Ngày 27 tháng 9, thông tấn xã trung ương nhận được một phong thư, chữ trên
lá thư được viết bằng mực đỏ, ngoài ra còn để lại dấu vân tay. Đầu thư
là hàng chữ “Dear Boss”, có thể tóm lược nội dung cơ bản như sau: Bọn
gái điếm đó là ta giết, tất cả còn lâu mới kết thúc.
Từ ngữ trong thư sặc mùi giễu cợt, liều lĩnh. Ý định của người gửi thư
rất rõ ràng. Gã sẽ không dừng tay cho đến khi bị cảnh sát tóm được.
Ở cuối thư còn xuất hiện một cái tên có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong lịch sử tội phạm nhân loại – Jack the Ripper!
Rạng sáng ngày 30 tháng 09, thi thể của Elizabeth Stride được một người
đánh xe phát hiện. Không giống với những người chết trước đó, tuy cô gái điếm 44 tuổi người Thụy Điển bị cắt cổ, nhưng không bị mổ bụng. Nguyên
nhân tử vong là do mất quá nhiều máu ở động mạch cổ.
Trong lúc lực lượng cảnh sát chạy đến hiện trường vụ án, vào khoảng 1:45 sáng, cô gái điếm Catherine Eddowes, 46 tuổi, cũng được phát hiện đang
phơi xác tại quảng trường Mitre. Trừ việc bị cắt cổ phanh thây và lôi
ruột ra ngoài, nạn nhân còn bị cắt mất thận, tử cung.
Song, điều khiến người ta khiếp sợ là ở chỗ, có một tay cảnh sát đi tuần tra qua nơi đây vào lúc 1:30. Anh ta thề rằng quảng trường khi đó không có gì bất thường cả. Nói cách khác, trong 15 phút ngắn ngủi, hung thủ
đã giết và tiến hành mổ xẻ thi thể nạn nhân, hoàn thành vụ án mạng khiến người ta căm phẫn.
Đêm nay có vẻ là một đêm không ngủ. Vào ba giờ sáng, một tay cảnh sát
đang tìm kiếm kẻ khả nghi đã phát hiện một vài mảnh vải dính máu (sau
được kiểm chứng là một phần của chiếc tạp dề Catherine Eddowes mặc) ở
gần đường Princeton. Trên bức tường gần đó, người ta phát hiện hàng chữ
có thể do hung thủ dùng phấn viết: “Do Thái không phải dân tộc cam
nguyện bị oán hận.”
Chánh thanh tra Thomas Arnold ngay sau khi rời hiện trường đã hạ lệnh
xóa hàng chữ này đi. Ông ta lo rằng khi trời sáng, người qua đường nhìn
thấy hàng chữ này sẽ nảy sinh tâm lý tiêu cực với người Do Thái.
Sau đó, Miêu Gia đã đánh giá thế này:
“Lão ta nên tự tử bằng cách đập đầu vào đậu hũ hoặc tìm một sợi miến để
treo cổ! Đây là thứ duy nhất so sánh được với bút tích trong lá thư của
hung thủ!”
Ngày 1 tháng 10, cũng chính là ngày hôm sau, thông tấn xã trung ương
nhận được một phong thư nữa. Lá thư bên trong vẫn được viết bằng mực đỏ. Người viết tự xưng là “Jack Nghịch Ngợm”, đồng thời đề cập đến ý định
“hôm sau lại làm hai chuyện”. Căn cứ vào ngày gửi, “hai chuyện” mà hắn
nói chắc chắn là hung án rạng sáng ngày 30 tháng 9.
Ngày 15 tháng 10, một phong thư gửi tới Whitechapel Vigilance Committee
(1) tiếp tục thu hút sự chú ý của mọi người. Thư được viết bằng mực đen, đi kèm với đó là nửa quả thận. Người viết thư tuyên bố “đến từ địa
ngục” (2), nói rằng quả thận này lấy từ “một người phụ nữ” (Catherine
Eddowes bị lấy mất nội tạng), nửa còn lại đã bị hắn chiên lên và ăn.
Khác với hai lần trước, phong thư không được ký tên.
Mọi chuyện phát triển tới mức khiến cả thành phố London trở nên sôi sục, Jack the Ripper đã trở thành cái tên của kẻ giết người khát máu nhất.
Hắn là kẻ giết người hàng loạt đầu tiên được lên báo trên thế giới.
Trong những năm ngành báo giấy chập chững phát triển, đối với mấy tờ báo lá cải, sự xuất hiện của ông anh Jack quả thật mang tầm quan trọng
ngang ngửa với cải cách thuế tem. Ít ra, lượng phát hành báo không biết
nói dối.
