Ngày 7 tháng 9, Miêu Gia ra ngoài từ lúc trời còn chưa sáng, đến khi mặt
trời sắp xuống núi mới trở lại nơi ở. Vừa vào cửa, người này đã chau
mày, nằm dài trên chiếc ghế tay vịn suốt hai giờ mà không nói một lời.
Vương Hủ vươn vai, đi từ trong phòng mình ra ngoài. Vì công việc của hắn diễn ra vào buổi tối nên ban ngày chẳng thèm đứng lên.
“Này.”
Vương Hủ quơ tay trước mắt Miêu Gia.
“Thế nào rồi?”
Câu hỏi của hắn cốt là để nói đến tiến độ công việc, không ngờ rằng Miêu Gia lại trả lời bốn chữ:
“Tuyệt đại giai nhân.”
“Tuyệt cái con em gái ngươi ấy! Ta cũng là nhân tài kiệt suất đây này! Rốt cuộc hôm nay ngươi đi làm việc hay tán gái hả?”
Hình như Miêu Gia không thèm để ý đến hắn, trong miệng lẩm bẩm:
“Thanh thanh tử bội,
Du du ngã tư.
Túng ngã bất vãng,
Tử ninh bất lai?”
(No_dance8x tạm dịch:
Xanh xanh dây ngọc,
Bồi hồi nhớ mong.
Ta không thể đến,
Sao người chẳng sang?)(1)
Thấy hắn ta đọc ra cả thơ cổ, Vương Hủ tự biết học vấn của mình không
đủ, bèn mặc kệ luôn. Riêng mình kéo chuông kêu phu nhân Hudson chuẩn bị
bữa tối.
Đợi đến khi Vương Hủ ăn cơm xong thì trời cũng tối hẳn.
Dường như Miêu Gia đã trở lại bình thường, bày ra khuôn mặt nửa mê nửa tỉnh rồi nói:
“Trời tối, bờ sông không có đèn, khi ra ngoài ngươi nhớ mang theo đèn dầu.”
Vương Hủ quay lại nói:
“Ngươi hết bệnh mê gái rồi hả?”
“Thật ra ta đang gặp phải một vấn đề khó khăn, đến giờ vẫn chưa tìm ra
cách giải quyết. Tiểu thư Irene Jones, à không, hẳn là phải gọi nàng là
nữ sĩ, bằng không thiếu đi sự kính trọng mất.
Vị nữ sĩ kia không giống người bình thường chút nào. Nếu nói đến một vị
trí công việc thích hợp với nàng thì đó phải là nữ hoàng nước Anh. Ngay
cả ta cũng phải thừa nhận nằng năng lực của nàng không thua gì bất kì
người đàn ông nào. Để tìm thấy sơ suất trên người nàng ta là một chuyện
rất gian nan.”
Vương Hủ bĩu môi:
“Xem ra lần này ngươi mê gái đặc biệt nghiêm trọng rồi.”
Miêu Gia nói:
“Đây chỉ là sự tán thưởng thuần túy mà thôi. Ta là người đã có vợ, không thể có kiểu suy nghĩ như ngươi được.”
“Cắt! Các ngươi còn chưa kết hôn mà.”
“Hừ.”
Miêu Gia cười lạnh một tiếng.
“Trong lúc ngươi vẫn còn bị điên, ta và nàng đã đến cục dân chính để
đăng ký kết hôn, sau này có dịp sẽ cho ngươi xem giấy hôn thú.”
“Ngươi làm việc thật âm thầm.”
“Không chỉ âm thầm mà còn có hiệu quả cao.”
Vương Hủ uống cạn tách trà rồi đứng lên mặc thêm một chiếc áo gió:
“Vậy thì ngươi cứ ‘âm thầm mà hiệu quả’ xử lý vụ việc lần này đi nha. Ta đi ra ngoài bắt quỷ đây.”
Miêu Gia chỉ vào phòng mình:
“Đèn dầu ở trên bàn trong phòng ngủ của ta.”
“Không cần, ta dùng linh thị là được rồi.”
“Nói nhảm! Ma quỷ không có đầu óc, chúng mà thấy loại người nhìn rõ mọi vật trong đêm như ngươi thì còn dám ló mặt ra à?”
Vương Hủ nghĩ lại thấy cũng đúng, bèn đi vào phòng của Miêu Gia, liếc mắt liền nhìn thấy chiếc đèn dầu.
Hắn đi ra ngoài với vẻ mặt khó chịu:
“Tại sao... chiếc đèn này có màu xanh lá?”
Miêu Gia nghiêng đầu sang một bên, làm bộ lơ đãng:
“Ta sửa lại nó suốt đêm qua đấy. Không phải màu xanh rất tốt sao? Màu sắc hài hòa, lại có lực xuyên thấu cao trong đêm tối...”
Vương Hủ giơ ngọn đèn lên đến ngang vai, tay kia nắm lại rồi nhẹ nhàng chạm vào nó:
“Trong ngày sáng nhất, trong đêm tối nhất, không tội ác nào có thể trốn được...”
Miêu Gia yếu ớt nhìn về phía hắn:
“Haiz, bị phát hiện rồi.”
“Còn phải hỏi, có mấy gã trạch nam lâu năm mà chưa xem qua Green
Lantern? Ngươi đã làm suốt đêm thì sao không chế thêm một chiếc nhẫn
xanh luôn đi?”
“Haiz, thật là hết biết. Khi ngươi đi ra ngoài nhớ đóng cửa cho kỹ vào.”
Miêu Gia vốn định trêu đùa Vương Hủ một phen. Nhưng vì âm mưu bị phát
hiện nên hắn cảm thấy không còn thú vị nữa, thế là lại tỏ vẻ trầm tư đau khổ như lúc nãy.
...
Vương Hủ đi ra khỏi cửa với chiếc đèn dầu “Green Lantern” do Miêu Gia
chế tạo. Đến góc đường, hắn vội vã đón một chiếc xe ngựa rồi lẫn vào
trong màn đêm.
Hai mươi phút sau, Vương Hủ đến nơi. Đuổi mã phu đi rồi, hắn phát hiện
đúng là không có nhiều người qua lại trên đoạn đường này. Điều đó khiến
sự xuất hiện của hắn càng trở nên “chói mắt“.
Rời khỏi đường lớn, hắn đi về phía con sông. Bây giờ là mười một giờ
đêm, cũng là lúc đám yêu ma quỷ quái bắt đầu ra ngoài giãn gân cốt.
Đi đến bờ sông thì xung quanh không còn bóng người nào nữa, Vương Hủ bắt đầu dùng linh thức tra xét. Cả thành phố đang ngủ say trong đêm bấy giờ lại hiện ra rõ ràng trong mắt hắn.
“Không có thứ gì kỳ quặc hết, dưới lòng sông toàn là tôm cá mà thôi.”
Vương Hủ lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một bàn tay đặt lên vai hắn.
-----o Chú thích o-----
(1): Đây là một đoạn thơ từ Kinh Thi, dùng để biểu đạt nỗi nhớ người yêu.
(2): Green Lantern là một trong các siêu anh hùng trong các truyện tranh của hãng DC Comics, đặc điểm anh hùng này là phát ra một sức mạnh siêu
nhiên từ chiếc nhẫn màu xanh. Câu nói của Vương Hủ trích từ một trong
các lời tuyên thệ nổi tiếng của Green Lantern.