Ngày 7 tháng 11, sương mù vẫn tiếp diễn như cũ.
Amberley đi tới văn phòng thám tử lần nữa. Mấy tháng vừa qua, bình quân mỗi tuần hắn đều đến đây ba ngày.
Thấy hắn bước vào, Miêu Gia tỏ ra hết sức khó chịu. Nhưng Amberly không
quan tâm đến điều đó. Người này chắc hẳn là một kẻ có da mặt rất dày.
Hắn ta vẫn nói chuyện với Miêu Gia như bình thường:
“Ngài Atkinson lại ra ngoài với tiểu thư Eleanor rồi sao?”
“Đúng vậy, thằng nhóc này lúc nào cũng có duyên với phụ nữ.”
Miêu Gia trả lời một cách lơ đãng.
“Lần này, ta đem đến cho ngài một vài đầu mối mới.”
Nói xong, Amberley liền lấy ra một xấp văn kiện.
Sau khi nhận lấy xấp văn kiện đó, Miêu Gia chỉ đọc lướt qua rồi nhận xét bằng hai chữ:
“Rác rưởi.”
Amberley thở dài:
“Thưa ngài Logan, vài ngày trước ngài còn cung cấp cho ta rất nhiều tin
tức, có những điều thậm chí ta không thấy có gì khả nghi cũng được ngài
vạch ra một cách chính xác. Vì sao gần đây ngài không nói gì với ta
nữa?”
Miêu Gia cười ha ha hai tiếng:
“Bởi vì ta thật sự không có gì để nói với ngài. Ngày càng có nhiều người rảnh rỗi tham gia vào vụ án của Jack, khiến cho việc điều tra gặp nhiều khó khăn, tính tin cậy của chứng cứ và lời khai nhỏ lại. Đến giờ, ngài
còn có thể xem hắn như một tội phạm giết người bình thường sao? Không!
Hắn đã nối tiếng giống như nữ hoàng rồi! Bất kì gã ma men nào cũng có
thể nói ra một câu đại loại như: Ô! Mấy hôm trước ta nhìn thấy một
người, ta dám đánh cuộc rằng hắn chính là Jack the Ripper!”
Amberley thở dài:
“Haiz, ta biết chứ. Vụ án này giờ có quá nhiều người xử lý. Thật ra, ta
có thể xác định ít nhất có hai nhân viên cảnh sát đang che dấu một phần
chứng cứ mà họ cho rằng ‘rất có giá trị’, chưa kể đến những trường hợp
ta chưa xác định được. Mỗi người đều muốn trục lợi từ vụ án, không có
mấy ai nghĩ đến sự an toàn của dân chúng cả.”
Miêu Gia nói:
“Vì vậy, ta nghĩ ngài cũng không cần hỏi ta thêm nữa. Hôm nay, ta sẽ nói rõ cho ngài biết một chuyện. Đó là bộ mặt thật của Jack đến một trăm
năm sau vẫn chưa điều tra ra được, thể diện của giới cảnh sát bị mất
sạch. Tốt hơn hết là ngài hãy thoát khỏi chuyện này càng sớm càng tốt.
Còn vụ giết người hàng loạt này... sẽ kết thúc nhanh thôi. Trong bốn
mươi tám giờ tới, nếu không thể giải quyết vấn đề bằng phương pháp trinh thám thì ta sẽ dùng cách khác để xử lý. Nói tóm lại, mọi chuyện đằng
nào cũng chấm dứt.”
Amberley cau mày:
“Ngài Logan, ta vẫn chưa hiểu cho lắm. Ý của ngài là sao? Phương pháp
trinh thám là gì? Và cả cái cách khác kia nữa? Có phải ngài biết hoặc
nắm được điều gì hay không?”
Miêu Gia quay đầu lại, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ:
“Grant, ngài là một cảnh sát ưu tú. Nếu nghe theo lời khuyên của ta thì
ngài sẽ có tương lai rộng mở. Còn bây giờ, ngài hỏi quá nhiều và ta cũng đã nói quá nhiều. Ngài hãy đi đi, hẹn gặp lại, à không, có lẽ là vĩnh
biệt...”