Chưa một kẻ giết người nào nổi tiếng tới vậy. Mọi người thậm chí còn
chẳng biết hắn là nam hay nữ, già hay trẻ, người hay ma... Họ chỉ biết
một truyền thuyết kinh khủng đã ra đời và tất cả họ là người chứng kiến.
Sự thật đã chứng minh rằng, rất nhiều năm sau, bóng ma của Jack gần như
bao trùm lên mọi kẻ giết người hàng loạt. Hắn là kẻ dạy bài học vỡ lòng
cho họ. Nếu trên thế giới có “Sách giáo khoa về kỹ xảo biểu diễn” thì
trên sân khấu châu Âu cuối thế kỉ 19, hắn đã giảng dạy “Sách giáo khoa
về kỹ xảo giết người hàng loạt”.
...
Ngày 22 tháng 10, làn sương mù dày đặc vẫn chưa tan, nhưng mưa đã ngừng rơi.
Một người đàn ông mặc áo khoác đen tới gõ cửa phòng làm việc của Miêu Gia.
“Mời vào.”
Giọng Miêu Gia thoáng trở nên thờ ơ.
Người này khá lạ mặt. Hắn ta là một thanh niên rất xinh đẹp. Đúng vậy,
đúng là “xinh đẹp”. Dựa theo cách nói của Trung Quốc cho dễ hiểu là:
Trời ban cho một bộ mặt trắng.
“Cho phép ta tự giới thiệu, tên ta là Monte Douglas, là...”
“Là một công tử trẻ tuổi xuất thân từ tầng lớp giàu có.”
Miêu Gia dứt khoát tiếp lời, không thèm nhìn lấy một cái.
Douglas cảm thấy kỳ quặc:
“Thưa ngài, chúng ta từng gặp mặt rồi ư?”
Miêu Gia lười trả lời vấn đề trên, chỉ nói:
“Ta là thám tử Logan. Đây là trợ thủ của ta, ngài Atkinson. Việc của
ngài có thể giao cho hắn toàn quyền xử lý. Ta nghĩ ngài sẽ nhanh chóng
nhận được một đáp án vừa lòng.”
Vương Hủ ở bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài, dáng vẻ thiếu kiên nhẫn:
“Nói nhanh lên, anh trai Douglas đây có chuyện gì cần giúp đỡ?”
Douglas không ngờ có kẻ làm ăn buôn bán với thái độ làm theo ý mình,
không bận tâm tới khách hàng như vậy. Suy đi nghĩ lại một hồi, hắn ta
bèn nói ra:
“Vâng, chuyện là thế này, ta muốn điều tra thân phận của một tiểu thư.
Tuy ta cảm thấy hành động điều tra âm thầm như thế này không phải phép
cho lắm, nhưng đúng như ngài đã nói, ta xuất thân là hậu duệ quý tộc,
nếu kết bạn không cẩn thận có thể xảy ra những hậu quả không mong
muốn...”
Miêu Gia không thèm nhìn lấy một cái nhưng thái độ vẫn thô lỗ như cũ:
“Được rồi, ngài thôi nói nhảm đi. Người trước mặt ngài đây là thám tử,
không phải mấy lão già hom hem chỉ biết ôm kinh thánh trên giáo đường.
Để ta thử đoán sự thật... ngài để ý vị tiểu thư kia, nhưng chỉ gặp mặt
một lần hoặc chỉ quen biết sơ sơ, thậm chí tệ hơn có thể là cô ấy từ
chối sự theo đuổi của ngài. Nói tóm lại, ngài vấp ngã trên tình trường
nên muốn hiểu thêm về đối phương để tìm đường đột phá, dựa theo câu nói
của người Trung Quốc bọn ta là ‘biết địch biết ta, trăm trận trăm
thắng’.
Thế là ngài bốc đồng chạy tới đây. Đúng là kẻ đang yêu thì chẳng có mấy
lí trí. Kế đó, ngài định khoa môi múa mép vài câu để bọn ta ra ngoài làm việc. Ta nói có đúng không?”
Nét mặt Douglas vừa sợ vừa giận:
“Ngài... ngài... sao ngài biết được? Thật ra ngài là ai? Có phải ngài theo dõi ta hay không?”
Vương Hủ cầm một tách trà lên:
“Bình tĩnh... chàng trai... hãy bình tĩnh...”
Nói đoạn, hắn bưng tách lên nhấp một ngụm trà.
