Quỷ Hô Bắt Quỷ

Chương 12: Q.4 - Chương 12: Nghiệm chứng




Vương Hủ đứng lên, xoay cổ vài cái cho phấn chấn tinh thần rồi hét thầm: "Coi ông nội đến chế tài các ngươi đây!"

Lời còn chưa dứt, Miêu Gia bỗng vỗ một cái vào sau đầu khiến hắn lảo đảo, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất: "Ngươi chế cái gì tài? Ai bảo ngươi ra ngoài đánh với bọn họ?"

Vương Hủ ôm đầu: "Móa! Không phải ngươi nói người tới giết người, quỷ tới bắt quỷ sao?"

Miêu Gia lắc đầu than thở: "Với trí tuệ ngươi, ta rất khó giải thích rõ..."

Vương Hủ vừa muốn phản kích vài câu nhưng lại thấy Miêu Gia đứng lên, xách thi thể trên đất đến gần cửa.

Vương Hủ không ngốc, hắn lập tức hiểu ra kế hoạch của Miêu Gia. Thật là độc kế mà!

Ngoài cửa tụ tập mười hai tay sát thủ của tổ chức Tử Dạ, trong đó có ba người có linh thức sơ bộ, song vẫn rất yếu. Nếu họ mạnh hơn một chút thì có thể thông qua linh thức cảm giác được một quái vật như Miêu Gia tồn tại trong phòng.

Tiếc rằng trên thế giới này không hề có hai chữ "nếu như"...

Vừa xoay tay nắm cửa, đám người bên ngoài liền tỏ ra cảnh giác, vài người thì lại nhanh chóng làm thế tay về phía camera. Bấy giờ, trong phòng giám sát của khách sạn có hai người. Đây đúng là chỉ huy hành động lần này của Tử Dạ, họ quyết định bắt đầu hành động.

Trong tai nghe truyền tới chỉ thị động thủ, mười hai người lấy vũ khí tùy thân, chuẩn bị tung một đòn trí mạng đối với người mở cửa.

(Không có súng, bởi vì rất khó mua được ở Trung Quốc - giải thích của tác giả)

Ai biết được cửa vừa mở một giây thì liền đóng lại. Trong một giây này, người trong phòng chỉ làm mỗi việc ném bao tải ra ngoài.

Động tác của Miêu Gia quá nhanh. Đám sát thủ vẫn chưa nhìn rõ tình huống nên cứ ngỡ thứ ném ra là một bao chứa thuốc mê, thế là ai nấy đều gấp gáp lùi lại. Mãi cho đến khi nhìn thấy đồ vật bị ném ra, họ mới bắt đầu bước gần đến với vẻ khó hiểu.

Trong bao tải này tỏa một thứ mùi hôi thối khó ngửi, vài sát thủ đột ngột cảm thấy ớn lạnh. Hai người trong phòng giám sát thì bỗng mất đi hình ảnh trong hành lang.

Một người trong đám sát thủ bước ra. Hắn muốn dùng dao găm trong tay cắt chiếc túi để xem bên trong chứa thứ gì, những sát thủ còn lại thì để tâm đến tình hình xung quanh.

Vị huynh đệ này vừa mới hạ người xuống, nào ngờ một cánh tay thối rữa bỗng đâm thủng túi rồi chụp lấy cánh tay hắn.

Sát thủ là người nên cũng biết sợ hãi. Cộng với việc không có linh thức, hắn muốn hô hấp bình thường trong quỷ cảnh đã là một chuyện khó khăn. Giờ thì nỗi sợ hãi đã chiếm lấy toàn bộ tâm trí hắn.

Hắn kinh sợ đến nỗi la thành tiếng, sau đó liên tục lăn lộn trên đất để lùi lại. Những sát thủ khác tránh xa hắn, trong mắt đầy vẻ sợ hãi và không thể tin được. Bọn họ không thấy gì cả, bọn họ không thấy cánh tay thối nát từ trong bao tải chui ra mà chỉ thấy người này đến gần bao tải rồi gào thét như lên cơn điên.

Không lâu sau, người này tắt thở. Những sát thủ xung quanh trừng mắt nhìn hắn ta đâm dao găm liên tục vào tay mình. Do tĩnh mạch bị đâm nát nên máu chảy ra rất nhanh, nhanh đến nổi khiến người xem không thể tin. Dường như có một sức mạnh nào đó đang đẩy nhanh tốc độ chảy máu, thậm chí còn hữu hiện hơn so với cắt cổ tay trong bồn tắm...

