Bốn người phân tán ở bốn hướng trong thành phố đang di chuyển nhanh đến nơi của Phó Định An. Dù đang ở rất xa nhưng họ vẫn cảm thấy linh lực nơi đó chấn động kinh người.
Người săn quỷ khác ở thành phố S dần dà tụ tập lại. Họ muốn biết rốt cuộc sức mạnh đáng sợ kia là gì.
...
Vincent và Woody vẫn không động đậy. Một khi Cổ Trần vẫn chưa tắt thở thì cả hai chỉ có thể đứng xem.
Phó Định An không vội. Hắn đi đến bên tường, kéo Cổ Trần ra khỏi bức tường rồi ném bừa xuống đất: "Ngươi không cần sợ hãi. Ngươi chỉ là người đầu tiên! Tất cả mọi người trong thành phố này sẽ ra đi cùng ngươi. Rất nhanh thôi!"
Trên mặt đất, Cổ Trần hít vào nhiều mà thở ra không được bao nhiêu. Song hắn vẫn chưa hôn mê, vẫn trợn mắt nhìn Phó Định An.
Phó Định An giơ đồng hồ cát, đi đến bên cạnh hắn, chỉ cần một chiêu này đánh xuống thì đầu Cổ Trần chắn chắn sẽ bị nện thành một đống thịt nát.
Nhưng Phó Định An lại không để ý Cổ Trần đã thở đều trong mười giây khi hắn nói chuyện. Do nội tạng bị thương đang trong quá trình hồi phục nhanh, khoảng thời gian giảm xóc ngắn ngủi này giúp Cổ Trần đủ thời gian khôi phục.
Ánh hào quang vàng rực vụt qua, mặt đất làm từ bê tông nát bấy thành một hố to, có điều Cổ Trần không ở trong hố. Hắn xuất hiện bên cạnh Phó Định An, trong mắt lập lòe vẻ hung tợn. Ánh sáng hồng từ tám lưỡi dao giải phẫu trên tay hắn rực lên, nhìn như những thanh kiếm dài.
Thân trên cong lại, hắn gầm nhẹ một tiếng rồi thân hình lại biến mất một lần nữa. Khi ánh sáng màu đỏ lóe lên, hắn đã đến một bên khác của Phó Định An. Đòn tấn công này kết thúc trong nháy mắt.
"Ê hê hê... Thì ra ngươi chính là Wolverine trong truyền thuyết. Kính đã lâu! Kính đã lâu!" Ở một bên, Woody vừa cười quái đản vừa nói nhảm. Chỉ có điều Cổ Trần không rãnh hơi để ý đến hắn trong lúc này.
(Wolverine là nhân vật trong loạt comic nổi tiếng của hãng Marvel - một hãng comic nổi tiếng với những anh hùng như Spider man, Iron Man, Hulk, Thor và nhiều anh hùng khác nữa. Về Wolverine, đây được cho là siêu anh hùng dũng cảm nhất, thường tấn công kẻ địch với đôi tay đi kèm vuốt sắt và có tốc độ hồi phục vết thường nhanh. Có nhiều người lầm tưởng Wolverine là để chỉ người sói, nhưng thật ra Wolverine là từ để chỉ loài chồn Gulo)
Phó Định An không biết Wolverine là ai. Hắn chỉ biết nghĩ ngợi một cách đơn giản: "Thì ra là pháp thuật khôi phục nhanh chóng, vũ khí đả thương trực tiếp phủ tạng và cả... Minh Động! Ngươi có thể thắng Đánh Giá Lính Mới cũng hợp tình hợp lý."
Đây coi như là hai câu khuếch đại Cổ Trần, còn ý trong lời nói kế tiếp chuyển sang khuếch đại bản thân: "Nhưng ngươi còn lâu mới là đối thủ của ta!"
Trong lúc Phó Định An nói chuyện, máu tươi tràn khắp khóe miệng, hiển nhiên nội tạng đã bị thương.
Song hắn vẫn tự tin. Sự tự tin của hắn là có căn cứ, thứ đó chính là...
...
Khi Thủy Ánh Dao đuổi tới thì đã có rất nhiều người săn quỷ ngã xuống. Họ gần như đều chết trong một chiêu.
Nàng thấy Phó Định An, là người ân sư xưa kia, là người cha và là người thân sớm đã qua đời.
