Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 23: Q.4 - Chương 23: Không nghĩ tới




Tuy lão mập Chu Chí có bề ngoài dễ gần nhưng chiêu thức không có chút dịu dàng nào, toàn là những chiêu hung hiểm khác thường.

Miêu Gia di chuyển như bay trong rừng cây, đến một khắc cũng không dám dừng lại. Chỉ cần hắn chậm nửa bước thì sẽ có một lưỡi dao âm thanh xoẹt sát thân thể hắn.

"Không nghĩ tới..." Miêu Gia vẫn tỏ ra chán chường như trước, lời này trông như đang khen ngợi người khác.

Lúc đầu, hắn còn tưởng Chu Chí chỉ am hiểu công kích từ xa, chỉ cần hắn áp sát thì Chu Chí sẽ đi tong. Rốt cuộc hắn phát hiện đối phương đã có cách ứng phó.

Chu Chí có thể đứng đầu trong bốn đại cao thủ Cầm Kỳ Thư Họa không phải do hắn sử dụng đàn, mà bởi vì hắn rất lợi hại. Hắn khắc phục khiếm khuyết lớn nhất của người công kích từ xa, đó là bị động khi người khác áp sát.

Chu Chí không có nhược điểm này. Có thể nói đàn cổ của hắn là thứ công thủ toàn diện. Lúc đầu, Miêu Gia áp sát phải chịu nhiều tổn thất, cho nên bây giờ không thể làm gì khác ngoài việc giữ cự ly trung bình và không ngừng né tránh.

Ngồi ở trước đàn cổ, Chu Chí vừa đánh đàn vừa nói: "Chuyện ngươi không nghĩ tới vẫn còn nhiều..."

Nói rồi, hắn lấy tay đè dây đàn, sau đó kéo dây bằng đầu ngón tay có kèm theo linh lực. Đàn cổ này do linh lực của hắn biến thành, dây đàn không hề tầm thường. Hắn kéo dây đàn như kéo căng dây cung vậy.

Miêu Gia vừa nhìn liền biết không ổn nên lập tức bỏ chạy một cách quyết đoán.

Phán đoán của hắn rất chính xác, bởi vì chỗ hắn vừa đứng bị pháo âm thanh nổ thành một cái hố to.

"Đây chắc hẳn là Minh Động? Quả nhiên là thủ đoạn tốt, xem ra ngươi cũng không phải chỉ có hư danh." Câu này của Chu Chí như đang khen đối phương nhưng giọng điều lại chứa đầy hàm ý khiêu khích.

"Thật không nghĩ tới mà..." Miêu gia lặp lại.

"Chàng trai trẻ, ta đánh không trúng ngươi, ngươi cũng không thể gây thương tổn cho ta, chi bằng hãy tính là hòa?" Chu Chí cười nói.

"Cái này thật đúng là nghĩ cũng nghĩ không ra ..." Hắn lại nói nữa.

Chu Chí không biết tại sao hắn cứ lặp đi lặp lại một cách nói. Tuy rằng ngoài miệng đang thương lượng nghị hòa nhưng đòn tấn công vẫn không ngừng nghỉ. Lưỡi dao âm thanh liên tiếp bắn ra.

Miêu Gia gia tốc lần thứ hai. Trong nháy mắt, hắn đã lắc mình đến bên người Chu Chí. Ánh sáng hồng từ dao phẫu thuật khi đâm tới trông như đầu lưỡi đỏ thẫm của loài rắn độc.

"Ha ha! Thử bao nhiêu lần cũng vậy thôi." Chu Chí có vẻ bình tĩnh.

Chu Chí ở sát bên, gần như có thể chạm tay tới, song công kích của Miêu Gia không trúng người hắn hết lần này đến lần khác. Dường như có một lá chắn vô hình bảo vệ Chu Chí, mỗi lần sắp đụng trúng thì không hiểu sao công kích lại bị văng ra.

"Quả nhiên là vậy, cho nên ngươi đã thua." Miêu Gia đột ngột nói.

