Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 348: Q.9 - Chương 348: Giao Dịch




Dịch: Tuyệt Hàn

***

Từ sau khi Mr.Peguin đạp cái nút, cái này thang máy giống như biến thành cáp treo vậy...

Vốn theo quán tính, Vương Hủ cảm thấy thang máy đều nên di chuyển lên xuống, nhưng kết quả lại khiến hắn chấn động. Cái thang máy này giống như đi lên, sau đó liên tục hướng sang phải trái khác nhau, còn có cảm giác như lái xe tải xuống dốc, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng. Mà khiến người ta khó có thể giải thích chính là: tất cả mọi người đứng trong thang máy đều cảm nhận được quán tính, nhưng lại không hề nghiêng ngả.

Qua chừng hai phút, Vương Hủ cùng Elbert toát hết mồ hôi hột, rốt cục thang máy mới dừng lại.

Mr.Peguin bình tĩnh nói: “Đã đến.”

Đồng thời khi đó, cửa thang máy tự động mở ra, một mùi nhựa thông phả thẳng vào mặt. Ngửi kỹ thì nó có mùi giống hệt mùi xi đánh giày cao cấp vậy.

Nữ quỷ áo trắng bước đi phía trước, khồng hề có ý định chờ đám Vương Hủ, nhưng hai tên mặt dày này vẫn tiếp tục đuổi theo. Ở một cái thang máy cách đó không xa có khắc vài quy củ của “Chiếc Hộp Kinh Hãi” bằng cả tiếng Trung và đủ thứ văn tự kỳ quái ( theo như Vương Hủ suy đoán đó chính là văn tự của yêu quái).

Nội dung cụ thể cơ bản giống như Miêu Gia đã nói qua, mà dòng dưới cùng lại khiến Vương Hủ và Elbert hết sức chú ý — “Ở chỗ này, nếu như ngươi không tuân thủ quy củ, Vưu tiên sinh sẽ không tha thứ cho ngươi.”

Quy mô của Chiếc Hộp Kinh Hãi không tính là quá lớn, chung quanh đều là các con phố, cửa hàng xếp sát nhau. Có đủ các loại thương phẩm quỷ dị, còn có cả hai bên mua bán kỳ dị...

Mái vòm ở đây rất cao khiến người ta không hề có cảm giác áp lực giống như đi dưới lòng đất, đường phố cũng rất sạch sẽ. Không có tiếng rao hàng vang vọng, không có tiếng trả giá kỳ kèo như ở chợ, những người đi cùng nhau và buôn bán cũng hết sức kín tiếng.

Vương Hủ thỉnh thoảng có nhìn thấy một tổ tuần tra đi qua, bọn họ đều mặc quân phục, găng tay, đeo giày giống nhau, quân trang cũng đồng nhất. Toàn thân chỉ để lộ cổ và đầu được quấn vải trắng, toàn bộ chính là một quân đoàn xác ướp...

Ở cái địa phương này, Vương Hủ cảm nhận được thế nào là trật tự. Giống như mỗi người đều có nhiệm vụ của mình, hơn nữa cũng không ai dám vượt qua giới hạn ở đây.

“Quy củ” ở đây rõ ràng còn đáng sợ hơn so với “Pháp luật” trên mặt đất...

Có lẽ nó chính là một thứ pháp luật hoàn hảo. Cũng có thể xã hội phát triển tới mức mọi thứ ngang hàng nhau cũng như vậy.

Nữ quỷ áo trắng ngừng lại trước một quầy hàng, cùng chủ quầy chảo hỏi: “Ông chủ, đã lâu không gặp.”

Con Kappa kia có mặt chim, thân hình như đứa trẻ khoảng bốn, năm tuối. Kiểu tóc như của bồ nông Dalmatia nhưng ở giữa lại bị phẳng lỳ như cái đĩa tròn. (Các bạn có thể gõ Kappa để xem hình)

“A, hóa ra lại là ngươi hả? Đến xem hàng mới đúng không?” Thanh âm của nó rất bén nhọn, nhưng cũng không tính là quá khó nghe.

Nữ quỷ có vẻ chần chờ, không đợi nổi: “Đúng đúng đúng, nhanh lấy ra ta xem thử!”

Ông chủ Kappa không nhanh không chậm xoay người, để cái ghế sau lưng ra trước quầy, rồi đứng lên trên. Nó vừa tìm kiếm vừa nói: “Hai kẻ kia là người quen của ngươi?”

Nữ quỷ cũng lười quay đầu lại nhìn bọn Vương Hủ, lên tiếng: “Không biết, trên đường gặp phải hai tên nhà quê mà thôi.”

