Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 17: Q.1 - Chương 17: Không nôn không chịu được




Ngày hôm sau, Vương Hủ ngủ suốt những tiết học vào buổi sáng. Ngay cả tên của thầy giáo hắn cũng không nhớ, bởi lúc hắn tỉnh dậy đã là giờ nghỉ trưa...

Vừa ăn cơm trưa xong, Vương Hủ liền đạp chiếc xe đạp tồi tàn của mình dạo quanh trường. Mấy ngày trước, Miêu Gia mua chiếc xe đạp này cho hắn với giá siêu rẻ. Lại nhớ đến động tác lưu loát lúc Miêu Gia đá mình từ trên ghế chiếc Honda rách nát xuống đất, Vương Hủ dám chắc chiêu này không phải luyện ngày một ngày hai mà thành, thế nên hắn đành phải chọn đi xe đạp cho an toàn.

Trường Tường Dực có quy mô rất lớn, gần giống như một thành phố thu nhỏ. Lại nói ngoài rìa còn xây một vách tường cao đến rợn người, mỗi cổng đều có bảo vệ thay phiên nhau canh gác suốt hai mươi bốn giờ, đấy là chưa nói đến thiết bị giám sát theo tiêu chuẩn của viện bảo tàng. Riêng về tư liệu của sinh viên và giáo viên, nhân viên của trong trường đều có thể kiểm tra bằng máy tính ở cổng, người không phận sự hoàn toàn không thể trà trộn vào.

Tất nhiên, những thứ này đều dùng tiền của hội đồng quản trị trường Tường Dực. Mỗi năm số tiền tài trợ này thường lên đến hàng trăm triệu, bởi nếu những thiếu gia, tiểu thư hoặc những trụ cột tương lai của xã hội bị bắt cóc trong trường, vậy khó có thể bồi thường bằng tiền cho qua chuyện. Song những thứ này chỉ có thể bảo đảm học sinh không bị những nhân tố bên ngoài trường tổn thương, chứ chuyện ngoài ý muốn như Tằng Nghị thì không thể tránh khỏi. Nói thế bởi tình hình trong trường khác xa những đại học bình thường, người trực đêm của ký túc xá nam nữ sinh đều là bác trai, bác gái và hầu như chỉ có mấy lão cổ hủ của phòng giáo vụ mới kiểm tra phòng đột xuất.

Thể lực của Vương Hủ bình thường thôi, đạp xe được nửa tiếng thì hắn đã than thở: “Cái trường nát này lớn quá, lượn một vòng chắc phải tốn hai tiếng đồng hồ.”

Thực ra hắn không biết hơn một nửa học sinh trong trường đều có xe, dù sao bãi đậu xe khổng lồ dưới mặt đất không phải để trang trí. Trong trường có không ít học sinh còn đi những loại xe có tiếng trên thế giới. Tất nhiên, người tệ nhất thì đi xe đạp điện, nghe đâu là do có vài nữ sinh cảm thấy xe đạp điện rất dễ thương, khi ngừng lại cũng tiện cho việc kiếm chỗ để xe.

Chính vì thế, sinh viên đạp xe loanh quanh khắp nơi như Vương Hủ chắc chắn là động vật quý hiếm.

Vương Hủ đạp xe thêm mười phút nhưng vẫn không tìm thấy thư viện. Hắn đành dừng xe dưới một bóng cây ven đường, sau đó nằm hình chữ Đại (大) lên trên bãi cỏ để nghỉ ngơi.

“Chú ơi, làm ơn cho hỏi đến thư viện đi đường nào?” Giọng nói của một cô gái vang lên, Vương Hủ quay đầu nhìn lại.

Thì ra đó là Thượng Linh Tuyết...

Hôm nay, nàng mặc một chiếc đầm màu xanh nhạt dài tới đầu gối, tóc buộc đuôi ngựa, để lộ bờ vai trắng mịn như được khắc bằng ngọc. Tuy trên mặt chỉ trang điểm nhạt song vẫn toát lên vẻ trong sáng dễ thương.

Vì Vương Hủ đang nằm nên Thượng Linh Tuyết không rõ mặt mũi hắn. Khi thấy chiếc xe đạp ở bên cạnh, nàng cứ tưởng hắn là nhân viên của trường.

Đến lúc Vương Hủ ngẩng đầu nhìn, cô nàng lại tỏ ra ngượng ngùng: “Ồ, xin chào. Vừa rồi ta không nhận ra ngươi...”

Vương Hủ bò dậy, phủi cỏ dính trên người, rồi nói: “Thật ra ta cũng muốn tìm thư viện.”

Hắn thấy sau lưng Thượng Linh Tuyết không có ai, bèn hỏi: “Ngươi đi bộ đến đây à?”

