Miêu Gia và Tề Băng ngồi trong xe taxi, bọn họ vừa xuống sân bay thì liền chạy thẳng tới khách sạn Treasure Island. Chỉ có điều giao thông buổi tối ở Las Vegas quá đáng sợ, sau khi rời sân bay cả bọn gần như không thể di chuyển.
"Tài xế, cho hỏi bây giờ là mấy giờ rồi?" Miêu Gia hỏi.
"Tám giờ bốn mươi, sao vậy anh bạn? Các ngươi đang gấp à?" Tài xế quay đầu lại, phát hiện trên ghế chỉ còn lại hai tờ đô la, khách hắn chở không cánh mà bay.
Hắn gãi đầu, cầm tiền lên rồi nói với người nào đó: "Ta nghĩ rằng làm vậy có nghĩa là không cần thối lại..."
Miêu Gia và Tề Băng phóng như bay trên nóc nhà như siêu anh hùng trong điện ảnh nước Mĩ, chẳng qua bọn hắn không đeo mặt nạ mà thôi.
Vegas luôn để đèn đuốc sáng trưng, một số khách đi đường vô ý thấy bọn hắn, còn kéo người bên cạnh cùng xem. Thế nhưng đây là Las Vegas, bất cứ chuyện lạ nào cũng không khiến người ta kinh ngạc. Người nhìn thấy bọn họ chỉ cho rằng đây là hiệu quả của một loại kĩ xảo điện ảnh đặc biệt nào đó.
Khi hai vị này vẫn đang chạy trên đường, Vương Hủ đã ở trên bầu trời Vegas. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố này thật xứng đáng là viên ngọc sáng của bang Nevada nước Mĩ.
Nhưng Vương Hủ không có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp của thành phố không đêm này, cuộc sống của hắn đang rối bù. Lúc này, hắn đã mặc bộ đồ Elvis Presley và cảm thấy nó làm mình giống một thằng ngu. Bạn gái hắn sắp trở thành cô dâu nhà người khác, trong khi hắn đang chuẩn bị nhảy xuống từ độ cao hơn vạn feet.
"Anh bạn, có lẽ cả đời ngươi cũng không thể trải qua kinh nghiệm tốt đẹp thế này đâu!" Một Elvis Presley da đen ở bên cạnh nói với hắn.
"Thật ra... ta đã rơi xuống từ trên cao chưa bao lâu, chỉ là lúc đó không biết gì..."
Vương Hủ chưa nói xong, tiếng của phi công đã vang lên.
"Các Elvis Presley! Bây giờ ta đang giảm độ cao, các ngươi chuẩn bị đi, Vegas đang kêu gọi chúng ta!"
Vương Hủ hiểu ý nghĩa của lời nói này, đầu hắn đầy mồ hôi hột, hai tay nắm chặt dây mở dù: "Ta nói này anh bạn, xác nhận lại giùm, có phải trước vàng sau đỏ hay không?"
"Hoàn toàn chính xác! Này nhóc, đừng căng thẳng quá, không có chuyện gì đâu. Sau khi kéo xong nhớ dùng hai sợi dây thừng để khống chế dù rơi trượt xuống, khi đáp chú ý đừng ngã nát mông. Ha ha ha!"
Bấy giờ, Vương Hủ rất mẫn cảm với chữ "ngã". Hắn nhìn đám Elvis Presley, bọn này chắc đã hưng phấn tới mức mất đi lý trí, cũng như rất nóng lòng đối với sự kích thích do màn biểu diễn mang lại. Tuy xét về một mặt nào đó thì việc của Vương Hủ còn kích thích hơn những người bay trong không trung nhưng mồ hôi lạnh của hắn vẫn không ngừng tuôn rơi...
Trên quảng trường đã tụ tập một lượng lớn người xem. Bọn họ đều đến đây để chứng kiến thời khắc lịch sử khi đội nhảy dù Elvis Presley trở lại Vegas sau nhiều năm.
Có thể nói bây giờ Vương Hủ thò đầu rụt cổ đều bị chém một đao. Ngay khi cửa khoang máy bay được kéo ra, không khí hỗn loạn từ bên ngoài tràn vào, người dẫn đầu hét to: "Các Elvis Presley! Tới lúc biểu diễn!"
Tiếp đó là một trận hoan hô của đám Elvis Presley.
Những người đứng trước Vương Hủ nối tiếp nhau nhảy ra ngoài. Trong khoảnh khắc khi ra khỏi máy bay, bọn họ đều hưng phấn đến mức gào thét điên cuồng, sau đó bắt đầu làm các kĩ năng đặc biệt trên không trung. Họ mở tung thân thể mình ra, mặc sức bay trong gió. Thứ kích thích này không trò cáp treo của một công viên giải trí nào có thể so sánh được.