Vương Hủ cùng Elbert cũng không để ý tới nữ quỷ. Vấn đề hiện tại bọn họ đang suy nghĩ chính là làm sao con Kappa này có thể nhận ra nữ quỷ, nó không có khuôn mặt cơ mà...

Rất nhanh, ông chủ Kappa đã lấy ra một cái bầu đầy cát, sau đó lấy thêm một cái bút lông, cùng đưa tới trước mặt nữ quỷ. Nữ quỷ áo trắng lập tức cầm lấy hai thứ kia và một cái gương, nhanh chóng bắt đầu “Trang điểm“.

Cho đến lúc này, Vương Hủ mới có cơ hội chen vào: “Ông chủ, ở đây ngoại trừ loại... Đồ trang điểm còn có bán những gì?”

Kappa quét mắt nhìn hắn một cái: “Lần đầu tiên tới hả?”

Vương Hủ vừa định phủ nhận, nhưng không ngờ con Kappa đã nói luôn: “Khách quen đều biết, cửa hàng ở khu màu xanh của Chiếc Hộp Kinh Hãi đều bán những thứ “Không phải vật nguy hiểm“. Mỗi cửa tiệm đều bán tạp hoá, không có chủng loại đặc biệt.”

Kế hoạch giả dạng làm khách quen của Vương Hủ cứ như vậy mà phá sản, hắn nhìn sang nữ quỷ bên cạnh, đối phương vẫn chăm chú vẽ. Căn bản chẳng thèm chú ý tới việc khác, cũng chính là chẳng quan tâm tới hành động khi trước của Vương Hủ.

“Ài... Ta đành nói thật vậy. Ông chủ, quả thực chúng ta lần đầu tiên tới đây, muốn giao dịch quỷ tệ, không biết ngài có làm không?”

Kappa có vẻ nghi hoặc nhìn hắn một cái: “Giao dịch? À... Ngươi muốn nói là đổi quỷ tệ thành tiền?”

Vương Hủ gật gật đầu, ông chủ Kappa lại gãi gãi đầu: “Vì sao các ngươi lại muốn đổi thứ tiền không thể làm giả, không biến mất kia đổi lấy những thứ...tiêu hao phẩm vô cùng bẩn hả?”

Nó không thể lý giải hành vi của Vương Hủ, nhưng vẫn chỉ dẫn: “Được rồi... Ta cũng không có hứng thú với việc của ngươi. Khu vực màu vàng có tên có thể hối đoái các loại tiền, các ngươi quay lại thang máy đi.”

Vương Hủ nhún nhún vai, vừa định đi thì đã đâm sầm vào người Elbert.

Hắn khó chịu nói; “Ngươi còn đứng ngẩn ra ở đó làm gì?”

“Cô ấy...” Elbert không biết phải hình dung như thế nào, hắn mở to hai mắt nhìn, ánh mắt hết sức khiếp sợ nhìn về phía trước.

Vương Hủ nhìn theo, hắn phát hiện ra một mỹ nữ đang dùng con mắt to tròn nhìn hai người bọn hắn. Nàng mân mê miệng, dùng thanh âm như trẻ em nạt nộ: “Nhìn cái gì vậy? Các ngươi trên đường còn nhìn lão nương chưa đủ hả? Hai tên lưu manh!!”

Nếu không phải giọng điệu này và cái áo trắng, Vương Hủ tuyệt đối sẽ không tin mỹ nữ trước mặt này và nữ quỷ có giọng bác gái kia chính là một.

“Ha... Ha ha...” Khóe miệng Vương Hủ co quắp: “Hóa ra là đồ nhập khẩu Hàn Quốc...”

......

Một lá cờ cả hai mặt đều ghi chữ “Tiền”; một cửa hàng bên trong có một người gầy đang ngồi; một bộ quần áo màu đen, hai bên miệng là hai chòm râu; một cái bút đã mòn, lại cộng thêm một cái bàn tính kiểu xưa.

Vị ông chủ quầy hàng “Tiền” này chính là kẻ chuyên đổi tiền tệ ở khu vực màu vàng của Chiếc Hộp Kinh Hãi. Trong khu vực này, mỗi người đều có lĩnh vực kinh doanh đặc biệt của riêng mình, cũng có bán ra một số “Vật nguy hiểm“. Cũng giống như khu vực màu xanh, khách hàng ở đây tương đối nhiều, có thể nói lượng khách hàng chủ yếu của Chiếc Hộp Kinh Hãi nằm ở hai khu vực xanh và vàng này.

Vương Hủ cùng Elbert đi vào cửa hàng, lần này là Elbert tiến lên hỏi: “Ông chủ, nơi này là quầy đổi tiền hả?”