Cả cuộc đời của Grant Amberley không sao quên lời nói vừa rồi. Mãi đến
lúc gia nhập vào hàng ngũ cao tầng của ngành cảnh sát, hắn vẫn còn nhiều nghi hoặc chưa giải thích được. Điều đó chứng tỏ thám tử bí ẩn Logan
lại nói đúng, luôn luôn đúng, ngay cả câu nói “vĩnh biệt” cũng trở thành sự thật.
Amberley rời khỏi cùng với cảm xức phức tạp. Hắn không nhớ mình đã nói
lời từ biệt như thế nào. Câu nói cuối cùng của Miêu Gia cứ quanh quẩn
bên tai và trở thành một câu đố không lời giải đối với hắn.
...
Vương Hủ đang uống trà chiều với Eleanor tại một quán cà phê bên đường.
Mấy ngày gần đây, Vương Hủ chỉ cảm thấy cô nàng yêu quái biển này rất
biết quấn quýt người khác. Tuy nhiên, có một điều hắn không thể phủ
nhận. Khi cô tiểu thư xinh đẹp như công chúa trong truyện cổ tích này
đưa ra một yêu cầu gì đó, người khác rất ít khi nỡ từ chối...
Bởi vậy, Vương Hủ liền trở thành một người bạn trai đúng tiêu chuẩn, ít
ra người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ như vậy. Eleanor cũng không che dấu ý
định muốn hắn trở thành bạn trai của mình. Người duy nhất bị giằng xé
trong lòng và cật lực phủ nhận mối quan hệ này chỉ có mỗi bản thân Vương Hủ mà thôi.
“Ngài Atkinson?”
“Hả? Sao cơ?”
“Ngài ngẩn người này giờ đấy. Đang nghĩ gì vậy?”
“À, không có gì, không có gì.”
Thật ra, hắn đang thắc mắc người phụ nữ trước mặt thích mình ở điểm nào cơ chứ?
Elinor nhìn chằm chằm vào Vương Hủ bằng ánh mắt có thể giết người:
“Ta luôn cảm thấy ngài tỏ ra không yên lòng khi chúng ta ở bên nhau. Lẽ nào ngài rất ghét ta?”
Vương Hủ hoan hô trong lòng: Ngươi thật là thông minh, lanh lợi, khả
năng phân tích hơn người. Cớ sao biết vậy mà còn bám theo ta làm chi?
“Ôi, làm gì có chuyện đó! Ở bên ngươi rất vui, rất rất vui! Ha ha ha!”
Chẳng biết tại sao những lời nói như vậy lại thốt ra từ miệng của hắn. Sau khi nói xong, hắn rất muốn tát mấy cái vào mặt mình.
“Vậy à.”
Nàng đỏ mặt.
Vương Hủ hớp một ngụm trà để tự an ủi, hoàn toàn không dám nhìn thẳng
vào cô gái trước mắt nữa. Nếu sắc đẹp trên đời này là thứ có thể ăn được thì Vương Hủ sợ rằng mình sẽ chết vì bội thực.
Thế là, Vương Hủ ngẩn ngơ trải qua một ngày trời trong bầu không khí mập mờ như vậy.
Sau khi đưa Eleanor về chỗ ở, hắn nhảy lên bầu trời dày đặc sương mù và
dùng con đường trên không để trở lại văn phòng thám tử. Hắn cho rằng gió lạnh thổi qua sẽ khiến mình tỉnh táo hơn, nhưng khi khuôn mặt của
Eleanor xuất hiện trong đầu, cảm xúc phức tạp lại trỗi dậy. Lần này còn
có thêm vài phần thương cảm.
...
Bảy giờ sáng ngày 8 tháng 11.