Trong lòng Chu Chí bỗng nổi lên một ngọn lửa không tên. Vốn hắn có cảm giác mình thua Miêu Gia một bậc ở mọi phương diện, chỉ có năng lực linh hồn coi như chiếm chút ưu thế, thêm cái thái độ không coi ai ra gì của Miêu Gia và câu nói khó hiểu cũng làm cho hắn mơ hồ nghĩ mình có chút vấn đề.

Vì vậy, Chu Chí thẹn quá hóa giận. Hắn trực tiếp dùng sát chiêu mạnh nhất của mình.

Hắn vận khởi linh lực toàn thân, kéo dây đàn căng đến một góc độ khó tưởng tượng nổi. Cả cây đàn cổ bộc phát ánh sáng chói mắt.

"Đại Âm Bạo!"

Theo tiếng rống của Chu Chí, sóng âm khuếch tán ra bốn phía. Nơi nó đi qua như bị gió lốc quét ngang, cây bị nhổ tận gốc, đá sỏi bắn tung tóe lên trời như đạn bay.

Miêu Gia nhảy lên trời nhưng âm bạo khuyếch tán theo hình cầu, hắn vẫn chịu ảnh hưởng của sóng âm. Trong nháy mắt bị đánh trúng, hắn mất đi thính lực, khí huyết trong ngực sôi trào, sau đó bị thổi bay như đã không còn trọng lực.

"Âm bạo này kín không kẽ hở, cho dù là ngươi cũng không tránh được." Chu Chí đứng trong một hố to hình bán nguyệt. Tuy hơi thở gấp gáp nhưng hắn vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng.

Miêu Gia tung người vài vòng rồi mới để hai chân rơi xuống đất. Dao giải phẫu trên tay hắn đã không còn, thay vào đó là một điếu thuốc.

"Câu "không nghĩ tới" đầu tiên là vì ta không nghĩ ngươi có thể chống lại công kích cự ly gần của ta."

Hắn vừa hút thuốc vừa nói tiếp: "Câu thứ hai, "thật không nghĩ tới mà", là vì ta không nghĩ chỉ cần tăng chút tốc độ thì ngươi sẽ hiểu lầm là ta dùng Minh Động."

Sắc mặt Chu Chí trở nên khó coi. Chuyện Miêu Gia biết dùng Minh Động có không ít người trong giới săn quỷ biết rõ, cho nên khi Miêu Gia tránh né sóng âm với tốc độ vượt qua giới hạn hắn từng thấy, hắn liền cho rằng đó chính là Minh Động. Ai ngờ đối phương vẫn chưa tung hết sức.

"Còn câu "không nghĩ tới" thứ ba của ta, ta không nghĩ rằng với thực lực này mà ngươi vẫn vọng tưởng cầu hoà." Vừa nói, Miêu Gia vừa nhàn nhã phà khói.

Chu Chí không thể duy trì dáng vẻ chân thành của mình nữa: "Hừ! Miệng lưỡi của ngươi lợi hại nên muốn nói sao thì nói. Nếu ngươi nói thực lực ta không bằng ngươi thì hãy dùng nấm đấm mà chứng minh!"

Miêu Gia làm như không nghe thấy hắn nói gì, chỉ nói tiếp: "Còn khi ta nói "quả nhiên là vậy" thì ta đã không còn hứng thú với năng lực linh hồn của ngươi."

Chu Chí cười ha hả: "Ha ha ha! Hậu sinh mà khẩu khí không nhỏ, ngươi nói vậy tức là đã xem thấu năng lực linh hồn của lão hủ phải không?"

"Chẳng qua chỉ là một loại rung động mà thôi..." Giọng Miêu Gia vẫn lạnh nhạt như cũ, khác là ở chỗ nét mặt tươi cười của Chu Chí cứng lại.

"Ngươi! Rốt cuộc ngươi làm thế nào biết được? Lẽ nào..."

"Không lẽ nào gì hết, có phải ngươi muốn nói ta nghe được từ một tiền bối từng giao thủ với ngươi phải không? Ngươi yên tâm đi, cho dù ta tính toán như thần cũng không thể nào biết được ngày hôm nay gặp ngươi ở đây, hỏi thăm năng lực linh hồn của ngươi lại càng không thể. Ta chỉ vừa khám phá ra mà thôi."