Tiền chưởng quỹ không hề mở mắt, hắn dùng ngón tay phải khô gầy chỉ vách tường sau lưng: “Đều ở đằng kia rồi, miễn trả giá.”

Vương Hủ cùng Elbert nhìn về phía đó, trên đó ghi rõ tỷ lệ quy đổi của quỷ tệ và các loại tiền khác. Có Đôla, Euro, bảng Anh, Việt Nam đồng…. Khôi hài nhất chính là có cả tiền của người Alantis, khiến người xem có cảm giác ở đây muốn đổi tiền gì cũng có.

Elbert hỏi: “Ông chủ, không đúng, quỷ tệ không phải là một đổi một sao? Đáng nhẽ tỉ suất hối đoái phải tương đương với các quốc gia khác chứ, sao tỷ lệ đổi lại lớn vậy?”

Hắn hết sức cẩn thận, tên này bình thường đều quan tâm tới chính trị thế giới, cũng thỉnh thoảng đọc cả báo và sách kinh tế. Đem so sánh loại người này với kẻ như Vương Hủ còn có vài phần đáng tin hơn.

Tiền chưởng quỹ nói: “Cái này rất đơn giản, ví dụ như Thụy Sĩ. Quốc gia bọn họ phạm tội rất thấp, cơ chế xã hội đã hoàn thiện, thiếu nhân khẩu nhưng nhiều tiền. Nói ngắn gọn là đám này ngoài thời điểm t*ng trùng lên não thì cũng không phải lo gì cả, không đi làm cũng không đói chết, cũng không cần phải kế hoạch hoá gia đình...”

Vương Hủ ngắt lời nói: “Này... Mấy lời này không phải chính là phân biệt chủng tộc hả?”

“Biến...... nói chung là ở quốc gia như vậy, ngoại trừ có một số tên lừa đảo ra thì cũng chằng có gì đặc sắc, hết sức yên ổn. Trộm cắp cũng thấp, không có thiên tai, oan hồn tự nhiên cũng ít, linh khí cũng mỏng manh. Hơn nữa nhân khẩu không nhiều lắm, không tiện để ẩn nấp, yêu ma quỷ quái đều không muốn tới đó. Bởi vậy, quỷ tệ lưu thông đến đó sẽ bị giảm giá trị, chủ yếu là cầm trong tay cũng rất ít dùng, căn bản không có người nào giao dịch với ngươi. Vì vậy...Không bằng đổi thành tiền mặt cho nhanh, nhiều tên nghĩ vậy đó.”

Hắn bưng cái chén trên bàn nhấp một hớp, bên trong là một thứ đồ uống đen như mực: “Tỉ suất hối đoái các khu vực khác cũng cứ như vậy mà tính.”

Elbert nói: “Thế nhưng tỉ lệ quy đổi quỷ tệ thành nhân dân tệ ở chỗ ngươi sao lại biến thành 1,3: 1 hả?”

Tiền chưởng quỹ để cái chén xuống: “Nói nhảm, không thu một chút lợi nhuận thì ta ở đây hút khí trời mà sống hả?”

Vương Hủ cuối cùng không nhịn được, bước tới: “Ha ha, ông chủ, tính cách của ngươi rất hợp ý ta. Dù sao cầm quỷ tệ cũng không có chỗ dùng, ta đổi hết.” Hắn nói xong bèn lấy ra một xấp quỷ tệ, ước chừng có không tới hai vạn.

Tiền chưởng quỹ hỏi: “Đổi toàn bộ?”

“Đúng, đổi toàn bộ.”

Vì vậy Tiền chưởng quỹ nhận tiền, gõ một cái xuống hòn đá đen như mực trên bàn, hòn đá kia bỗng nhiên bỗng nhúc nhích, sau đó nó mọc ra đầu và tứ chi. Hóa ra đây chính là một con rùa đen.

Mới đầu Vương Hủ còn tưởng rằng đó là khối đá để chặn giấy, không nghĩ tới là một con động vật. Càng làm hắn ngạc nhiên là con rùa đen kia há miệng, mồm nó đỏ lòm như máu, hơn nữa nuốt sạch cả xấp tiền hắn mang tới...

“Ta nói này ông chủ... Thức ăn của nó có phải quá xa xỉ không? Mà này... Ngươi có từng nghĩ tới việc cho nó ăn thức ăn chó, mèo...”

Tiền chưởng quỹ quét mắt nhìn hắn một cái: “Ngạc nhiên hả, ngươi sợ cái gì? Ta còn có thể lừa ngươi hay sao?”