Vương Hủ đang ngủ thì bị quấy nhiễu bởi tiếng bước chân đi qua đi lại
ngoài phòng khách. Hắn bèn thức dậy, rời giường và đi ra khỏi phòng.
“Ta biết ngươi đã bước vào giai đoạn ‘thẹn quá hóa giận’ từ lâu nhưng mới sáng sớm mà làm vậy là không đúng.”
Miêu Gia vẫn đi qua đi lại, một mực thờ ơ trước lời châm chọc vừa rồi.
Khuôn mặt của hắn khi thì chất đầy u sầu, khi thì lắc đầu cười khổ.
Vương Hủ thở dài rồi đi xuống lầu. Khi trở lại, hắn mang theo hai phần
điểm tâm. Thấy Miêu Gia vẫn còn đi đi lại lại, hắn bèn tự nhiên ăn một
mình.
Vương Hủ ăn uống rất mau lẹ, thậm chí nhanh hơn nhiều so với bất cứ loài sinh vật nào mà con người từng biết. Ngay lúc hắn đang định ra tay với
phần điểm tâm của Miêu Gia thì lại nghe thấy tiếng cười như điên:
“Ha ha! Ta hiểu rồi! Ta đã hiểu rồi!”
“Ngươi nháo nhào vụ gì đó!”
Miêu Gia giật ổ bánh mì trong tay Vương Hủ, cắn một miếng hết nửa cái rồi nói tiếp:
“Hừ hừ, đây là ý trời. Trong một ngày đêm cuối cùng này, ta vừa kịp liên kết tất cả các đầu mối để đưa ra kết luận.”
“Vậy à? Ngươi biết Jack là ai rồi sao?”
“Hừm, ngay cả cha hắn là ai ta cũng biết! Không còn vấn đề gì nữa rồi! Chỉ cần đi tìm ‘người nọ’ để xác nhận là được.”
“Ta vẫn không hiểu gì cả.”
“Chờ ta xác nhận xong sẽ nói cho ngươi biết.”
Miêu Gia chỉ tốn ba mươi giây để quét sạch số đồ ăn còn lại, sau đó cầm lấy áo khoác và mũ chạy ra khỏi cửa.
Mãi đến hoàng hôn, Vương Hủ mới nhìn thấy Miêu Gia. Hắn ta vẫn còn giữ
được tinh thần phấn chấn. Lúc này, hắn đang vui tươi phơi phới, không
biết mệt mỏi là gì. Cái tôi trong lòng cũng đã bành trướng đến đỉnh
điểm. Nếu như sự tự cao được cụ thể hóa ra ngoài thì không chừng có thể
phá tan kết giới trên bầu trời London.
Vương Hủ nói:
“Được rồi, giờ đến ta cũng hứng thú với chuyện này. Dù gì ta đã đợi ở
đây cả một ngày nay. Ngươi có thể nói cho ta biết Jack the Ripper là ai
hay không?
Miêu Gia mỉm cười, đi đến bàn làm việc, lấy một quyển tạp chí từ trong ngăn kéo ra rồi ném cho Vương Hủ:
“Ta tìm được thủ phạm nhờ quyển tạp chí này.”
Vương Hủ lật đại vài trang. Mặt mày trở nên u ám như người chết:
“Nếu không phiền thì hãy nói cho ta biết... phải đọc trang nào.”
Miêu Gia nói:
“Trang có kẹp sách đấy.”
Vương Hủ lật tới chỗ được đánh dấu. Từ trang đó trở đi là một tiểu thuyết ngắn có tiêu đề: Chiếc nhẫn tình cờ.
“Hả? Đây chẳng phải là câu chuyện đầu tiên viết về Sherlock Holmes sao? Ngươi xem cái này mà tìm được hung thủ à?”
Miêu Gia mỉm cười đắc ý:
“Hừ, ta đoán rằng thằng ôn con nhà ngươi đọc xong liền quên hết ráo. Vậy để ta nói cho ngươi biết về bí mật giấu đằng sau câu chuyện này…”