Giờ phút này, lẽ ra cảm xúc của nàng phải ngổn ngang trăm mối, cần phải rơi lệ lã chã. Nhưng không, nàng tìm kiếm thứ gì đó. Là Cổ Trần! Cổ Trần ở đâu? Hắn còn sống không? Tất cả mọi thứ trước mắt không còn quan trọng. Trong thời khắc này, người nàng lo nhất chỉ có cái gã mê ngủ ấy.
"Đừng lo, hắn vẫn chưa chết. Chỉ là họ quá nhanh nên ngươi không nhìn thấy."
Người nói lời này là Vincent. Hắn nhắm mắt, đứng tựa vào tường nhưng vẫn biết rõ tất cả, nắm trọn tất cả.
"Đồ đệ của ta... Ngươi đã gặp được một thằng nhóc còn ngốc hơn ngươi... Coi như ta đã yên tâm..." Ở phía xa, Phó Định An ngửa đầu nói. Dường như hắn đã bình tĩnh lại, khuôn mặt nở nụ cười thản nhiên, giọng nói vô cùng bình tĩnh. Đồng hồ cát của hắn đã rơi trên mặt đất, hào quang dần dần ảm đạm, hạt cát bên trong đã ngừng chảy.
"Sư phụ..." Thủy Ánh Dao bước tới, trông như muốn nói điều gì, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Nhưng nàng không cần phải nói, bởi vì Phó Định An không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào, cho dù là một câu vĩnh biệt chậm trễ...
Ánh sáng hồng của dao giải phẫu lướt qua cổ Phó Định An. Gần như cùng lúc đầu người rơi xuống, thân thể Phó Định An và thủ cấp dần biến thành phân tử rồi biến mất trong không khí.
Cổ Trần xuất hiện. Máu trên dao giải phẫu hơi lạnh, nhưng mắt của hắn cũng lạnh vô cùng.
"Ngươi... Vì sao..." Thủy Ánh Dao khóc. Nàng không thể ngăn nước mắt rơi xuống. Nàng chưa bao giờ khóc đến thương tâm như thế, cho dù là khi cha mẹ mất tích, cho dù là khi biết tin sư phụ qua đời, nàng đều tỏ ra kiên cường đến khó tin. Song trong giờ phút này, lòng nàng lại rất đau đớn.
Lúc ấy, trong lòng Thủy Ánh Dao xuất hiện một dự cảm, rằng mình đã làm mất một đồ vật quan trọng và sẽ không thể tìm lại nó.
Về sau, nàng mới nhận ra sở dĩ hôm nay rơi lệ không phải do đã mất đi sư phụ, mà là vì đã mất đi Cổ Trần...
"Vì sao ư? Đúng là nhảm nhí." Giọng nói Cổ Trần đầy vẻ khinh thường và lãnh đạm. Hắn chưa bao giờ nói chuyện với giọng như vậy với Thủy Ánh Dao.
Hắn châm một điếu thuốc lá: "Phó Định An là hồn ma, còn ta là người săn quỷ. Ngươi có cần thêm lý do nào nữa không?"
"Thế nhưng... thế nhưng..." Thủy Ánh Dao khóc không thành tiếng.
"Thế nhưng sao? Thế nhưng hắn là sư phụ của ngươi ư? Này cô gái ngây thơ, nếu ngươi đã ngu xuẩn đến mức độ này thì ta sẽ nói cho ngươi biết thêm một ít chuyện."
Cổ Trần dừng một lúc, khóe miệng nở nụ cười lạnh: "Thật ra ta đã điều tra được nguyên nhân Phó Định An chết từ rất lâu rồi. Ta không nói cho ngươi là do sợ ngươi vướng tay vướng chân. Mặt khác, thông qua việc tiếp cận ngươi, tranh thủ sự tin tưởng và tình cảm của ngươi, ta sẽ có thêm nhược điểm của Phó Định An. Mà khi ta đến giết hắn, hắn cũng sẽ hạ thủ lưu tình vì mối quan hệ giữa ta và ngươi.
Có đồ đệ ngốc nghếch như ngươi, bản thân sư phụ ngươi cũng chẳng có gì đặc biệt. Ngươi cũng thấy đấy, cái gã ngu xuẩn ấy đến chết vẫn không hiểu được, còn nói gì mà yên tâm nữa cơ... Thật tức cười, ha ha ha! Thật là tức cười!"
Thủy Ánh Dao quỳ ngồi xuống đất, khóc nức nở. Lời nói của Cổ Trần hệt như lưỡi đao, mỗi câu mỗi từ đều khắc sâu vào lòng nàng.
Nàng nói thầm xen lẫn trong tiếng khóc: "Đừng nói nữa... Đừng nói nữa..."