"Không thể nào! Năng lực của ta..."

Miêu Gia lại cắt lời: "Năng lực của ngươi chỉ là một quy luật khó phát giác, ngươi không cần phải lừa mình dối người nữa."

Chu Chí không nói thêm, lúc này hắn mới nhận ra sự đáng sợ của Miêu Gia. Mà nếu trận chiến tiếp tục kéo dài thì hắn sẽ không có lợi.

Hắn đặt hai tay lên đàn, sau đó bắt đầu gảy với tốc độ càng lúc càng nhanh. Lưỡi dao âm thanh bắn ra cũng càng lúc càng dày đặc. Hắn muốn dùng thế tiến công liên miên bất tận để ngăn chặn Miêu Gia, không cho hắn đến gần.

Nhưng dao phẫu thuật chỉ cần một giây để kề lên cổ của Chu Chí. Miêu Gia vẫn đang vội vàng hút thuốc bằng tay trái, hắn chỉ dùng tay phải để kết thúc trận chiến này.

"Cái này mới là Minh Động." Nói xong, hắn dời lưỡi dao khỏi cổ Chu Chí. Kẻ kia thì đổ mồ hôi lạnh đầy người.

Có thể một tháng trước, Miêu Gia đối phó với cao thủ cấp bậc như Chu Chí phải mất không ít công sức. Nhưng Miêu Gia hiện nay, sau khi chuyên tâm nghiên cứu Độn Giáp Thiên Thư và kỹ xảo chiến đấu của Phụng Tiên, đã đột phá bình cảnh để bước tới một lĩnh vực và cấp độ hoàn toàn mới. Nếu không phải vì sở thích quái đản, tức là "niềm vui chiến đấu", hắn có thể giết chết Chu Chí trong nháy mắt.

"Ha ha ha ha! Không ngờ ta lại thua trận như vậy. Ngoài gia chủ, ngươi là người đầu tiên khiến ta thua tâm phục khẩu phục!" Chu Chí nở nụ cười, hình như đã bình thường trở lại: "Ta còn có một điều chưa hiểu, đó là tại sao ngươi khám phá được năng lực của ta?"

Miêu Gia trả lời: "Mỗi khi ta chém ngươi, tuy ngươi không tránh né nhưng lần nào cũng đặt tay trên đàn. Thế là ta nhanh chóng nhận ra trên tay ngươi không chỉ là đàn, mà có thể coi là một mặt trống. Bên trong thứ này rỗng ruột, tương đương với một trụ chứa không khí. Tay ngươi đặt lên trên trông như không gõ nó nhưng ngươi lại dùng linh lực để gõ, hiệu quả tốt hơn hẳn. Hơn nữa, ngươi có thể gõ ra tần số mà lỗ tai người không thể nghe nên đối phương sẽ không phát hiện ra.

Kết quả là, một loại rung động ta nhìn không thấy, nghe không được bảo vệ thân thể ngươi. Công kích của ta chưa đánh tới thì bị hất văng ra. Ta thì lại nghĩ phạm vi tác dụng của nó rất nhỏ, vì vậy ngươi không cách nào dùng nó để công kích cả."

Chu Chí trợn mắt há mồm: "Chỉ với động tác nhỏ của ta mà nhìn ra được?"

"Ngươi khiếp sợ xong thì dẫn đường đi, ta đoán rằng những người khác đang sốt ruột chờ." Miêu Gia ngáp một cái, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của đối phương.

...

Cùng lúc đó, tại gian nhà chính của nhà họ Ninh.

"Tiểu Phong, cho dù ngươi cầu xin ta cũng không giải quyết được vấn đề. Ta không muốn Tiểu Phi chết nhưng Triệu Ma Trận không phải trò đùa. Chúng ta không được phép để nó có cơ hội xuất hiện. Nếu có gì bất trắc thì toàn bộ nhân gian sẽ ngập tràn nguy cơ."

"Lẽ nào mạng của đệ đệ không phải là mạng sao? Năng lực linh hồn là do trời sinh, hắn đâu được lựa chọn!"

Ninh Thiên Đức thở dài: "Có lẽ đó là định mệnh..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.