Còn chưa dứt lời, con rùa đen kia đã nấc lên, một lần nữa thu mình, biến thành hình dạng viên đá. Ước chừng qua năm giây sau, xấp tiền kia được nó phun ra toàn bộ. Tình huống không thể tưởng tượng lại một lần nữa xuất hiện, từ trong mai rùa truyền đến tiếng nói chuyện: “Ự~~ một vạn tám ngàn tám, không có tiền giả.”

Vương Hủ và Elbert như co rúm lại... Không ngờ con rùa đó lại là thứ kiểm tra tiền giả... Đến tột cùng nguyên lý hoạt động của nó là gì?

Tiền chưởng quỹ đem tiền cất kỹ, sau đó lại móc một cái Iphone 12 Pro Max ra bắt đầu tính.

Vương Hủ nói: “Lão bày bàn tính trên bàn, nhưng lại dùng Iphone tính tiền?”

Tiền chưởng quỹ cũng lười ngẩng đầu nhìn hắn, lão chỉ giơ kết quả tính cho Vương Hủ nhìn: “Dùng cái này có phải nhanh hơn không?”

“Ài...” Vương Hủ bỗng nhiên cảm giác thất bại, chính là tâm hồn bẩn bựa của hắn bị đánh bại...

Đổi xong tiền, Elbert tại trước khi đi vẫn hiếu kỳ hỏi một câu: “Ông chủ, ta có thể hỏi một chút hay không, khu vực màu đỏ và đen là những khu vực thế nào?”

Tiền chưởng quỹ trả lời vô cùng tùy ý: “Khu vực màu đó chỉ có “Vật nguy hiểm” mới có thể tiến vào, nhìn cái khuôn mặt ngu ngốc của ngươi ta đã thấy chẳng có chút nguy hiểm gì rồi, ta cũng chẳng cần giải thích thêm.”

Hắn chỉ chỉ cửa hàng đối diện: “Có thấy dao phay bày trong cửa hàng ông chủ bạch tuộc kia không?”

Elbert gật gật đầu, Tiền chưởng quỹ nói tiếp: “Cái đó gọi là “Dao phay an toàn đệ nhất” dùng nó thái thịt tuyệt đối sẽ không cắt phải ngón tay. Nếu như ngươi cố ý chém xuống ngón tay, dao phay cũng sẽ tự mình né khỏi. Cái này chính là những thứ không có chút nguy hiểm gì cả, những đồ vật tương tự như tẩu không sặc, áo lông biến sắc v..v..., đều là những thứ không sinh ra tổn thương, hoặc là đạo cụ không có lực phá hoại kỳ dị.”

Hắn chỉ tiếp vào một gian hàng: “Có nhìn thấy cái đèn người biên giới kia bán không?”

Vương Hủ chen miệng nói: “Này này...Cái đèn đó thật quen mắt, không phải là…”

Tiền chưởng quỹ nói: “Nó gọi là đèn Ripper” có thể sử dụng để làm mất ý chí chiến đấu của kẻ bị đèn chiếu vào, nghe nói thứ này nếu như để Jack The Ripper sử dụng có thể khiến người ta bất động. Cái này có thể dùng cho chiến đấu hoặc phạm tội, đương nhiên là “Vật nguy hiểm” rồi.”

Vương Hủ cả kinh nói: “Khu vực màu đỏ đều bán những thứ như thế này?!”

Tiền chưởng quỹ nói: “Khu vực màu đỏ nhỏ hơn ở đây rất nhiều, cửa hàng tự nhiên cũng rất ít. Hơn nữa giả cả của những vật nguy hiểm đều rất cao, đám ông chủ ở đó đều là những nhân vật lớn. Hầu hết các cửa hàng đều chỉ mở cửa nửa năm, nửa năm đóng cửa.”

Vương Hủ hừ lạnh nói: “Nếu vậy không phải khu vực màu đen chính là nơi bán vũ khí hủy diệt như bom hạt nhân, bom Hydro hả?”

Tiền chưởng quỹ nói: “Đương nhiên không phải, khu màu đen có thể nói là khu VIP, phụ trách thang máy khu màu đen không phải là đám chim cánh cụt, mà chính là đội phó đội bảo vệ xác ướp. Muốn tới đó có yêu cầu rất nghiêm khắc, bởi vì khu màu đen chỉ có một ông chủ duy nhất, Vưu tiên sinh. Nhân vật như thế không phải cứ muốn là được gặp mặt. Về phần màu đen bán gì... chỗ đó chỉ làm một loại giao dịch...”

“Giao dịch gì?” Vương Hủ cùng Elbert đồng thanh hỏi, hiển nhiên Tiền chưởng quỹ làm cho tò mò.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.