Trong miệng Vương Hủ không ngừng lải nhải: "Trước vàng sau đỏ, trước vàng sau đỏ...", mãi tới khi trong khoang máy bay chỉ còn lại một Elvis Presley, hắn đột nhiên nghĩ tới điều gì nên bước lên nắm vai đối phương, rồi hỏi: "Đúng rồi, khách sạn Treasure Island ở đâu?"
"Cái gì?!"
"Ta hỏi khách sạn Treasure Island ở đâu!"
"Chà! Thấy tòa cao ốc bên kia không, hình cái quạt ấy!"
"Đúng vậy, ta thấy rồi!"
"Chính là nó đấy!"
"Cảm ơn anh bạn!"
"Không có gì, ta cũng xuống đây. Chúc ngươi may mắn nha nhóc!" Nói xong, Elvis Presley đó cũng nhảy ra khỏi máy bay.
Vương Hủ nhìn thành phố dưới chân mình, bên tai gió mạnh gào thét. Cảm giác sợ hãi khi ở trên cao là rõ ràng nhất, chỉ cần bạn bước ra một bước thì cảm giác rơi xuống sau khi mất trọng lượng hết sức đáng sợ.
Chỉ thấy hắn nghiến răng, giẫm chân một cái rồi chửi thầm: "Móa! Liều thôi!"
Thế là Vương Hủ nhảy ra ngoài...
Trong đời người luôn có vài đoạn kí ức tới già cũng không thể nào quên, mà hôm nay là một nét bút khắc sâu trong trang sách kí ức của Vương Hủ.
"Trước vàng! Sau đỏ!" Vương Hủ kéo hai cái vòng theo thứ tự, dù chính và dù phụ nối nhau mở ra, tốc độ rơi của hắn liền chậm lại. Một chiếc dù in hình Elvis Presley xuất hiện giữa trời. Trong lúc này, Vương Hủ không nhịn nên lớn giọng hoan hô. Cả thành phố cờ bạc đang ở dưới chân hắn, hắn như một vị thần trên cao nhìn xuống tất cả. Nếu không phải cảm thấy dung tục thì hắn rất muốn rống một câu: "Ta là vua của thế giới!"
Thế nhưng Vương Hủ không phải tới đây để nhảy dù, mục tiêu của hắn là sân thượng của khách sạn Treasure Island! Hắn thử điều khiển dù trượt đi. Thứ này không khó, vừa học đã biết, thế là Vương Hủ trực tiếp rơi xuống hội trường hôn lễ từ trên cao.
Mười lăm phút trước...
"Sau khi hôn lễ đêm nay kết thúc vẫn còn tiệc rượu trọng thể, sáng sớm ngày mai ngài và chồng mới cưới có thể tới văn phòng gần nhất để làm thủ tục kết hôn. Ở Vegas, chúng ta có nơi đăng kí kết hôn hoạt động liên tục 24/24, chỉ cần mười lăm phút là xong các thủ tục, sau đó sẽ có máy bay tư nhân đưa hai vị thẳng tới Paris hưởng tuần trăng mật..."
"Được rồi, được rồi, biết hết rồi. Các ngươi đi ra đi."
Trần Mẫn đuổi gã đảm trách hôn lễ trang điểm lòe loẹt đi. Không ngờ tên này vẫn rất chuyên nghiệp, trước khi đi không quên nhắc nhở: "Hai mươi phút nữa hôn lễ sẽ bắt đầu, xin ngài chuẩn bị sẵn sàng. Gió đêm nay hết sức ôn hòa, đúng là ngày tốt để làm đám cưới trên không..." Hắn chưa nói xong thì đã bị Trần Mẫn đẩy ra khỏi phòng.
"Làm sao đây? Thằng ngốc đó vẫn chưa xuất hiện!" Lúc này, Trần Mẫn trông có vẻ gấp gáp.
Thượng Linh Tuyết cúi đầu: "Ta đã hứa với cha, nếu Vương Hủ không thể ngăn cản tiệc cưới thì ta sẽ nói "đồng ý"."
"Nhưng..."
"Không sao đâu." Thượng Linh Tuyết cắt lời: "Ta biết hắn sẽ tới, chắc chắn sẽ tới..."
Nửa câu sau chỉ có mình nàng nghe được.
Bây giờ...
Trên sân thượng khách sạn Treasure Island tụ tập một lượng lớn khách khứa, cha xứ già với nụ cười hiền hòa đứng ở cuối tấm thảm đỏ. Trong lễ đường tạm thời này có đủ mọi thứ khiến nó trông như một giáo đường giản dị, xung quanh được trang trí hoa tươi và bong bóng màu sắc rực rỡ để thả bay vào phút cuối, ghế ngồi cũng sắp xếp cho giống giáo đường.