Thế là mười hai tay sát thủ còn chưa tìm thấy mục tiêu thì đã chết mất một tên.

Bọn họ sửng sốt nhìn nhau, đây là tình huống họ chưa bao giờ được gặp. Theo lý mà nói, chỗ khó của hành động lần này là công tác dọn dẹp sau khi giết chết mục tiêu, rồi thì phân thây, che dấu chứng cứ và cuối cùng là thành công chạy trốn ra nước ngoài.

Nhưng bây giờ, tình huống đã thay đổi. Có vẻ như bọn họ đang gặp phải một sức mạnh siêu tự nhiên nào đó. Ba người mang linh thức trong bọn có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút, trong khi mấy người còn lại muốn bỏ cuộc nửa đường.

"Đừng để ý cái túi đó nữa. Chúng ta né ra rồi trực tiếp xông vào." Sát thủ này không hề u mê, hiển nhiên người trong phòng đã biết sự tồn tại của họ nên tiếp tục ra hiệu bằng tay cũng vô ích.

Người khác thì chỉ biết gật đầu đồng ý, bởi vì bọn họ chẳng có phương pháp nào tốt hơn.

Với sự dẫn dắt của người đề xướng, cả bọn thành thạo đá bay cửa phòng và ập vào...

...

"Này, ngươi làm vậy có quá đáng lắm không? Chẳng phải chúng ta nên bảo vệ người vô tội ư? Sao ngươi để bọn họ tương tàn với hồn ma Đàm Hải hả?" Vương Hủ vừa uống rượu, vừa xem ti vi trong phòng.

Miêu Gia lại khui một chai: "Đầu tiên, thủ lĩnh của mấy tay sát thủ này chắc chắn là người có linh thức và không coi người vô tội vào đâu. Thêm cái nữa, bọn họ vốn là tổ chức sát thủ vì mục đích riêng mà có thể giết người. Nếu đã như vậy thì họ phải có giác ngộ bị giết."

Vương Hủ quay đầu hỏi: "Vậy còn Terry? Hình như hắn cũng không phải là người tốt?"

Nghe vậy, Terry nhảy dựng lên: "Thưa ngài Hannibal! Ta chỉ lầm lối rẽ! Xin ngài đừng bỏ ta!"

Miêu Gia uống cạn ly: "Bản thân ta rất giỏi nhìn người, như ngươi là một ví dụ rất tốt. Tình huống lần này... ta cảm thấy mặc dù Terry đã làm chút chuyện không quang vinh nhưng hắn vẫn đáng sống trên thế giới này."

Terry rất cảm động, ngài Logan đây ấy vậy mà thật nhân từ. Hắn chính là hóa thân của sức mạnh và trí tuệ!

Thậm chí lúc này Terry đã bắt đầu muốn cải tà quy chánh.

"Ồ, hay là Terry có bí mật không thể nói cho người khác biết? Mặc dù ta không rõ hắn sống trên đời có giá trị gì nhưng ta biết trước mắt hắn có thể nghiệm chứng một chuyện." Vương Hủ có vẻ rất đắc ý, trông như người bình thường vạch trần mánh khóe của trò ảo thuật.

Miêu Gia cười gian: "Xem ra ngươi là đại trí giả ngu à nha."

"Quá khen! Quá khen! Vậy là ta đã đoán đúng rồi hả?"

Trong khoảnh khắc này, Terry có cảm giác như sụp xuống hầm băng. Thì ra hai người này giữ lại hắn là có ý đồ.

Miêu Gia nói: "Theo suy đoán của ta, tử tướng mà năng lực Chúa Tể của ngươi nhìn thấy chính là một cách ám thị do linh hồn Terry phát ra. Đây gần như là bản năng, cũng như khi con người sắp chết hoặc đến gần cái chết sẽ cảm thấy rất khác biệt.

Bởi vì linh hồn có bản năng cầu sống nên linh hồn Terry hướng ám thị về ngươi, người vốn có linh hồn mang năng lực Chúa Tể. Nếu suy luận này được thành lập thì Terry sẽ không chết nhờ sự bảo vệ của chúng ta."

Vương Hủ lại hỏi: "Nhưng nếu suy luận của ngươi là sai?"

