đội sổ trong quyển “Tư liệu và tỷ lệ cược của tuyển thủ” nên tỷ lệ cược của hắn cao đến mức một ăn năm trăm, có thể nói hắn đã hoàn toàn bị xếp vào hạng tôm tép. Nếu hắn thắng thì số tiền Miêu Gia nhận được chắc chắn sẽ vượt xa con số năm trăm ngàn.

Hoàng hôn ngày năm tháng mười hai, Vương Hủ đang ngồi trong chiếc Honda tồi tàn của Miêu Gia để đến một nhà hàng năm sao. Hai tên nghèo rớt mùng tơi ăn mặc vô cùng “mát mẻ”. Với tạo hình như thế này, rất có thể cả hai sẽ bị bảo vệ ở cổng tống cổ ra ngoài vì lý do quần áo không chỉnh tề.

“Đêm nay, mấy nhân vật lớn nói nhảm xong thì sẽ tổ chức đấu loại. Ngươi chuẩn bị ra sao rồi?” Miêu Gia đang hút thuốc với bộ dạng lim dim sắp ngủ gật.

“Yên tâm đi. Mục tiêu của ta là tiêu diệt hạt giống số ba, gần đây ta đã tu luyện khắc khổ. Nếu không tin ngươi có thể thử vài ba chiêu với ta.”

“Năng lực của ta không phải dùng để huấn luyện, ngươi sẽ chết đấy...”

“Ờ... Nói tóm lại, không cần phải sợ đấu loại gì đó đâu. Ta sẽ không làm ngươi mất mặt.”

Miêu Gia lại lắc đầu: “Sự tồn tại của ngươi vốn đã đủ khiến ta mất mặt...”

“Thứ củi mục như ngươi cũng có tư cách sỉ vả ta sao...”

Hai người cứ tiếp tục bàn về những chủ đề không có tính xây dựng như thế cho đến tận nhà hàng.

Sau khi đi qua đại sảnh nguy nga tráng lệ ở tầng một, hai người tiếp tục đi thang máy vài lần, sau đó đi bộ khoảng năm trăm mét cuối cùng để đến nhà hàng Tây ở tầng tám mươi sáu. Nơi đây có thể nhìn hết toàn bộ cảnh đêm của thành phố S.

Muốn bao trọn nhà hàng “cao cấp nhất” Trung Quốc phải cần một số tiền kinh người. Có vẻ Vũ thúc không hề để ý đến món tiền này, dù sao rất nhiều gia tộc lớn "tài trợ" nên không tiêu cũng phí.

Vương Hủ và Miêu Gia bước vào nhà hàng. Hai người phớt lờ sự trang hoàng lộng lẫy của nhà hàng để nhào ngay tới quầy buffet. Có lẽ cả hai đều biết đêm nay có cơm miễn phí nên nhịn ăn cả ngày với ước vọng được ăn thỏa thích...

Sau khi nghe ngóng, mọi người nhận ra đó là Miêu Gia của thành phố S và đàn em của hắn. Thế là hình tượng tôm tép của Vương Hủ càng chắc hơn đinh đóng cột.

Đêm nay, Tề Băng đến để xem biểu hiện của Vương Hủ trong vòng đấu loại. Tiếc rằng hắn đang phải len lỏi giữa dòng người, giả vờ không quen biết và hoàn toàn không có ý định đến bắt chuyện với hai gã này.

“Các vị.” Vũ thúc dùng một chiếc muỗng gõ khẽ lên bàn để thu hút ánh mắt của mọi người. Hắn vẫn mặc bộ đồ Tây, tóc chải cao, nhìn dáng vẻ có vài phần giống với Sean Connery.

(Sean Connery - Diễn viên đóng vai James Bond trong phim Never Say Never Again)

“Ta là ủy viên trưởng của cuộc thi Đánh Giá Lính Mới lần này: Vũ Quang Tông. Ba vị này...” Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người nhìn sang kế bên, sau đó nói về phía ông chú nhếch nhác cạnh mình: “Vị này là Ngũ Quan Vương Huyết Liệm.”

Vũ thúc tiếp tục giới thiệu một người đàn ông trung niên để râu ngắn: “Vị này là Tần Quảng Vương Phục Thiên.”

Cuối cùng hắn nhìn một thanh niên xấp xỉ Miêu Gia, ánh mắt lóe lên vẻ bất thường: “Vị này là Diêm La Vương Thần Hạ.”

Bầu không khí trong hội trường lập tức ngưng đọng. Diêm La Vương Thần Hạ là người thần bí nhất trong Thập Điện Diêm Vương, chưa từng lộ mặt ở nơi người săn quỷ hay tụ họp. Vì tính cách độc lai độc vãng nên không có mấy người biết mặt mũi thật sự của hắn, đa số mọi người đều chỉ nghe qua những truyền thuyết về hắn mà thôi.

Người ta là đồ đệ duy nhất của Tống Đế Vương, mười lăm tuổi đã trở thành một trong Thập Điện Diêm Vương. Nghe nói hắn là kỳ tài trăm năm khó gặp trong giới săn quỷ và rất có thể là người mạnh nhất trong Thập Điện Diêm Vương hiện nay.