Miêu Gia nói tiếp:
“Đừng có ra vẻ, tất cả những thứ chó má này đều là do suy luận mà ra cả. Cái bọn ăn cơm thám tử lợi hại hơn ngài tưởng nhiều lắm. Xin đừng có
dùng mánh lới nữa. Ta nói lại, ngài có yêu cầu gì thì nói rõ chi tiết
ra, ngài Atkinson sẽ không từ chối.”
“Ta... ta...”
Douglas cứng họng.
Vương Hủ thở dài:
“Haiz, gần đây vì đang kẹt trong vụ án của kẻ nào đó nên ngài ấy khá
nóng nảy, tốt nhất là ngài đừng có chọc vào. Có chuyện gì thì nói với ta này, nhưng nhớ nói thật, bằng không ngài ấy lại mượn cớ bới móc để giải tỏa đấy.”
Mặc dù Douglas hơi tức giận nhưng lại thấy năng lực của hai người trước
mắt đã được đảm bảo. Vì người thương, hắn bèn nhẫn nhịn:
“Được rồi, chuyện là thế này. Khoảng nửa tháng trước, ta có tới thăm nhà phu nhân Edith Baxter. Bà từng là bảo mẫu của ta và là bạn thân thiết
của mẹ ta nên ta luôn coi bà như cô dì trong nhà. Hôm đó, ta tới chỗ gần nhà ga Paddington xử lý vài chuyện, nhà bà gần đó nên ta thuận đường
ghé qua thăm.
Chồng bà mất sớm, con gái năm nay mới mười tuổi, cuộc sống coi như khá
giả. Mỗi lần đến thăm, ta thấy phu nhân Baxter và bé Shary đều khỏe mạnh thì rất mừng.
Nhưng lần này, ta gặp được một người khác. Nàng là gia sư của Shary,
sống trong nhà phu nhân Baxter. Ta còn nhớ hồi tháng bảy qua thăm họ vẫn chưa gặp vị gia sư xinh đẹp ấy.
Nàng rất đẹp. Ta cứ nghĩ người còn gái đẹp như vậy chỉ có thể xuất hiện
trong mơ, nhưng hôm ấy, nàng xuất hiện ngay trước mặt. Giọng nói trong
trẻo và vóc người yểu điệu của nàng có thể làm bất cứ người đàn ông nào
xiêu lòng. Ta nghĩ người theo đuổi nàng ấy có thể xếp hàng tới Bắc
Ireland.”
Vương Hủ nghĩ ngợi mông lung. Dường như mấy lời hoa mỹ của Douglas chẳng có ý nghĩa gì cả.
Hắn lấy giấy bút trong ngăn bàn ra, tay kia vẫn cầm tách trà:
“Được rồi, mấy lời này ngài hãy giữ cho mình hưởng thụ. Ta chỉ cần tên,
địa chỉ. Sau khi viết, ta sẽ tìm hiểu giúp ngài xem cô nàng nằm sấp hay
nằm ngửa, dùng hãng mỹ phẩm hay loại giấy vệ sinh gì, thậm chí cả tiêu
chuẩn kén chồng hay bị dị ứng cái gì cũng có hết.”
Giờ Douglas không còn thấy Vương Hủ dùng từ thô tục nữa. Hắn ta cho rằng nói rành mạch như vậy là biểu hiện đáng tin cậy! Chỉ thấy, hắn cầm bút
lên viết một hàng địa chỉ, sau cùng còn kính cẩn viết tên của cô gái
xinh đẹp nọ vào chỗ trống trên giấy.
Rốt cuộc Miêu Gia cũng chịu liếc mắt nhìn sang bên này. Kế đó, khóe miệng của hắn giãn ra gần như muốn chạm vào tai...
Vương Hủ nhìn tờ giấy trước mặt với đôi mắt trừng to hết cỡ. Trà trong
miệng phun hết lên mặt anh chàng Douglas, còn mình ho sằng sặc.
Cái tên được ghi trên giấy là: Eleanor.
-----o Chú thích o-----(1) Whitechapel Vigilance Committee: Ủy ban dân phòng Whitechapel (Uỷ ban tự tổ chức để bảo vệ trật tự).
(2) Nội dung bức thư như sau:
“Từ địa ngục, ông Lusk, Xin lỗi. Tôi gửi cho ông một nửa quả thận tôi
lấy từ một người phụ nữ và giữ nó cho ông. Mảnh còn lại của quả thận tôi đã chiên lên và ăn. Nó thật là tuyệt. Nếu ông còn lãng phí thời gian,
tôi sẽ cho ông một nhát dao. Ký tên, bắt tôi khi ông có thể, Mishter
Lusk.”