Hôm nay có hai thanh niên xa lạ tới quán bar Hắc Miêu, trên tay là một tấm hình và một địa chỉ. Bọn họ dạo hai vòng dưới văn phòng của Miêu Gia, sau đó chăm chú nhìn chiếc xe Honda cũ nát.
"Không phải hắn là bác sĩ à? Sao lại ở trong văn phòng thám tử?" Người trẻ hơn hỏi.
Người còn lại trả lời: "Đó là khoảng bảy năm về trước, có lẽ hắn đã đổi nghề."
"Có nhầm lẫn ở đâu không?"
"Chắc là không, ngươi vừa thấy chiếc xe đậu dưới lầu rồi đó, hơn nữa người tên Cổ Trần cũng chẳng có nhiều."
Hai người nhìn nhau một cái, rồi gõ vang cánh cửa cũ kỹ trên ban công.
"Mời vào."
Bọn họ đẩy cửa ra, đập vào mắt chỉ có ba chữ: Quá dơ bẩn!
Người lớn tuổi hơn nói: "Xin chào, chúng tôi tìm Cổ Trần tiên sinh."
"Có hẹn trước không?"
Người nọ nghe hắn nói xong thì sửng sốt. Không ngờ một nơi gớm ghiếc chỉ có duy nhất một người mà đòi hỏi phải hẹn trước, song hắn chỉ có thể trả lời: "Không có."
"Thế có phải các ngươi tới đòi nợ hay không?"
"Không phải."
"Vậy ta chính là Cổ Trần."
Hai gã thanh niên nhìn nhau, người lớn tuổi hơn tiếp tục nói: "Xin tự giới thiệu một chút, ta là Tống Văn, đội trưởng đội đua Red Moon ở phía Bắc thành phố. Vị này là Tiểu Bành, một tay đua trong đội. Lần này đến đây tìm ngài để xin được giúp đỡ."
Từ lúc bọn họ vào cửa tới giờ, Miêu Gia chưa từng ngẩng đầu nhìn qua một lần. Lúc này, hắn mới cố ý lộ mặt ra khỏi tờ báo để đánh giá hai người.
"Tại sao các ngươi tìm tới nơi này?"
Tống Văn không trả lời câu hỏi, mà nói tiếp: "Khoảng hơn sáu năm trước, ở phía Nam núi Đông Danh có tổ chức một cuộc đua xuống dốc vào ban đêm. Lúc đó, một người tên Cổ Trần lái chiếc Honda CE chỉ 1.8L chiến thắng Tiểu Tây lái chiếc BMW M8 thuộc đội xe của bọn ta. Kể từ đó, Tiểu Tây tiền bối liền chìm nghỉm như ngoại hiệu Lưu Tinh của hắn. Nhận thấy không thể khôi phục danh tiếng được nữa, cuối cùng hắn đã xin rời khỏi đội đua xe nghiệp dư. Mà cuộc tranh tài đó lại trở thành một truyền thuyết, giữa chừng đột nhiên xuất hiện tay đua xe thần bí, sử dụng xe dân sự bình thường hạ gục siêu xe thể thao đẳng cấp thế giới, hơn nữa đối thủ lại là tay đua nổi tiếng..."
(Lưu Tinh: Sao băng)
"Các ngươi đã nhận lầm người." Miêu Gia trực tiếp cắt lời tự thuật của Tống Văn. Hắn vốn dĩ không có hứng thú đối với đua xe, lần đó tranh tài là vì truy tìm hồn ma.
Căn cứ thái độ, lời nói và hành động của hai người này, hắn có thể đoán ra mục đích chuyến đi. Nhưng hắn không muốn nghe bọn họ nói ra yêu cầu nên trực tiếp phủ nhận thân phận của mình.
Tiểu Bành nhún vai: "Chắc chúng ta nhầm rồi."
Nói xong, hắn liền quay đầu đi về phía cửa.
Nhưng Tống Văn vẫn đứng yên tại chỗ, hai mắt chăm chú nhìn Miêu Gia, đôi chân không có dấu hiệu muốn rời khỏi.
"Lần này có đội xe nước ngoài đến khiêu chiến, chuyện này quan hệ đến danh dự của giới đua xe chúng ta. Cho dù chỉ là người đam mê nghiệp dư nhưng lòng tự ái không cho phép ta thua dưới tay người nước ngoài tại mảnh đất của mình. Không chỉ có những người thuộc đội xe của ta, các tay đua nghiệp dư ưu tú nhất trên cả nước đều muốn tới tham dự. Nếu có thể nhận được sự trợ giúp..."
"Đã nói là các ngươi nhận lầm người rồi." Miêu Gia vẫn kiên trì với luận điệu của mình.
"Phải không? Ta vừa mới xem qua xe của ngươi, thấy nó quả thật đã trải qua một lớp thay đổi trang bị. Mặc dù không giống xe đua nhưng vẫn lộ ra mùi vị đó. Đáng nói là nó lại còn sử dụng kỹ thuật mới xuất hiện mấy năm gần đây. Ngươi có chắc rằng mình hoàn toàn không có hứng thú không?Đã có kỹ thuật tốt như vậy, tại sao không sử dụng tại nơi thích hợp? Cho dù là hiệp khách ẩn danh, không tranh quyền thế thì cũng có lúc nên ra tay..."