Cổ Trần không thèm để ý, vẫn nói tiếp: "Không phải ngươi nói muốn kế thừa y bát của sư phụ để trở thành Miêu Gia của thành phố S sao? Tiếc rằng đó là chuyện không thể xảy ra, bởi vì ta đã giải quyết chuyện của Phó Định An và giành quán quân cuộc thi Đánh Giá Lính Mới. Ta sẽ thuận buồm xuôi gió trở thành Miêu Gia, người phụ trách cao nhất của thành phố này."
Nói xong, hắn tung cước đá văng một xác chết trên mặt đất: "Những phế vật nằm ở đây có ý đồ đoạt công lao của ta, rõ ràng muốn chết mà."
Thủy Ánh Dao ngừng thút thít nỉ non, lấy ống tay áo gạt đi nước mắt trên mặt, rồi đứng lên, giọng nói có hơi khàn khàn: "Hắn nói thật không?"
Những người còn ý thức ở đây cũng chỉ có Vincent và Woody, hiển nhiên nàng đang hỏi bọn hắn.
Vincent ngậm miệng không nói, cho nên Woody cười nói: "Ê hê hê... Trong chiến tranh thế giới thứ 2, chúng ta gọi đây là chiến lược "giá họa cho hỏa lực quân đội bạn"..."
Ý trong câu nói đã rất rõ ràng: Người là do hắn giết nhưng ngươi không có chứng cớ, Cổ Trần hoàn toàn có thể đổ mọi tội danh lên người Phó Định An, sau đó quy công lao lên người mình.
Thủy Ánh Dao đưa tay ra sau đầu, gỡ một cây trâm bới tóc xuống khiến mái tóc dài đến thắt lưng rối tung. Nhìn từ phía sau, có thể thấy mái tóc của nàng bóng như gương, hoàn toàn có thể tham gia quảng cáo dầu gội đầu. Nhưng tạm thời không nên nhắc tới chuyện này, bởi vì nàng đã lấy vũ khí như muốn ra tay.
"Sao hả? Sư phụ ngươi biến thành quỷ còn thua, ngươi muốn đi tìm cái chết sao?"
Thủy Ánh Dao không trả lời vấn đề của hắn mà bình tĩnh nói: "Ta vốn cho rằng mình đã gặp một người đáng để yêu, nhưng ta sai rồi... Nếu hôm nay ta đã thua dưới tay ngươi thì ta sẽ rời khỏi thành phố này và ngậm miệng không nói sự thật, ngươi cũng được như ý nguyện. Nhưng nếu ta thắng, ta quyết không cho phép loại người như ngươi làm bẩn Miêu Gia - danh xưng cuối cùng khi sư phụ còn sống."
...
Ngày hôm nay, Cổ Trần thắng nên từ nay về sau hắn không còn là Ripper Cổ Trần, mà là Miêu Gia. Song hắn không hề thắng được bất cứ thứ gì, ngược lại đã mất đi quá nhiều và hy sinh quá nhiều.
Khi chúng ta quay ngược thời gian trong đồng hồ cát, có lẽ sẽ thấy được sự thật đã mất đi.
Hai mươi phút trước...
Phó Định An lại đánh trúng Cổ Trần, cho dù trong lúc dùng Minh Động thì Cổ Trần vẫn không cách nào né tránh công kích. Thế tốc độ cỡ nào giúp Phó Định An làm được chuyện này?
Vấn đề phức tạp trên đang làm khó Cổ Trần vì thời gian để hắn suy nghĩ không còn nhiều. Việc phải tu bổ cơ thể không ngừng khiến linh lực còn sót lại không được bao nhiêu, thậm chí cách thời điểm dầu hết đèn tắt không xa.
Nhưng chiến cuộc xuất hiện cơ hội xoay chuyển. Một người săn quỷ xâm nhập, tiếc rằng vị nhân huynh này chỉ mới tỏ rõ thái độ, còn chưa thông báo danh xưng thì đã bị đồng hồ cát đập vỡ đầu.
Phó Định An đứng cạnh thi thể của người này, vẫy khô vết máu dính trên đồng hồ cát: "Người săn quỷ bây giờ đời sau không bằng đời trước, linh thức của kẻ này còn kém hơn ngươi nên đến việc tránh né cũng không làm được."
Cổ Trần vừa đứng lên, vừa thở hổn hển. Phần tóc trên trán ướt đẫm mồ hôi che khuất mắt hắn, hắn hỏi Phó Định An một vấn đề với giọng gần như lạnh lẽo:
"Ngươi đã giác ngộ chưa?"