Đa số khách mời là bạn làm ăn của gia tộc Sanchez, nói trắng ra là bạn nhậu. Một số người không phải lần đầu tham gia đám cưới của Castillian, nhiều người cũng biết Castillian là loại người gì, tuy nhiên bọn họ chỉ có thể tỏ vẻ thương tiếc cho cô dâu từ trong lòng.
Vì lợi ích, chúng ta thương phải đeo mặt nạ để có thể tồn tại.
Castillian đứng bên cạnh cha xứ, hăng hái chờ cô dâu đến. Tiếng nhạc cử hành hôn lễ nhanh chóng vang lên, Thượng Linh Tuyết mặc áo cưới đi đến.
Cô dâu luôn đẹp nhất. Cô gái ấy như nàng tiên rơi xuống phàm trần khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc như nhìn thấy người nhà trời, mặc dù Trần Mẫn bên cạnh cũng là mỹ nữ nhưng bấy giờ cũng trở nên trong suốt.
Vì Thượng Vệ Quốc không tới tham gia hôn lễ nên chỉ có phù dâu Trần Mẫn nắm tay cô dâu đưa vào tay Castillian. Cả hai đi trên thảm đỏ, Castillian hưng phấn chờ đợi, chỉ cần hoàn thành nghi thức vô nghĩa này thì hắn sẽ có được nàng.
Thượng Linh Tuyết và hắn đứng song song trước cha xứ. Nàng cúi đầu, không hề nhìn người đàn ông này lấy một cái.
Lời thề bắt đầu được đọc, Castillian nhanh chóng nói: "Ta đồng ý."
Kế đó, cha xứ đọc lời thề của cô dâu.
Thượng Linh Tuyết không nghe được chữ nào. Nàng quay đầu nhìn cửa sân thượng một cái, trừ hai bảo vệ và một cánh cổng đóng kín thì chẳng có gì khác.
Cảm giác tuyệt vọng ập tới. Vì tôn trọng lời hứa với cha nên nàng sắp nói ra ba chữ vốn không hề muốn nói.
Thấy cha xứ sắp đọc xong lời thề, Trần Mẫn ở bên cạnh bỗng trở nên gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, trong lòng thầm mắng: "Thằng ngốc họ Vương kia, ngươi chạy đi đâu rồi!"
Đã đến lúc cha xứ hiền hòa đưa ra câu hỏi đó, Castillian dọn giọng chuẩn bị hôn cô dâu.
Thượng Linh Tuyết do dự. Nàng sắp mở miệng trả lời, đột nhiên, rất nhiều người cùng nghe thấy một tiếng chửi tục tĩu: "Ta XXX ông bà già nhà ngươi!"
Sự im lặng phủ xuống hội trường.
Không thể không nói, mặc dù tiếng Anh của Vương Hủ không được tốt nhưng nếu bạn bảo hắn dùng tiếng Anh để mắng người thì chắc chắn hắn là một cao thủ. Vì vậy, ngoài câu tiếng Anh tục tĩu kia, hắn vẫn có thể nói...
"Ta phản đối!!!" Lại là cái giọng này...
Giọng nói này đến từ trong gió, giống như ý chỉ của thần từ trên trời giáng xuống. Rất nhiều người tỏ ra khó tin. Chẳng lẽ thượng đế cũng phản đối đám cưới này? Thế mà thượng đế còn mắng chửi nữa chứ?
Thượng Linh Tuyết mỉm cười, nước mắt trào ra. Nàng biết thằng ngốc đó đã tới.
"Ở đó! Hắn ở đó!" Trong đám khách khứa có người tinh mắt nhìn thấy Vương Hủ, lập tức chỉ vào hắn rồi kêu lớn.
"Đó là gì vậy? Elvis Presley à?"
"Ồ! Thượng đế của ta! Ta nghĩ mình sắp ngất rồi!" Vài bác gái định uống mấy viên thuốc trợ tim rồi coi tiếp.
Castillian cũng nhìn thấy Vương Hủ, lại thấy vẻ mừng rỡ đến phát khóc của Thượng Linh Tuyết thì biết chuyện trở nên rắc rối. Thế là phong độ thân sĩ bay đâu sạch sẽ, hắn tóm vai cha xứ rồi rống to: "Tiếp tục chủ trì hôn lễ! Này! Ngươi ngẩn ra làm gì!"
Khuôn mặt hiền hòa của cha xứ lóe lên ý định giết người: "Buông tay..."