Miêu Gia lại cười: "Thế thì không hay. Một khi tử tướng mà ngươi thấy được không phải ám thị mà là năng lực tiên đoán thì sẽ rất phiền phức. Nói cách khác, không cần biết chúng ta bảo vệ Terry thế nào nhưng hắn vẫn sẽ chết. Điển hình như trong phim Final Destination, chỉ cần tên của hắn được viết trên danh sách của Tử Thần thì không chừng uống nước cũng bị sặc chết."

(Final Destination là một phim thuộc thể loại kinh dị nói về một nhóm học sinh "lừa gạt thần chết" bằng cách ngăn ngừa một vụ nổ máy bay nhưng sau đó từng người phải trả một cái giá rất đắt bằng mạng sống của mình.)

Terry đang uống rượu cho đỡ sợ, bỗng nghe tới câu này thì liền phun hết ra ngoài như sợ uống trúng thuốc độc.

Miêu Gia tiếp tục nói: "Có điều khả năng này không cao, bởi vì sự lý giải của ta tương đối phù hợp với năng lực của ngươi. Giả dụ ngươi có năng lực tiên đoán như Khương Nho thì còn có thể, nhưng ngươi lại không có."

Vương Hủ ngáp dài: "Kệ nó, dù sao ta cũng không quan tâm."

William ở một bên chen vào: "Ta có một vấn đề muốn hỏi, rõ ràng ta không biết bắt quỷ nhưng sao các người lại lôi ta vào?"

Miêu Gia trả lời rất đơn giản: "Trước mắt đã có sẵn có một gã người hầu thì cớ gì mà lại không cần? Với lại trước đây ngươi từng thấy quỷ nên vẫn tốt hơn so với người qua đường."

Câu trả lời này khiến William buồn bực, tốt xấu gì hắn cũng xuất thân là "nhị thế tổ" hư hỏng ở thành phố S, thế mà hôm nay lại rơi xuống mức phải vác thi thể thay bọn này.

Có điều nghĩ lại thì mới thấy đúng. Nếu là mình thì mình vẫn nhường mấy chuyện vừa bẩn vừa cực cho người hầu...

Vương Hủ đột ngột nghĩ ra chuyện gì đó: "Này, các ngươi có phát hiện ngoài cửa đã không còn động tĩnh hay không?"

...

Hai người trong phòng giám sát đến tầng lầu có phòng của Terry. Cửa thang máy vừa mở, bọn họ đã ngửi thấy mùi máu nồng nặc.

Là thành viên trung tâm của tổ chức Tử Dạ, Phàn Trung và Quách Trì đều là nhân vật cực kỳ cay độc nên chắc chắn sẽ không bị chuyện này dọa dẫm. Đáng nói là bọn họ sở hữu linh thức sơ bộ nên ít bị ảnh hưởng bởi quỷ cảnh so với người bình thường.

Thiết bị liên lạc không phản ứng từ lâu, mười hai tay sát thủ phái ra lúc đầu và nhân thủ phái ra lúc sau thông qua tất cả lối ra đều hết mất liên lạc. Toàn bộ hình ảnh giám sát trong tầng lầu này đều trở nên trắng xóa. Thế là hai gã phụ trách hành động lần này chỉ còn nước tự tay giải quyết vấn đề. Trong lòng bọn họ cũng biết ở đây đã xảy ra chuyện gì đó, rất có thể chính là "quỷ cảnh" mà Đinh tư lệnh - người giúp bọn họ mở linh thức - đã từng nhắc đến.

Phàn Trung và Quách Trì chưa bao giờ gặp qua ác quỷ và quỷ cảnh nên không biết trình độ của mình không làm gì được. Chính vì vậy, họ chẳng những không vứt bỏ nhiệm vụ mà còn quyết định đến đây.

"Cẩn thận một chút, đây có thể là tình huống mà chúng ta chưa bao giờ gặp. Nhân thủ trước kia chắc chết hết rồi." Phàn Trung tỏ ra thận trọng.

"Những người mất liên lạc đã không còn giá trị. Tử Dạ không cho phép thất bại, mấy con tốt kia dù không chết thì vẫn sẽ là đối tượng bị quét sạch." Vừa nói, Quách Trì vừa ra khỏi thang máy.

Trong hành lang một mảng tối đen như mực, thần kinh hai người trở nên căng thẳng. Họ bước một cách cẩn thận.

Đi được một đoạn, Phàn Trung nói: "Không đúng, độ dài hành lang này có vấn đề."

Quách Trì trả lời: "Hỏi hắn thì sẽ biết."

Phàn Trung nhìn theo ánh mắt Quách Trì thì phát hiện có một người đàn ông đang hấp hối trong vũng máu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.