“Ba vị này là ba giám sát của vòng chung kết lần này. Ngoài ra, ta xin gửi lời cám ơn đến trăm vị đồng đạo có mặt sẵn lòng giữ chức vụ trọng tài của vòng đấu loại và quản lý công tác chuẩn bị tại đây. Mọi người rất ít khi tụ tập cùng nhau nên trước tiên cứ trò chuyện, vòng đấu loại sẽ bắt đầu sau một tiếng nữa, luật lệ được tuyên bố ngay lúc đó.” Nói xong, Vũ thúc liền rời khỏi tầm mắt của mọi người.

Hội trường vẫn rất yên lặng. Ánh mắt của mọi người đều đặt lên người Diêm La Vương Thần Hạ, chỉ có Vương Hủ và Miêu Gia hoàn toàn không nhìn về phía hắn...

Hai gã này đang ngồi trong góc ăn đến mức quên cả bản thân. Những lời của Vũ thúc đều như đánh rắm, không lọt vào tai hai người được câu nào.

Ở bên kia, Diêm La Vương Thần Hạ nhìn thấy bọn họ, sau đó bèn bước thẳng đến.

Hội trường dần hồi phục lại sự sôi nổi vốn có. Mọi người bắt đầu thảo luận về cuộc thi lần này, thậm chí có rất nhiều tuyển thủ chạy vào góc để kiểm tra vũ khí của mình và điều chỉnh trạng thái tâm lý nhằm chờ đón vòng đấu loại sau một tiếng nữa.

Diêm La Vương Thần Hạ bước đến sau lưng Miêu Gia và Vương Hủ, nhìn bóng lưng đang ăn ngấu nghiến của hai người, sau đó ho khẽ một tiếng.

Hắn bị phớt lờ...

Thế là hắn ho lớn một tiếng.

Hắn lại bị phớt lờ...

Diêm La Vương lắc đầu với vẻ bất lực, sau đó vỗ vai Miêu Gia.

Miêu Gia ngừng ăn, quay đầu nhìn hắn.

Vương Hủ đang ngốn thức ăn đầy miệng, thấy Miêu Gia ngừng ăn nên cũng quay sang nhìn.

“Có chuyện gì? Ngươi là ai?” Có vẻ Miêu Gia hơi giận khi bị người khác cắt ngang bữa ăn.

“Anh rể, quên ta rồi sao? Ta là Vân Cô, Thủy Vân Cô?”

“Á!” Dường như Vương Hủ ăn quá nhiều nên mắc nghẹn. Chỉ thấy hắn tự bóp cổ và ngã xuống đất với vẻ mặt vô cùng khổ sở.

Miêu Gia vỗ vai Thủy Vân Cô, phớt lờ hành vi trêu chọc của Vương Hủ: “Ồ, Tiểu Cô à? Ngươi cũng đến rồi! Sao nào, lần này đến làm trọng tài hả?”

“Đúng rồi... anh rể à, ta hơi... hơi sợ khi ở nơi đông người như thế này, lúc nào cũng thấy trong người không được thoải mái.”

Nếu mọi người xung quanh nghe thấy lời này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc. Hóa ra Diêm La Vương Thần Hạ như thần long thấy đầu không thấy đuôi độc lai độc vãng vì xấu hổ... Thật đúng là uổng phí tạo hình đẹp trai bí ẩn...

“Ta nói này Tiểu Cô. Đã dặn bao nhiêu lần là đừng gọi ta là anh rể, gọi thế rất dễ gây ra hiểu lầm.” Miêu Gia tỏ ra nghiêm túc.

“Anh rể, ngươi không thể nói vậy. Chẳng phải năm năm trước ngươi và chị ta đã gạo nấu thành cơm rồi sao? Dù gì đi nữa, cả đời này ngươi là anh rể của ta! Ngoài ngươi ra, ta không chấp nhận người nào khác.”

“Phụt... Ha ha ha ha!” Vương Hủ đang nằm trên mặt đất, bất chợt phun hết thức ăn ra ngoài.

Không quan tâm đến khuôn mặt dính đầy thức ăn, hắn ôm bụng cười lớn: “Không ngờ nha. Ngay cả gạo cũng đã nấu thành cơm, đúng là không đơn giản đó... Ha ha ha ha!”

Miêu Gia dùng một tay ôm mặt, bộ dạng đau khổ: “Lúc không có ai ngươi gọi thế cũng được nhưng nếu có người ngoài thì phải gọi là Miêu Gia hoặc Cổ Trần.”

“Ồ, được. Anh rể, vị này là đồ đệ của ngươi sao?”

“Không phải, không phải...” Vương Hủ vội vàng đứng dậy.

Hắn vừa dùng chiếc khăn tay bẩn thỉu của mình để lau mặt, vừa nói tiếp: “Quan hệ giữa ta và hắn chỉ là ông chủ và nhân viên, cùng lắm độn thêm quan hệ nợ nần. Không phải quan hệ bạn bè, càng không cần phải nhắc đến quan hệ thầy trò.”

Miêu Gia giới thiệu với vẻ mặt chán chường: “Khúc gỗ mục không thể gọt giũa trước mặt chính là lính mới do ta lựa chọn: Quỷ Cốc Tử Vương Hủ.”

“Ồ, ngươi là người xếp cuối cùng...” Thủy Vân Cô chợt cảm thấy lời của mình không ổn, bèn ngừng câu nói và thay đổi chủ đề: “Đúng rồi! Anh rể à, chị ta nhờ ta chuyển lời cho ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.