Ánh mắt lão lạnh như gió bấc, trong chớp mắt phóng ra uy áp Castillian chưa từng gặp phải, đến nỗi hắn sợ đến mức phải rụt tay lại. Giờ khắc này, hắn tưởng như vừa nhìn thấy ma quỷ...
Trong lúc Castillian bị dọa ngẩn người, cha xứ lại biến thành ông lão hiền hòa như trước. Hình như chuyện vừa rồi hoàn toàn không xảy ra, mọi người xung quanh bị Vương Hủ hấp dẫn nên không chú ý đến điều này.
"Thân là cha xứ, chỉ cần có người phản đối hôn lễ thì ta phải lắng nghe lý do của hắn."
Cha xứ hiền hòa không quên giải thích cho Castillian, thực ra dựa vào sát khí vừa rồi của lão thì không cần phải nói nhảm làm gì...
Vương Hủ từ trên trời đáp xuống, trực tiếp đẩy lệch tượng Jesus và đạp luôn lên mặt người anh em có thể sống lại tại chỗ để lấy chỗ cởi dù.
Trang phục Elvis Presley của hắn hết sức buồn cười nhưng Thượng Linh Tuyết không hơi đâu cười hắn. Nàng kích động bước lên, trên mặt là nụ cười hạnh phúc nhất, song nước mắt lại rơi xuống không ngừng.
"Vương Hủ..."
Dường như nàng có ngàn lời muốn nói nhưng không thể nói thành lời.
Chỉ có điều Vương Hủ không cho nàng cơ hội nói. Hắn lấy một chiếc khăn tay rách nát ra khỏi túi quần, kéo tay Thượng Linh Tuyết rồi vỗ nó vào lòng bàn tay nàng: "Ngươi, im miệng, đứng sang một bên cho ta! Chờ chút nữa ta nói chuyện với ngươi!"
Giọng nói của hắn bá đạo, giống như ra lệnh, lời nói không lấy gì gọi là khách sáo. Trần Mẫn thấy Thượng Linh Tuyết bị ức hiếp, lập tức nổi nóng. Nàng võ nghệ cao cường, loại thân thể bình thường như Vương Hủ thì đánh mười thằng tám đứa cũng dễ như chơi, cho nên nàng định bước lên dạy dỗ hắn một phen.
Thế mà Thượng Linh Tuyết kéo tay nàng. Nàng quay đầu nhìn lại thì thấy đại tiểu thư này cầm chiếc khăn tay dơ bẩn của Vương Hủ để lau nước mắt, sau đó cười vui vẻ như người tương tư. Điều này làm nàng suýt tức chết.
"Ngươi dám bắt cóc người phụ nữ của ông đây hả?" Vương Hủ đi tới trước mặt Castillian, nhìn thẳng vào mắt hắn.
"Ngươi... ngươi nói bậy! Bắt cóc cái gì? Bảo vệ! Mau đưa người này ra ngoài cho ta! Bảo vệ! Đáng chết! Các ngươi đi đâu hết rồi?" Castillian quay đầu nhìn cửa ra vào.
Hai bảo vệ ở đó không cánh mà bay, thay vào đó là một gã lôi thôi mặt mày chán chường, mặc đồ tây không thắt cà vạt và một thanh niên mặt mũi không lộ chút tình cảm nào.
"Ngươi không cần la, mười mấy người dưới lầu không tới được đâu." Kẻ Hủy Diệt phiên bản châu Á nói lời thoại này với vẻ lạnh lùng khó tin.
Miêu Gia đứng đó lẩm bẩm như niệm "kim cô chú": "Thằng nhóc này đẹp trai hơn ta... phải hủy dung... thằng nhóc này đẹp trai hơn ta... phải hủy dung..."
Khách khứa ai nấy đều không dám hành động thiếu suy nghĩ. Bọn họ không rảnh làm điều đó, bởi vì ai cũng biết có vở kịch hay sắp diễn ra trước mắt.
"Cái gì mà người phụ nữ của ông đây, thằng nhóc này đang nói gì vậy?" Trần Mẫn rất bất mãn đối với lời nói đầy chủ nghĩa đàn ông của Vương Hủ, lại nhìn Thượng Linh Tuyết thì phát hiện cô nàng đang lẩm bẩm "Người phụ nữ của ông đây...", sau đó khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
Nếu Trần Mẫn nghe qua lời bàn của Miêu Gia thì sẽ đồng ý rằng người phụ nữ đang yêu không hề có lý trí.
Castillian vẫn không từ bỏ: "Đây là tiệc cưới tư nhân, mời ngươi ra ngoài."
Vương Hủ nhìn hắn như nhìn thằng nhốc: "Không ngờ ngươi dám lớn giọng nói chuyện với ta. Đây là do ngươi tự tìm đường chết!"