Thượng Linh Tuyết gật đầu, dường như nàng cảm thấy hơi mất tự nhiên khi đứng trước mặt Vương Hủ.

Lúc này, trong lòng Vương Hủ lại nghĩ: Mặc dù Thượng Linh Tuyết trông có vẻ yếu đuối nhưng không ngờ thể lực lại quá tốt. Đổi lại là mình, nếu đi bộ đến đây thì đã gục xuống đường.

Nhưng hắn không biết mình đã rẽ vào không ít đường vòng...

“Hay là cứ lên xe, chúng ta cùng đi tìm.” Vương Hủ không muốn chở Thượng Linh Tuyết, bởi hắn không chắc thể lực của mình chở thêm một người thì sẽ đi được bao xa. Đây chỉ là câu nói lịch sự thuần túy.

Phải nói rằng công phu nhìn vẻ mặt để đoán suy nghĩ của Vương Hủ không tệ cho lắm. Theo hắn thấy, Thượng Linh Tuyết đang có ý định kết thúc đối thoại thật nhanh để bỏ đi. Hắn nói câu này nhằm giúp đối phương trả lời “Không cần khách sáo, mình tự tìm được rồi”, điều đó khiến câu chuyện trở thành Thượng Linh Tuyết bắt chuyện với Vương Hủ nhưng cuối cùng nàng từ chối hắn, kiểu rút lui này vô cùng hợp lí.

“Hi, bạn học ơi! Có cần mình giúp gì không?” Thượng Linh Tuyết còn chưa trả lời, bên cạnh bỗng xuất hiện một chiếc xe thể thao Mazda 3 màu đỏ. Người trên xe chính là William.

Số là tên này đang nhân giờ nghỉ trưa để khoe chiếc xe thể thao mới, bất chợt nhìn thấy mỹ nữ Thượng Linh Tuyết nên mới tới bắt chuyện.

William hạ cửa sổ xe, cắt ngang cuộc trò chuyện của Vương Hủ và Thượng Linh Tuyết.

Theo William, thằng oắt đi xe đạp chỉ là người qua đường. Với bộ dạng nghèo túng kia, e rằng Vương Hủ chỉ là nhân viên của trường, mà trước giờ thiếu gia William hoàn toàn xem loại người này như không khí.

“Vâng, mình đang tìm thư viện." Thượng Linh Tuyết vẫn trả lời rất lịch sự.

“Ồ, thật trùng hợp! Mình cũng đang muốn đến thư viện, rất hân hạnh được giúp đỡ mỹ nữ. Nào bạn học, lên xe đi! William nguyện ra sức vì bạn!” Trò này của William chính là thuận nước đẩy thuyền. Không cần biết Thượng Linh Tuyết muốn đi đâu, chắc chắn nơi đó trùng với nơi hắn muốn đến.

Vương Hủ dùng ánh mắt khinh thường để quan sát màn biểu diễn vụng về của William. Trong mắt hắn, giọng nói giả tạo và vẻ mặt nịnh nọt của William rất giống khỉ diễn xiếc.

“Nhưng...” Lúc này, Thượng Linh Tuyết nhìn Vương Hủ, có vẻ hơi khó xử. Dường như nàng muốn dùng ánh mắt để thăm dò ý kiến của hắn.

Thật ra nàng vẫn muốn từ chối Vương Hủ nhưng cảm thấy bỏ đi như vậy rất mất lịch sự. Hơn nữa, nàng không thích thái độ tự tiện cắt ngang lời người khác của nam sinh trên xe thể thao. Thượng Linh Tuyết chỉ hi vọng Vương Hủ kiên trì thêm một lúc, trước tiên phải đuổi gã William đáng ghét đi đã.

Thấy nàng nhìn mình như vậy, Vương Hủ chợt cảm thấy đầu óc trở nên mụ mị, trong lòng nói thầm: “Gì vậy? Không biết từ chối người khác sao? Chẳng lẽ muốn ta làm kẻ ác à?”

Trong vài giây ngắn ngủi, trong lòng ba bên đều có tính toán riêng.

Nhưng kết quả vẫn là Vương Hủ nhường bước.

Không thể không nói, mặc dù hắn sống chết không thừa nhận nhưng trong lòng hắn chắc chắn có cảm tình với Thượng Linh Tuyết. Dù sao đàn ông không thể ngăn bản thân mình thích một người phụ nữ.

Thế là Vương Hủ quyết định bước đến bên cạnh xe thể thao, chen giữa Thượng Linh Tuyết và William.

William vốn đang nhìn Thượng Linh Tuyết đến mê mẩn thì tầm nhìn bị Vương Hủ chắn ngang, bởi thế trong lòng cảm thấy rất khó chịu, thầm nghĩ: Thằng oắt này nghĩ mình là ai mà dám cản trở ông đây cua gái?