Miêu Gia im lặng vài giây: "A, thật ngại quá! Ta hoàn toàn không hiểu ngươi đang nói đến cái gì. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta xin được không tiễn."
Tiểu Bành ở bên cạnh bắt đầu nổi nóng: "Đội trưởng, không cần làm vậy chi nữa! Cho dù sáu năm trước thật sự là hắn thì ta thấy chưa hẳn hắn là cao thủ gì đó trong truyền thuyết đâu! Chắc có nguyên nhân gì khác nên hắn mới thắng, bây giờ thì đã sợ rồi!"
Tống Văn lấy một tờ giấy ra rồi đặt nó lên bàn trà, bên trên có viết mấy chữ gì đó.
"Lần này địa điểm tranh tài cũng ở núi Đông Danh, thời gian tranh tài và cách để liên lạc với ta đều nằm trên đây."
Làm xong tất cả những chuyện có thể làm, Tống Văn và Tiểu Bành rời khỏi văn phòng thám tử của Miêu Gia.
Vừa xuống lầu, Tiểu Bành hậm hực nói: "Đội trưởng, thật không giống ngươi chút nào! Ngươi chính là Tống Văn nổi tiếng cả nước đấy, cần gì phải đích thân nài nỉ một người không rõ lai lịch như vậy."
Tống Văn lấy ra một điếu thuốc: "Chắc là do trực giác, ta có thể cảm nhận được người đàn ông này đúng là cao thủ hạng siêu mà chúng ta muốn tìm. Với lại, lần tranh tài này đến ta cũng cảm thấy dữ nhiều lành ít."
...
Vương Hủ lê khuôn mặt dài thườn thượt tới tòa nhà phía Tây trường, đây cũng là nơi từng diễn ra cuộc thi nhập học. Thật ra thì chỗ này để trống hầu hết thời gian trong năm nên trong phòng thường xuyên chất đầy những thứ linh tinh.
Yến Ly hoãn cuộc trả thù nhưng bóng ma bao phủ trong lòng Vương Hủ vẫn không biến đi được. Hắn luôn cảm giác mình bị uy hiếp như câu nói: Nỗi sợ không thể vơi đi dù chỉ một ngày.
"A, thiệt là... Giờ thật sự trở thành công nhân khuân vác rồi! Ai đời lại vứt tất cả đạo cụ không dùng tới ở một nơi xa thế này, hoàn toàn không để ý tới cảm nhận của người khác mà."
Vừa oán trách, hắn vừa đi lên tầng cao nhất.
Vương Hủ lấy một thùng giấy lớn ra khỏi phòng học đầy tro bụi, trên thùng viết bốn chữ "Câu lạc bộ Kịch". Hắn lười mở ra xem mà lấy hắn một sợi dây gần đó, định cột sau xe đạp để chở về.
Đang lúc hắn đi qua hành lang lầu một, đột nhiên có một cảm giác kỳ quái tràn lên não khiến hắn trong phút chốc nhớ lại chuyện gì đó.
Trong trí nhớ, dường như có hình ảnh một cô gái. Cô gái đó đứng ở bên kia hành lang, ánh nắng mặt trời chiếu lên vai. Nàng cúi đầu kéo góc áo của mình, gương mặt ửng đỏ, hơi thở gấp gáp, bộ ngực phập phồng. Dáng vẻ đó tựa như một nàng tiên đang xấu hổ, đủ khiến tâm trí người ta trở nên mê say.
Vương Hủ đứng ngơ ngác, chính hắn cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu. Khuôn mặt của cô gái không rõ ràng, như thể có một làn sương luôn ngăn cách giữa nàng và hắn, khiến hắn không sao thấy rõ hình dáng của nàng.
"Này." Cô gái trước mắt bỗng nói chuyện.
Vương Hủ giật mình, hệt như vừa tỉnh lại từ trong mộng. Bấy giờ, hắn mới nhìn thấy Yến Ly đang đứng trước mặt mình, nét mặt vẫn tỏ ra lạnh lùng và cao ngạo.
"Ngươi đang làm gì đó?"
"À, hình như vừa ngủ đứng."
"Ngươi đã bỏ đi hơn ba mươi phút rồi, không ngờ lại đứng ngây người ở đây. Ngươi có biết nhiều chuyện không thể tiếp tục nếu không có đạo cụ hay không? Tất cả mọi người đều đang đợi ngươi đấy!"
Vương Hủ vẫn đang nghĩ về cảnh tượng vừa gặp, hoàn toàn không nghe Yến Ly nói.
Ậm ừ một tiếng, hắn bước qua bên cạnh mỹ nữ để tiếp tục làm chuyện của mình.
Yến Ly nhìn theo bóng lưng Vương Hủ, khóe miệng nở nụ cười gian xảo như vừa đánh hơi được điều gì.
Vương Hủ hoàn toàn không biết mình sắp gặp phải một nguy cơ thật lớn. Nguy cơ này không phải do những hồn ma hay thần tiên ma quái lợi hại, mà chỉ do Yến Ly - một cô gái không hề có linh thức mang đến.