Vương Hủ nhếch mép, nhỏ giọng nói một câu: “Đấu với ta, đó là ngươi tự tìm đường chết..."

William hoàn toàn không nghe rõ Vương Hủ nói gì, ngoài mặt định chửi mắng thằng oắt này vài câu. Không ngờ Vương Hủ rên rỉ một tiếng rồi bắt đầu nôn về phía hắn.

Đáng sợ thật!

Đây đúng là tai nạn mà!

Bữa ăn trưa đầu tiên của Vương Hủ tại căn tin trường Tường Dực cứ nôn hết lên mặt, lên người và lên xe của William. Vương Hủ ăn không ít, sau khi được acid dạ dày hòa tan, bữa ăn trưa phong phú đó bốc thứ mùi hôi thối khó có thể tưởng tượng nổi.

“Ngươi! Ngươi... á!!!” Tiếng hét chói tai của William vang vọng trên bầu trời trường Tường Dực. Còn Vương Hủ, hắn lấy khăn tay lau miệng rồi thở ra một cách sảng khoái.

“A, quả nhiên không nôn thật khó chịu. Nè bạn! Nếu thấy thứ gì buồn nôn thì cứ nôn để cảm thấy thoải mái hơn.” Hắn liếc khoang xe, cảnh tượng bên trong rất giống thành phố vừa bị quái vật phá hoại.

Thượng Linh Tuyết sững sờ tại chỗ, nàng cảm thấy mình sắp ngất mất thôi.

Ở bên kia, Vương Hủ gật gù rồi tự nói một câu: “Cũng may không nôn giọt nào xuống đất nên chưa làm ô nhiễm hoa cỏ...”

Đầu Thượng Linh Tuyết hoàn toàn trống rỗng, thầm nghĩ: “Nam sinh này... Hắn làm như vậy vì mình sao?”

Trước tiên không bàn đến việc Thượng Linh Tuyết đang nghĩ gì, bởi não nàng sẽ phải cần thêm một khoảng thời gian mới có thể vận hành bình thường. Lại nói đến William, sau khi nổi giận lôi đình, hắn lập tức thò tay qua cửa sổ, định nắm cổ áo Vương Hủ.

Nhưng William vẫn chưa chạm vào người Vương Hủ thì lại bị vẻ mặt của hắn hù dọa.

Lúc này, vẻ mặt của Vương Hủ bộc lộ hoàn toàn bụng dạ đen tối của hắn. Hóa ra Vương Hủ quay về phía William nấc cụt, hệt như muốn nói: “Chẳng lẽ ngươi muốn nếm thêm lần nữa?”

"Hắn cố ý! Chắc chắn hắn cố ý!" William vô cùng sợ hãi, quyết định chạy trước rồi tính tiếp. Giờ mình chỉ nên nhớ kỹ mặt mũi thằng oắt này để về sau tìm cơ hội tính sổ.

Đến đây, William không màng đến sự đe dọa của Vương Hủ mà đạp chân ga, vọt đi mất. Chắc hẳn trong xe của hắn sẽ vĩnh viễn tồn tại một mùi hương kỳ lạ và khó phai. Từ nay về sau, hắn khó có thể dùng chiếc xe thể thao này để bắt chuyện với con gái.

Thượng Linh Tuyết dần bình tĩnh lại: “Này bạn học! Ngươi... ngươi không sao chứ?”

“Không sao, ta ăn no và đi nắng nên hơi đau đầu, giờ đã đỡ hơn rồi. À, gặp nhau mấy lần mà ta vẫn chưa tự giới thiệu. Ta tên là Vương Hủ, giờ không tiện bắt tay với nhau nên để lần sau đi. Ta có việc nên phải đi trước, tạm biệt.”

Hắn nói mấy câu này hệt như pháo liên hoàn, nói xong lập tức đạp xe đi mất, để lại mỹ nữ đứng đó ngẩn ngơ.

Thượng Linh Tuyết nhìn bóng lưng hắn dần khuất xa, một lát sau bỗng cười rộ. Nàng cảm thấy dường như nam sinh này sợ mình, mỗi lần nói chuyện chưa được hai câu thì đã bỏ chạy.

Còn Vương Hủ lại cho rằng mình đã diễn một màn "cẩu hùng cứu mỹ nhân" rất đạt, trong lòng có phần hả hê. Nhịp điệu đạp xe cũng nhanh hơn.

Vương Hủ vừa cười ngây ngô, vừa nhìn đông nhìn tây, chợt thấy một người thắt cổ chết trên cành cây ven đường. Đôi mắt của người này trợn trừng nhìn hắn, đầu lưỡi đỏ tươi dài tới tận hông.

Cảnh này làm hắn suýt té xuống xe. Khi đã giữ vững được tay lái, hắn ngừng xe lại.

Đến khi quay đầu nhìn kỹ, trên cây không có bất cứ thứ gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.